Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 276. TÔI Ở TIỀN VIỆN ĐỢI CẬU

Chương 276. TÔI Ở TIỀN VIỆN ĐỢI CẬU


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Nếu như cuối cùng là bản thân tôi tự thoát được còn đỡ, đằng này lại là do âm thai cứu tôi, tôi liền biết đây là báo đáp của Mạnh Hân Thư dành cho tôi.

Tôi đã đỡ âm linh, tuy rằng tiễn âm thất bại, nhưng cô ta vẫn rõ nhân quả trong chuyện này.

Cứu một mạng của tôi, là sự đền đáp dành cho tôi.

Thời gian phát sinh tất cả chuyện này không hề dài. Phùng Chí Vinh cũng dưới sự bảo vệ của Phùng Bảo và Phùng Quân, đến cổng hậu viện.

Những người nhà họ Phùng bỏ chạy còn lại, cũng vẫn có người to gan không sợ chết mò ra đây nghe ngóng.

“La tiên sinh, Trương tiên sinh... Hai người đó, với cả hai cái thứ kia... có còn quay lại nữa không?”

Người mở miệng chẳng phải là Phùng Chí Vinh, mà là Phùng Bảo, lúc này trên trán vẫn liên tục túa mồ hôi.

Phùng Quân thần sắc cũng lo lắng cảnh giác.

Trương Nhĩ không nói thêm câu nào, có điều những lời ban nãy của lão, cũng đã nhắc nhở tôi không ít.

“Chắc trong thời gian ngắn sẽ không quay lại được.” Tôi khàn giọng trả lời.

Tuyết đã ngừng hẳn, trăng cũng đã ẩn sâu trên bầu trời không.

Trương Nhĩ nhắc Phùng Chí Vinh phái người đi dọn dẹp đống đổ nát bên ngoài, lại sai người đi gom xác chết hoàng bì tử lại một chỗ.

Tôi rất lo lắng cho tình trạng lúc này của Lưu Văn Tam, liền hỏi Trương Nhĩ phải làm sao, đưa đi bệnh viện hay phải làm gì?

Trương Nhĩ cũng đi lên trên đường, nhưng lão lại nhặt về cái tẩu thuốc mà ban nãy Từ Bạch Bì hút.

Từ bên trong vê ra một nhúm nhỏ cao thuốc, ấn lên trên mũi của Lưu Văn Tam.

Mấy giây sau, Lưu Văn Tam liền ho sặc sụa lên, lão ho đến mức nước mắt nước mũi chảy hết cả ra, rồi cũng rùng mình một cái bật người dậy.

Lòng tôi mừng khôn tả, gọi một tiếng chú Văn Tam.

Lưu Văn Tam còn bật người một phát từ trên đất đứng người dậy, lão vô cùng cảnh giác nhìn quanh tứ phía, cũng mới hoàn hồn lại, ngơ ngác lúng túng nhìn sang tôi: “Thập Lục, chuyện gì thế? Từ Bạch Bì đâu rồi?”

“Mạnh Hân Thư dữ quá, đánh qua đánh lại, con trai lão ta Từ Đại Mẫn trúng chiêu, ngắc ngoải, xong hai người đó bỏ chạy, Mạnh Hân Thư thì đuổi theo.” Tôi giải thích đúng sự thật.

“Đ-t! Nó không chạy, chú chặt bỏ cái đầu nó luôn!”

Lưu Văn Tam vuốt đầu một cái, lập tức phát ra một tiếng nôn khan.

“Cái lão Từ Bạch Bì này ngậm đờm bao nhiêu năm rồi không biết? Ọe!”

Tôi cảm giác Lưu Văn Tam suýt nữa thì nhảy dựng cả người lên, lão vô cùng kinh tởm quẹt bỏ đờm xuống đất, lại cởi áo ra lau đầu, rồi còn lập tức chạy ra sau bờ tường không ngừng nôn ọe.

Tôi vốn còn ngột ngạt bức bối không tả nổi, xong thì bị động tác của Lưu Văn Tam làm cho định thần lại.

Chỉ có điều giây tiếp theo, mặt tôi lại biến sắc.

