Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 319. GÕ CHIÊNG

Chương 319. GÕ CHIÊNG


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tuổi tác tầm bốn mươi, nhìn bộ dạng trông như điên điên dở dở.

Kết hợp với cái khuôn mặt người chết trắng đến xanh mét kia, đúng là khiến khí lạnh cứ điên cuồng chạy dọc sống lưng người ta.

Đặc biệt là tôi còn nhận ra khuôn mặt của gã nữa!

Đấy chẳng phải chính là thằng điên nhà họ Vương sao!

Mẹ tôi quay về rồi, tôi cứ tưởng là không sao nữa, hoặc là mẹ đối phó xong với thằng điên nhà họ Vương, hoặc là tạm thời đã rũ bỏ được phiền phức.

Đương nhiên, tôi cũng chẳng ngây thơ mà cho rằng, mẹ tôi chắc chắn có thể xử lý được gã.

Sau khi gã bị xe cảnh sát đưa đi xong, thì xảy ra tai nạn, bị trọng thương, rồi nhảy xuống vực.

Sau đó lại có thể chạy về nhà tôi, suýt nữa thì lấy mạng tôi ngay dưới tầm mắt của mẹ tôi, mà còn có thể chạy thoát được!

Việc này đã nói đầy đủ được sự hung dữ của gã.

Đặc biệt là bản thân gã cũng đã đủ kỳ dị rợn người rồi, có trời biết sau đó còn biến thành thể loại gì nữa.

Vốn dĩ, cùng với việc thời gian mẹ yên ổn đi theo tôi càng dài.

Mức quan tâm của tôi đối với sự việc này của thằng điên nhà họ Vương cũng nhạt đi nhiều, cảm giác chắc không có vấn đề gì lớn nữa.

Nhưng gã giờ lại xuất hiện ở cửa phòng tôi, liền khiến tôi không rét mà run đến cực điểm.

Hai mắt nhìn đối diện được hai giây, tay của tôi liền mò lấy cái búa sắt trong túi.

“Dì Thái, dì đi gọi chú Văn Tam, nói là thằng điên tới rồi, bảo chú ấy ra giúp một tay!”

Tôi hạ thấp giọng, nhưng vẫn khó tránh được vẻ nghiêm trọng.

Bịch bịch bịch.

Đồng thời tôi cũng lao về phía cửa phòng mình!

Thằng điên này lần mò ở đó là đang nhìn trộm mẹ tôi, gã chắc chắn đang mưu đồ việc bẩn thỉu gì đó để đối phó với mẹ!

Trong chớp mắt, tôi đã xông đến cửa phòng, gã không hề động đậy.

Tôi một búa bèn đập xuống đầu gã!

Phát này tôi dùng hết toàn bộ sức lực.

Khuôn mặt xanh mét của gã, toàn là nụ cười âm u, đột nhiên bất thình lình nói một câu: “Thằng nhãi tạp chủng, đến thế rồi mà vẫn không đập chết mày được, thì tao sẽ đập nát cái đầu mày ra.”

Gã đồng thời giơ tay lên, động tác nhìn có vẻ chậm, nhưng lại một phát túm lấy cổ tay tôi.

“Siiii!”

Tôi hít ngược một hơi khí lạnh, tay của gã lạnh buốt, cứng đờ như một cái kìm sắt vậy.

Tôi căn bản không có sức lực để tiếp tục đập xuống nữa! Gã đồng thời lại dùng sức một phát, bèn có một cơn đau buốt truyền lại.

Tôi hự lên một tiếng, cái búa lập tức bị buông ra, một phát liền rơi xuống.

Thằng điên nhà họ Vương bất chợt giơ cánh tay trái còn lại đỡ lấy cái búa.

Gã dùng sức vung một phát, rồi liền định đập về phía đầu tôi!

Mặt tôi lập tức biến sắc, định tránh né.

Thì tay phải của gã lại giật một phát về phía trước, tôi căn bản không chống đỡ được với thứ lực mạnh thế này, mắt nhìn cái búa sắp đập lên đầu mình.

