Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 292. BÀ TA SẮP TỈNH RỒI

Chương 292. BÀ TA SẮP TỈNH RỒI


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Đầu mày Trần mù nhíu chặt, lão hạ thấp giọng nói một câu: “Đừng có quản lắm thế vội, tìm ra xác Trương Cửu Quái rồi ra đối phó với nó sau.”

“Có quỷ đánh quỷ, có xác bẻ xác!”

Tôi cũng mò lấy búa sắt ra, đưa cho Phùng Bảo, nói hắn đừng có hoảng hồn.

Phùng Bảo cũng coi như là người từng kinh qua sóng to gió lớn, trong mắt tuy có sự sợ hãi, nhưng đã trấn tĩnh lại không ít.

Mặt mày cũng đã có chút vẻ tàn nhẫn.

Chúng tôi cũng không dừng lại ở gian sảnh nữa.

Nhanh chóng đi theo Trần mù bước về vị trí cái cổng tò vò ở hướng Đông bắc.

Trần mù nói không sai.

Bất kể là xác hay là quỷ, nó chắc chắn đều không dám tùy tiện đến trước mặt chúng tôi.

Chưa nói đến thân thủ của Trần mù, có thứ hung dữ như ngao sói thế kia.

Nó chắc chắn cũng phải cân nhắc đôi chút!

Chứ nếu không, nó đã chẳng phải là lén lút ở đó đóng cửa cổng, mà là trực tiếp xuống tay với chúng tôi rồi.

Thứ tôi sợ lại là Kế Nương ở trong căn Âm dương trạch này.

Không có gì phải bàn cãi, bà ta chắc chắn là xác sống.

Chúng tôi tùy tiện xông vào trong Âm dương trạch của bà ta, lại còn là đàn ông, thứ mà bà ta thù hận, nếu như bà ta ra ngoài, thì chúng tôi chắc chắn không thoát nổi!

Rất nhanh, chúng tôi đã bước đến cái cổng tò vò ở vị trí Đông bắc.

Hiên cửa khoảng trên dưới hai mét, cửa tò vò chưa đến một mét, kỳ thực có chút nhỏ hẹp.

Sau khi vào trong, bèn là một lối đi hẹp, chỉ cho phép một người đi qua.

Đi được một đoạn xong, tôi mới phản ứng lại, nguyên cả khu nhà Kế Nương đều bị bịt kín.

Những cánh cửa tò vò này đều thông vào bên trong khu nhà, ở đầu mút của lối đi hẹp, một tấm bình phong chắn mất tầm nhìn của chúng tôi.

Ở đây không hoàn toàn tối đen, tuy rằng trên đỉnh đầu bị bịt kín, nhưng vẫn có ngói giếng trời, có một chút ánh sáng yếu ớt lọt vào trong.

Trên đường đi chúng tôi cũng đã sớm lấy đèn pin ra chiếu sáng.

Sau khi đi qua tấm bình phong, tôi mới phát hiện, đây hóa ra là một căn phòng.

Cửa tò vò ở đầu mút của lối đi hẹp, chính là cửa vào căn phòng này, bình phong che khuất cánh cửa vào trong phòng.

Sau khi đi vòng qua, bèn có thể nhìn thấy vị trí chân tường, có một cái giường gỗ điêu khắc hoa văn, bên cạnh thì bày một bộ bàn ghế uống trà, và còn một số giá gỗ điêu khắc.

Bên trên có bình hoa, bát hương, và còn một số gương đồng bát quái, phất trần cùng với các đồ dùng của phong thủy sư.

Âm dương trạch tuy nói là phần mộ dành cho người chết, nhưng bố trí bên trong lại không khác bao nhiêu so với người sống.

Đặc biệt thứ Kế Nương theo đuổi là chết xong vũ hóa, thì bà ta càng không thể nào để mình nằm trong quan tài được.

Vào trong mộ Kế Nương coi như là đã hạ táng, bà ta vẫn còn coi mình như một người sống bình thường...

Tôi âm thầm thấy có chút phát hãi, cũng rất thận trọng với bất cứ động tĩnh nhỏ nào.

Ngoài chiếc giường thẳng mặt có thể nhìn thấy ngay này, ở một góc khác, còn có một chiếc bình phong tương đối lớn.

Tôi nghiêng đầu nhìn một cái, phía sau bình phong, hóa ra là một cái thùng gỗ cực lớn.

Nhìn trông giống như kiểu khuê phòng cổ đại trong phim truyền hình, hộ gia đình lớn còn có thể tắm ngay trong phòng.

Cũng vào lúc này, ngao sói đột ngột nhe răng đi đến trước chiếc giường gỗ điêu khắc hoa văn...

Đèn pin trong tay Phùng Bảo soi lên trên xong, sắc mặt hắn lập tức kinh hãi một phát, bất an gọi: “La tiên sinh... Trên giường có người kìa...”