Ngoảnh đầu nhìn về hướng ban nãy ngao sói chạy đi, đã lâu như thế rồi mà nó vẫn chưa quay về.

Trần mù đi dẫn dụ Từ Bạch Bì, kết quả kế hoạch thất bại, lão vẫn chưa thấy có âm tín gì cả!

Ngay lập tức lòng tôi lại sốt ruột không chịu được, mò Tam nguyên bàn ra, nhét vào tay Trương Nhĩ.

Tôi vội vàng nói một câu: “Trương tiên sinh, ông trông chừng ở đây chút, đa phần là không có chuyện gì nữa, tôi phải đi tìm chú Trần!”

Nói rồi, tôi liền nhanh chân đuổi theo về hướng ban nãy ngao sói chạy đi.

Sau lưng vọng lại tiếng bước chân chạy theo.

Đi theo sau tôi, có Phùng Bảo và Phùng Quân! Không cần nghĩ nhiều, cũng biết chắc chắn là do Phùng Chí Vinh ra lệnh.

Tôi không đuổi theo ra ngoài quá xa, đại khái tầm năm sáu phút, đến chỗ khúc ngoặt ở cuối con đường ngách này.

Ở đây vừa hay cũng có mấy cái cây già.

Bên cạnh cây còn có một cột đèn đường, ánh sáng đèn đường tối om om ra, bên trên cái cây cạnh đó còn đang treo hai sợi dây thừng.

Trên đầu một sợi dây thừng còn treo một con hoàng bì tử, đang đung đưa theo làn gió.

Dưới gốc cây, Trần mù đang cúi đầu ngồi đó.

Lão run run xoa lấy cổ, bên tay còn lại, đang kẹp một điếu thuốc, đốm lửa vẫn còn đỏ.

Phụp một tiếng vang lên, ngao sói từ trên cây lao xuống, trong mồm còn cắp một con hoàng bì tử.

Con hoàng bì tử đó năm tuổi cũng không ít nữa, lông rõ ràng đã có mấy phần bạc trắng.

Lúc này trên người ngao sói cũng không ít thương tích, cùng việc nó chạm đất, còn có rất nhiều xác chết hoàng bì tử cũng rơi xuống.

Bước lại gần trước mặt, mới nhìn rõ trên người Trần mù cũng dày đặc vết thương....

Trần mù thở hồng hộc, khó khăn ngẩng đầu lên, trong con người màu xám trắng còn có chút ánh đỏ.

Lão khẹc khẹc ho mấy tiếng, âm thanh hiện rõ vẻ mệt mỏi.

“Từ Bạch Bì nuôi ba con hoàng tiên, lão quá dữ, Thập Lục, mày chắc vẫn chưa đụng mặt lão chứ?”

“Chú tính sai rồi, vừa tính thời gian mày chắc sắp tiễn âm rồi, mới nói rõ chuyện với lão ta xong, liền chuẩn bị kéo dài thời gian thêm chút nữa.”

“Kết quả bên cạnh lão vẫn còn có một con hoàng tiên lông trắng đi theo, bị nó lao lên đầu đánh một cái rắm, làm mờ thần trí.”

Ngao sói lại rên ư ử một tiếng, lắc mạnh đầu, con hoàng bì tử bị nó cắp ở mõm, mới tắt thở.

Nhưng cũng có thể nhìn rõ, mồm nó vẫn còn đang cắn chặt lên cổ ngao sói cơ...

Nếu không phải ngao sói dày da lắm thịt, sợ rằng đã rơi vào cảnh mất mạng rồi.

Lòng tôi càng trở nên lạnh buốt, liếc mắt nhìn sợi dây thừng kia.

Rồi lại nhìn vết hằn trên cổ Trần mù, có thể tưởng tượng được ban nãy ở đây đã phát sinh những gì...

Ngoài ra, tôi còn có một cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Ban nãy quả thực không phải là toàn bộ thực lực của Từ Bạch Bì... Nếu không phải bị Trần mù giữ lại một con hoàng tiên, Từ Bạch Bì lại vội vàng tới để phá hoại, đợi lão đưa hoàng tiên tới cùng, sợ rằng sẽ là một kết cục hoàn toàn khác.