Trong lòng càng lạnh buốt, đang chuẩn bị gọi mẹ tôi tới giúp.

Hơn nữa cánh tay kia của tôi cũng đã mò lấy Định la bàn ra!

Lúc này đã chẳng còn để ý được nhiều nữa, trấn một lần sát, chưa chắc đã phá hỏng Định la bàn được.

Phát này không mạo hiểm, thì khả năng tôi sẽ phải bàn giao ngay bây giờ.

Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Phụt một tiếng xé gió vang lên!

Và còn cả tiếng chửi bới của Lưu Văn Tam vọng lại: “Đ-t cái thằng đần nhà mày! Còn dám động đến Thập Lục! Bố chặt luôn cái đầu mày!”

Sắc mặt của thằng điên nhà họ Vương lập tức càng trở nên âm u hơn.

Gã vụt buông tay tôi ra, đồng thời đột ngột lùi ra sau.

Tiếng xé gió kia đã đến gần, hóa ra là Lưu Văn Tam trực tiếp ném bay luôn trảm quỷ đao!

Thằng điên nhà họ Vương lùi tránh rất kịp thời, giây phút gã lùi tránh vào trong sân, trảm quỷ đao liền vững vàng cắm xuống vị trí ban nãy gã vừa đứng!

Tim tôi đập thình thịch không ngừng.

Vằn mắt một phát, tôi bèn thuận tay rút trảm quỷ đao lên.

Hướng về phía thằng điên nhà họ Vương mà chém xuống!

Lần này tôi rất chú ý đến nhất cử nhất động của gã, một tay cầm trảm quỷ đao, tay kia thì nắm lấy Định la bàn.

Không cho gã cơ hội khống chế tôi!

Thằng điên nhà họ Vương âm u oán hận độc địa đến cực điểm, gã nhìn lướt qua Lưu Văn Tam một cái.

Lại chẳng có vẻ gì là muốn động thủ với tôi, mà trực tiếp ép về phía Lưu Văn Tam!

“Chú Văn Tam, đao!” Tôi phản ứng cũng cực nhanh, ném thẳng trảm quỷ đao về phía Lưu Văn Tam!

Thằng điên nhà họ Vương đột ngột dừng lại, gã lại định lao về phía tôi.

Cửa phòng tôi đột nhiên một phát liền mở ra.

Trong sân lập tức từng trận gió âm ù ù thổi lên.

Mẹ tôi từ trong phòng bước ra, dưới làn gió thổi, mái tóc bù xù của mẹ trông lại càng rợn người.

Quần áo trên người cũng không ngừng phần phật, cái vết máu kia cũng khiến người ta không ngừng ớn lạnh.

“Từ Nương, để anh giết thằng nhãi tạp chủng này xong, là em được giải thoát rồi.” Giọng nói của thằng điên nhà họ Vương đột ngột trở nên the thé chói tai.

Mẹ tôi không nói một lời, mà chồm thẳng về phía gã! Hai tay rõ ràng làm thành động tác bóp cổ!

Thằng điên nhà họ Vương quay đầu liền chạy ra khỏi cổng!

Tốc độ của gã nhanh đến kinh người.

Mẹ tôi cũng đuổi thẳng theo ra khỏi cổng, tôi ở đằng sau gọi mẹ đừng đuổi theo, nhưng mẹ lại căn bản không hề ngừng lại.

Trong lúc hoảng loạn tôi cũng đuổi theo ra ngoài, nhưng đã chẳng còn bóng dáng của bọn họ nữa.

Lưu Văn Tam nhanh chân ra bên ngoài cổng, lão làu bàu chửi rủa, nói đúng là phải kết liễu thằng điên nhà họ Vương này mới được, còn đang chuẩn bị nghỉ đôi ngày, mà một khắc cũng không cho lão thở.

Tôi không lên tiếng.

Hà Thái Nhi cũng đuổi theo ra khỏi cổng, trên mặt bà ta toàn là vẻ kinh hãi.

Chẳng đến hai phút, Phùng Bảo và Phùng Khuất cũng chạy ra.