Bản thân phía trên chiếc giường gỗ có treo một tấm màn.

Ban đầu tôi không chú ý đến, nghe Phùng Bảo nói vậy, tôi mới nhìn rõ, xuyên qua ánh sáng đèn pin, chẳng phải là có một cái bóng, đang nằm ở bên trong tấm màn sao?

Đồng tử mắt tôi co mạnh, tim đã sắp nhảy lên tận cổ rồi.

Lập tức tôi liền lẩm bẩm nói ra ba chữ.

“Trương Cửu Quái!”

Tên của ông ta có song Thổ, song Thổ thành núi, núi là quẻ Cấn, Cấn ở Đông bắc, nên chúng tôi mới có thể tìm thấy chỗ của khu mộ Kế Nương này.

Cũng vẫn là dựa vào phương pháp Địa lý Bát quái mà tìm ra xác chết chắc là ở trong căn phòng này!

Tôi đã không kiềm chế nổi mà tiến lên trước.

Nhưng Trần mù lại vẫn cứ ấn chặt lấy vai tôi, giọng của lão cũng hạ xuống cực thấp, bất thình lình nói một câu: “Đừng có động chạm linh tinh, mày không nhìn thấy trên tấm màn có cái gì à?” Tim tôi vụt đập mạnh một phát.

Lúc này mới có thể nhìn thấy một cách rõ nét, trên tấm màn mọc một số loại nấm nhỏ li ti.

Kỳ thực không chỉ trên tấm màn, bên trên chiếc giường điêu khắc hoa văn, cũng có thể nhìn thấy một ít nấm.

Gỗ mục mọc nấm, chuyện này thực ra là một hiện tượng rất thường thấy.

Ít gặp là ở trong căn phòng này, gỗ vẫn còn tốt, đặc biệt là trên tấm màn, càng không có lý gì để mọc lên được mới đúng.

“Đây chắc là nấm đầu xác mà trong tấm bia kia nói đến, nhìn tình trạng này, chạm vào một cái là sẽ mọc đầy người luôn.”

Trần mù lại lần nữa mở miệng.

Tôi lau bỏ mồ hôi trên trán, ánh mắt quét quanh căn phòng, nhưng chẳng nhìn thấy thứ gì có thể dùng được.

Lúc này, Phùng Bảo lại lôi ra một cái cuốc chim gập, sau khi kéo dài ra xong, thận trọng lật tấm màn lên.

Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, sau khi tấm màn được mở ra, những thứ trên giường lại khiến tim tôi thắt mạnh một cái...

“Người” đang ở trên giường, không phải là Trương Cửu Quái...

Mà là một cái xác nữ!

Dưới ánh đèn, nước da của cái xác nữ này bên ngoài màu trắng, phía trong toát ra một thứ màu xanh vàng đầy chết chóc, đôi mắt bà ta nhắm nghiền, mái tóc tuy có khô, nhưng lượng tóc không hề ít.

Trán và nửa mặt bên trên hơi có chút sưng vù.

Nửa mặt phía dưới có không ít vết thương, lờ mờ còn có thể nhìn thấy lỗ chân lông trên đó.

Còn có một số chỗ mọc ra “rễ phụ” nhỏ dài.

Ở trên ngực, cánh tay bà ta, cũng có một số nấm đầu xác mọc ra.

“Cái thứ này... Chắc không phải là cái bà Kế Nương kia chứ?”

Sắc mặt Phùng Bảo không kiềm chế được vẻ nhợt nhạt, hắn trợn to con mắt, đồng tử không ngừng co mạnh.

Trong lòng tôi cũng như treo một tảng đá.

Nhìn cái xác nữ, vô thức lấy la bàn ra.

Điều khiến đầu óc tôi ong lên một phát là, la bàn lại thành kim đường rồi...

Đồng thời, cũng có hiện tượng nổi lên đến đỉnh.

“Ở đây... Đúng thật là vị trí sinh khí tập trung nhất của mộ Kế Nương... Chắc là trung tâm huyệt nguồn núi Lũng.”

Trên trán tôi cũng rịn mồ hôi....

Cũng chẳng biết là ảo giác hay là gì, tôi cứ có cảm giác ngực của cái xác nữ phập phồng lên xuống một phát.

“Thập Lục, việc này hơi bất thường, ở đây, chẳng phải đáng lẽ phải là Trương Cửu Quái sao?”

Trần mù nhíu mày, lời của lão không ngừng lại: “Trương Cửu Quái không ở đây, thì chúng ta phải đi tìm nhanh.”

Mồ hôi của tôi càng rịn nhiều hơn, rơi xuống dưới đất, lại còn nghe thấy cả tiếng tí tách khe khẽ.

“Chắc là ở đây...” Tôi cắn răng nói một câu, ánh mắt lại lướt qua các vị trí khác.