Trong lúc suy nghĩ, tôi bèn vừa ngồi xổm xuống cõng Trần mù lên, vừa bảo với lão, chúng tôi đã đấu xong với Từ Bạch Bì rồi.

Rõ ràng, thân người Trần mù cứng đờ lại một đợt.

Tôi đại khái tường thuật chuyện lại một lần, Phùng Bảo và Phùng Quân đã đuổi theo đến bên cạnh tôi từ lâu, tôi cũng không để bọn họ giúp đỡ.

Một mạch về đến cổng hậu viện nhà họ Phùng.

Trần mù mới nói một câu: “Lão ta vội vã đi đối phó huyết sát như thế, đến mức không để quan tâm đến việc giết chú, rất rõ ràng là tức quá hóa điên.”

“Nhưng cũng chẳng thể coi là lão tự cao tự đại được, nếu đúng chỉ là một con huyết sát, thì đích thực không phải là đối thủ của lão, thứ lão không ngờ được là âm thai chạm đất, biến cố và nguy hiểm trong việc này rất khó lường.”

“Chỉ là không biết, tại sao con hoàng tiên thứ ba trên người lão không mò ra?”

“Hoàng tiên còn sống cho dù chỉ nhìn chúng mày một cái, chúng mày đều không chịu nổi, nếu như con hoàng tiên đó chui ra, Từ Bạch Bì cũng chẳng đến mức phải phân tâm đi đối phó chúng mày, khiến con trai lão trúng chiêu.”

Trần mù lúc này mệt mỏi hơn nhiều, giọng nói cũng trở nên chẳng còn sức mấy.

Những lời này của lão, cũng lại khiến tôi ngơ ngác.

Như thế rõ ràng vẫn là Từ Bạch Bì nương tay rồi... Nhưng tại sao lão ta lại nương tay như thế?

Ánh mắt của tôi hướng lên người Trương Nhĩ.

Trương Nhĩ lại lắc lắc đầu: “Xem phong thủy tướng cốt, tôi đích thực hơn cậu mấy chục năm kinh nghiệm, đối với một số chuyện, cũng là như vậy.”

“Có điều nếu đúng bảo tôi đi đối đầu với Từ Bạch Bì thật, tôi chắc chắn không bằng người trẻ như cậu rồi.”

“Nếu đặt lúc bình thường, tôi nhìn thấy Từ Bạch Bì là quay đầu đi thẳng, căn bản sẽ không chạm mặt với lão ta, lão ta cũng chẳng sợ tôi.”

Tôi lại càng ngơ ngác hơn nữa, không phải bởi Trương Nhĩ?

Lẽ nào là mẹ tôi tới rồi?

Nhưng việc này cũng không đúng á, ban nãy đã nguy hiểm đến mức ấy, nếu như mẹ tôi đã cắt đuôi được thằng điên nhà họ Vương đi theo tôi, thì cũng tuyệt đối không thể không ra tay.

Tôi cũng không cho rằng mẹ tôi hung dữ hơn Mạnh Hân Thư... Sự hung hãn của Mạnh Hân Thư đã vượt ra khỏi tầm lý giải của tôi về huyết sát.

Vậy rốt cục là ai khiến Từ Bạch Bì nương tay giữ sức, không dốc toàn lực?

Cũng vào lúc này, cái đầu Trần mù trên lưng tôi lại đột ngột rũ xuống, rõ ràng là đã ngất đi rồi.

Tôi mới vội vàng bảo Trương Nhĩ châm cho tôi ít cao thuốc, để cho Trần mù tỉnh lại.

Phùng Chí Vinh cũng sắp xếp bác sĩ thường trực của nhà họ Phùng tới xem vết thương cho Trần mù.

Giây tiếp theo, chuông điện thoại của tôi lại đột ngột vang lên.

Tôi bắt máy, đầu bên kia truyền lại giọng nói có chút khó chịu và sống sượng.

“La Thập Lục, tôi ở tiền viện đợi cậu.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Hôm nay đăng chương mới tương đối sớm, đã hết rồi. Nếu như đến chiều mà tôi viết tiếp được, thì tối sẽ đăng tiếp, còn giờ đi khám đã...
Bạn cần đăng nhập để bình luận