Hai người bọn họ cũng chẳng nhìn thấy gì, chỉ là bởi vì ban nãy động tĩnh không nhỏ, cộng thêm việc Lưu Văn Tam chửi bới khiến bọn họ tỉnh lại.

Phùng Bảo hỏi tôi đã phát sinh chuyện gì.

Tôi mới khàn giọng nói một câu không có gì, bảo bọn họ về nghỉ ngơi, về sau đêm có nghe thấy tiếng gì cũng đừng ra ngoài.

Phùng Bảo và Phùng Khuất đích thực trung thành, chỉ có điều bọn họ cũng chỉ là người thường, đối phó với sự việc thông thường, dựa vào sức mạnh của nhà họ Phùng là có thể giúp tôi làm tốt.

Nhưng đối phó với cái thứ quỷ quái này, thì chẳng đủ để nhìn.

Nói rồi, tôi lại nhìn sang Lưu Văn Tam, bất an nói: “Chú Văn Tam, đúng là phải kết liễu nó mới được.”

“Trông tình hình này, nó có sợ mẹ cháu, nhưng mẹ cháu cũng không đuổi kịp nó, chẳng làm gì được.”

“Nó không những sẽ tiếp tục đeo bám mẹ cháu, mà chẳng biết sẽ còn có toan tính gì, cũng sẽ lại tới gây phiền phức cho chúng ta nữa.”

Đầu mày Lưu Văn Tam nhíu chặt, lão suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Cũng có chút phiền phức, bản lĩnh của Trần mù cũng chỉ chừng đó, Khôi tinh điểm đấu của lão đối phó với xác sát thì đúng là món võ lợi hại, có điều đối mặt với mẹ mày, thì lão cũng chẳng đủ tư cách.”

“Lần trước chỉ giáp mặt một cái, đã suýt nữa là lấy mạng lão rồi.”

“Thằng điên nhà họ Vương này không có bản lĩnh như mẹ mày, nhưng chú thấy cũng chẳng yếu hơn bao nhiêu.” Tôi lặng người.

Những gì Lưu Văn Tam nói đích thực đều là sự thật.

Lần trước Trần mù định tiễn mẹ tôi đi, còn chưa kịp đối mặt nữa, mà đã ngất xỉu luôn rồi.

Lúc đối phó với góa phụ Liêu, chúng tôi cũng chẳng có mấy sức để chống đỡ.

Hơn nữa trước thời điểm này, Lưu Văn Tam đã từng nói, gặp phải hắc sát, thực sự liều mạng còn có thể đối phó được một hai con.

Chứ huyết sát thì chỉ có nước chạy thoát thân thôi.

Bây giờ không nhìn ra thằng điên nhà họ Vương là loại sát gì, nhưng cũng tuyệt đối không yếu.

Đầu mày tôi nhíu chặt, mất tự nhiên nói một câu: “Chú Văn Tam, thế chẳng còn cách nào đối phó với nó nữa sao....”

Lưu Văn Tam nhíu mày suy nghĩ, lão nhất thời cũng không tiếp tục trả lời tôi.

Cũng vào lúc này.

Coong một tiếng chiêng vang lên, từ phía đầu bên kia đường thôn vọng lại!

Âm thanh này quá bất ngờ, lại quá lớn, khiến tôi giật nảy mình.

Lưu Văn Tam cũng chửi bậy một câu, nói nửa đêm nửa hôm, ai còn gõ chiêng đám tang nữa?

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn về phía trước.

Gần như là ở cuối tầm mắt, có một lão già, cà nhắc bước đi ở giữa đường thôn.

Trong tay cầm một cái chiêng bằng đồng màu vàng, gõ coong coong!

Đúng kiểu tiếng vọng không dứt, bên tai tôi cũng ù ù không ngừng.

“Nửa đêm canh ba, cẩn thận lửa nến.”

“Đèn tắt quỷ hiện, giết người thấy máu nào!”

Giọng nói của lão u ám vô cùng, càng khiến khắp người đều nổi da gà....
Bạn cần đăng nhập để bình luận