Căn phòng này kỳ thực không lớn, nhìn qua một phát, trên cơ bản những chỗ có thể tìm đều tìm cả rồi. Đích thị là trong tầm mắt không nhìn thấy Trương Cửu Quái.

Điều khiến tôi áp lực là, nếu như Địa lý Bát quái không tìm thấy Trương Cửu Quái, tôi cũng chẳng còn thêm phương pháp nào nữa, chúng tôi chỉ còn cách bắt buộc phải rời đi.

Tôi đúng là sợ bà Kế Nương này đột ngột mở mắt ra, không dám ở lại lâu.

Giây tiếp theo, ngao sói bất chợt khẽ ư ử rên lên một tiếng, chân trước của nó đặt lên trên mép giường.

Tôi nhất thời còn chưa phản ứng lại.

Thì Trần mù đã đột ngột đưa tay lên, không biết mò từ đâu ra một cái đục đá dài, trên đầu còn có một cái móc câu.

Lão thò tay, móc câu của cái đục đá liền móc luôn lên trên vai của cái xác nữ.

Sau đó lão đột ngột bật người lên, xoẹt một tiếng khẽ vang lên!

Lão bật lên cao hơn một mét, cái đục đá dài kia hóa ra một phát đã được treo lơ lửng lên trên xà nhà!

Tất cả những việc này đều chỉ diễn ra trong chớp mắt, càng khiến tôi tim đập chân run.

Sau khi Kế Nương bị treo lơ lửng lên xong, xác chết của bà ta hơi hơi xoay vòng, còn bên dưới thân thể bà ta, thì lộ ra một cái xác chết khác...

Bà ta hóa ra là lại nằm đè bên trên một cái xác nam!

Cái xác nam này mặt dài mà hẹp, đôi lông mày dài tới tận ngoài hốc mắt, chỉ có điều lại đồng loạt đứt gãy.

Hai xương gò má nhô nhưng không lên hẳn, ngược lại trông có vài phần đầy đặn, phần má hơi hơi có chút hóp vào.

Môi không dày không mỏng, mép hơi hơi nhếch lên, như có chút nét cười.

Càng quan trọng hơn là, ông ta mặc một bộ Đường phục, trên ngực còn có một cái hộp gỗ dài!

Cái hộp gỗ này, nhìn trông chắc là để cất bàn tính!

Ngoài ra, giữa hai tay ông ta, còn ôm thật chặt một cuộn da...

Loại da này nhìn trông, hóa ra lại là giống với thứ da người được treo trên cái giá bát quái lúc trước!

Tim tôi suýt nữa thì vọt qua cổ họng nhảy luôn ra ngoài!

Người này, sợ rằng chính là Trương Cửu Quái!

Ông ta bị Kế Nương đè ở dưới người! Nếu không phải nhờ động tác này của Trần mù, thì chúng tôi làm sao phát hiện ra được?!

“Cõng ông ta ra... Chúng ta đi.” Trần mù hạ thấp giọng nói một câu.

Trên mặt Phùng Bảo là vẻ vừa căng thẳng vừa hưng phấn, ngược lại che lấp đi chút sợ hãi, thò tay liền định kéo lấy xác chết của Trương Cửu Quái.

Còn bên tai tôi thì lại lờ mờ nghe thấy một ít thứ âm thanh khác nữa, giống như là tiếng thổi kèn...

Tim đập đánh thịch một cái, tôi bất an ngẩng đầu lên, nhìn về phía xác chết của Kế Nương.

Tôi rõ ràng còn nhớ, trên bia văn viết rằng, Kế Nương chuẩn bị nhiều nhóm chín người tùy tùng, đợi ngày lành hoàng đạo thì thổi kèn lên, bà ta sẽ vũ hóa!

Bản thân xác Kế Nương đang treo lơ lửng trên xà nhà, không tiếp tục đung đưa nữa.

Hơn nữa, tôi lờ mờ nhìn thấy rễ phụ trên mặt bà ta, hình như trở nên nhiều hơn rồi...

Không chỉ có thế, mí mắt bà ta cũng động đậy, dường như sắp mở mắt ra vậy!

“Chú Trần... Mau đi nhanh! Bà ta sắp tỉnh rồi!” Nguyên cả phần da đầu của tôi đều như sắp nổ tung ra, cái cảm giác khiếp hãi từ sâu trong ý thức ấy xuyên thấu con tim.

[Tác giả có lời muốn nói]

Ba chương hôm nay đã hết... Hai ngày nay là do tôi sợ viết linh tinh, số chữ nội dung chương đều được kéo dài, nên không dám tùy tiện cắt chương, nhìn như chương nhiều, nhưng nội dung ít, thì cũng là dụ dỗ người ta đúng không.

Nội dung dài hơn so với trước đây, số chữ nhiều lên, cũng là có trách nhiệm với mọi người... Vì dù sao nếu viết không hay, thì cũng đã chẳng có người giục rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận