Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 322. TRỜI TỐI CHƯA VỀ

Chương 322. TRỜI TỐI CHƯA VỀ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Thằng điên nhà họ Vương và lão góa lại đi cùng với nhau!

Tôi bất thình lình nghĩ tới, khi đó thằng điên nhà họ Vương làm sao lại xảy ra tai nạn một cách trùng hợp như thế.

Rõ ràng là đã bị bắt rồi, mà còn có thể chạy được.

Bây giờ không biết gã là xác hay là quỷ, mà dữ đến mức quá đáng như thế.

Trong đó liệu có phải còn có sự đưa đẩy của lão góa hay không?

Lão góa này tuyệt đối không đơn giản.

Tôi còn nhớ rất rõ, bà nội từng nói thời còn trẻ lão theo quân phiệt đi đào phần quật mộ, tàn độc mất nhân tính, gan to đến ly kỳ.

Trước đây tôi không nghĩ kỹ, lão góa này sợ là cũng hiểu chút ít phong thủy.

Đào phần quật mộ cũng không thiếu được việc xem phong thủy, định huyệt vị.

Thậm chí lần đó khi lão đào cái đường hầm kia, còn thông thẳng đến bên cạnh xác chết của ông nội tôi, việc này tuyệt đối không thể chỉ dựa vào vận may, hoặc là nhãn lực phán đoán mà có thể làm được.

Khi đó lúc đào móng đường ra, sau khi cõng xác ông nội tôi ra ngoài xong, luồng gió thổi từ cổng thôn Tiểu Liễu vào trong liền biến thành gió nghèo gió ác.

Vị trí móng đường đó, bản thân chắc là nhà của thợ mổ lợn, cũng là nhà của lão góa.

Núi Liễu ở phía sau thôn Tiểu Liễu, có Minh đường Triều án, quần sa tiến cúng.

Khi đó tôi không nghĩ ra, nhưng lúc này đột nhiên một phát hiểu luôn.

Chỗ đó cũng đồng thời là cổng gió vào, là nơi hội tụ sinh khí phía trước minh đường, phúc duyên của nó chỉ kém mỗi sườn núi Lũng.

Chỗ sườn núi Lũng, là nơi phù hợp xây phần mộ âm trạch.

Còn chỗ cổng gió, bèn là nơi có lợi nhất cho việc xây dương trạch!

Bất luận là để người ở hay làm đường, đều là lựa chọn thượng thừa!

Nghĩ thông những điểm này, tôi bèn có chút không rét mà run.

Phong thủy của thôn Tiểu Liễu, nếu là do lão góa sửa thì sao?

Những năm đó nhà nhà hộ hộ đều sống cuộc sống cơm không có mà ăn.

Nhưng nhà bọn chúng lại có lợn để mổ, ngày ngày không thiếu thịt thà!

Ông nội tôi muốn mảnh đất đó để làm đường, lão góa bị ép buộc phải đồng ý.

Nhưng lão lại động tay chân càng nhiều hơn, khiến phong thủy càng ác liệt hơn, nên ông nội tôi mới bất đắc dĩ đi làm móng đường?!

“La... La tiên sinh, cậu làm sao thế? Kiến Thụ còn cứu được không?” Tiếng hỏi đầy bất an của Từ Lệ Quyên, phá vỡ mạch tư duy của tôi.

Trên trán tôi rịn ra chút mồ hôi, khàn giọng nói một câu: “Khiêng qua bên nhà chú Văn Tam đã.”

“Cháu phải quan sát thêm, cũng phải đợi chú Văn Tam về cùng bàn bạc.”

Cùng lúc này, Phùng Bảo trực tiếp sải bước đến bên người Liễu Kiến Thụ, đưa tay ra ấn lấy tay của Liễu Kiến Thụ, định giật lấy con dao.

Nhưng Liễu Kiến Thụ lại như phát điên lên vậy, sống chết nắm lấy con dao không chịu buông ra.

Giọng của gã khản đặc, gào thét như điên loạn: “Dao phải nhanh, tay phải vững!”

“Cổ vào, tim ra!”

“Giờ dần chọc tiết, giờ mão xẻ thịt!”

Hơn nữa gã còn lặp lại liên tiếp mấy lần liền, cuối cùng hung hãn ngoảnh đầu lại, trợn mắt chằm chằm nhìn Phùng Bảo: “Mày dám cướp dao của tao, là tao lấy mạng mày!”

Phùng Bảo rõ ràng là giật thót người một cái.

“La tiên sinh, làm thế nào giờ?” Liễu Kiến Thụ bất kể là thân hình hay sức lực, đều không bằng được Phùng Bảo, đương nhiên là không giãy ra được, chỉ có thể bị Phùng Bảo ấn giữ.

Có điều Phùng Bảo cũng không lôi được con dao ra, Liễu Kiến Thụ nắm quá chặt.

Đương nhiên, đây cũng do nguyên nhân Phùng Bảo không mạnh tay.

Hắn mà mạnh tay, Liễu Kiến Thụ sẽ phải bị thương.

Tôi nheo mắt lại, chằm chằm ngó Liễu Kiến Thụ.

Cũng chẳng biết lão góa rốt cục đã dùng thủ đoạn gì, mới khiến gã biến thành bộ dạng này, nhưng chúng tôi không thể mạo hiểm được.

“Đánh ngất, trói lại đưa đi.”

Tôi vừa dứt lời, Phùng Bảo liền một chưởng đao nhanh gọn, đánh vào gáy của Liễu Kiến Thụ.

Liễu Kiến Thụ hự lên một tiếng, cả người liền mềm nhũn ngã xuống.

Trước khi gã ngã xuống đất, Phùng Bảo cũng đưa tay ra đỡ lấy vai gã.

Cạch một tiếng, con dao rơi xuống đất.

“Dì Từ, dì đi tìm một sợi thừng ra đây đi.” Trong mắt tôi hơi có vẻ xin lỗi.

Tròng mắt Từ Lệ Quyên đỏ lên, nhưng cũng chẳng nói gì nhiều.

Phùng Bảo trói Liễu Kiến Thụ lại xong, tôi liền nhặt con dao lên.

Con dao này rất nặng, toát ra một luồng hơi lạnh toát.

Tôi đi ra ngoài, bây giờ ở lại nhà lão Liễu cũng chẳng có tác dụng gì khác nữa, về sớm cho yên tâm.

Lão góa đã bắt đầu xuống tay với người quen bên cạnh tôi rồi, tôi sợ Hà Thái Nhi sẽ xảy ra vấn đề gì.

Từ Lệ Quyên thì cùng đi theo.

Bạn gái của Liễu Kiến Thụ cũng định đi theo, nhưng Từ Lệ Quyên lại quát một câu bảo cô ta về nhà, giờ đừng có theo gây phiền thêm, đợi Kiến Thụ tỉnh lại hãy tới tìm gã.

Sắc mặt Chu Ngọc có chút đỏ bừng, cô ta nói cô ta cũng lo, muốn đi cùng.

Từ Lệ Quyên liền chẳng nói thêm gì nữa.

Rõ ràng, những lời tôi nói ban nãy cũng đã có tác dụng.

Đối với những việc này, tôi cũng không mở mồm thêm.

Thêm một người, chẳng thêm loạn gì được.

Nếu như cô ta một mình đi về rồi gặp phải lão góa, thì sợ là cũng sẽ có chút phiền phức.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà của Lưu Văn Tam.

Phùng Bảo đem Liễu Kiến Thụ trói vào cây cột chống mái hiên ở trước cửa phòng để củi.

Từ Lệ Quyên xót xa đi qua lau mặt cho gã.

Hà Thái Nhi thì quen Chu Ngọc, hai người lại bắt đầu nói chuyện với nhau.

Tôi đứng bên cạnh sa bàn phong thủy, cúi đầu ngắm con dao, Phùng Bảo đột nhiên nói một câu: “La tiên sinh, đây chỉ là một con dao mổ lợn thông thường, cậu nhìn ra có chỗ nào đặc biệt sao?”

“Anh biết?” Tôi ngạc nhiên.

Phùng Bảo gật gật đầu: “Biết chứ, trước đây hồi còn ở nông thôn, hàng xóm cạnh nhà tôi cũng mổ lợn, hồi đó tôi suýt nữa thì cũng đi hành nghề đồ tể, sau đó số may vào làm việc cho nhà họ Phùng, La tiên sinh hóa ra cậu không biết con dao này à, tôi còn tưởng có gì đặc biệt nữa chứ.”

Tiếp đấy, Phùng Bảo lại nói với tôi khả năng tôi cũng không biết ý nghĩa của mấy câu đấy, cũng không cần quá để ý.

“Dao phải nhanh, tay phải vững, cổ vào, tim ra. Giờ dần chọc tiết, giờ mão xẻ thịt.”

Đây là thủ pháp giết lợn, thông thường đều yêu cầu dao sắc nhọn, người cầm dao phải vững, phải chọc từ cổ vào, đâm xuyên cho đến vị trí tim, mới có thể giết cho lợn chết hẳn.

Còn giờ dần chọc tiết, giờ mão xẻ thịt, cũng chỉ là nói giờ giấc giết lợn và mổ xẻ thịt lợn mà thôi.

Lão góa đó chắc chắn đang mưu đồ chuyện gì đó.

Tôi lại dặn dò Phùng Bảo lấy thêm dây thừng, trói Liễu Kiến Thụ chặt thêm một chút, không thể để gã có bất cứ khả năng giãy thoát nào.

Phùng Bảo gật đầu, rồi đi làm theo ý tôi bảo.

Một qua hai lại như thế, thời gian đã đến tầm hơn mười giờ rồi.

Hà Thái Nhi và Chu Ngọc đi dọn dẹp phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm trưa.

Lúc này Liễu Kiến Thụ cũng đã tỉnh lại.

Gã bắt đầu ngẩn ngơ nhìn trong sân, bộ dạng có chút đần độn ngơ ngẩn.

Sau đó lại ngẩn ngơ hỏi chúng tôi tại sao lại trói gã lại, nói tay chân gã sắp bị siết gãy hết rồi, có thể thả lỏng cho hắn chút không.

Chu Ngọc không dám mở miệng nói, Từ Lệ Quyên thì nở nụ cười, vẻ mặt đầy vui mừng, hỏi tôi có thể cởi trói được không.

Quả nhiên tôi thiêng thật, đưa về một tý là khỏi rồi.

Từ Lệ Quyên đang khen ngợi tôi, nhưng trong lòng tôi rất rõ, tôi còn chưa làm gì cả kia kìa.

Kinh qua chuyện của pháp y lần trước, tôi coi như đã có sự cảnh giác.

Người bị vong khách nhập, quyết thể không thể dễ dàng mà thả ra được.

Không biết lúc nào gã lại bắt đầu phát tác cả.

Thậm chí lúc này tỉnh lại, cũng là giả vờ thì sao?

Tôi liền bảo thẳng với Từ Lệ Quyên không được cởi trói, tất cả đợi Lưu Văn Tam về rồi tính tiếp.

Trong đáy mắt của Từ Lệ Quyên đầy vẻ xót xa.

Có điều bà ta cũng không nói thêm gì khác.

Rất nhanh đã đến trưa, sau khi ăn trưa xong, Hà Thái Nhi và Chu Ngọc đi ngủ trưa.

Từ Lệ Quyên thì đờ đẫn ngồi bên cạnh Liễu Kiến Thụ, không hề động đậy.

Liễu Kiến Thụ lại là bộ dạng ngẩn ngơ nhìn vào trong sân. Gã cũng từng nhìn tôi, cầu xin tôi, có điều tôi không đoái hoài tới gã.

Dặn dò Phùng Bảo canh chừng cẩn thận xong, tôi liền về phòng mình, trong lúc đợi Lưu Văn Tam về, cũng liên tục đọc sách.

Chớp mắt, cả một ngày đã trôi qua.

Lúc trời gần tối, tôi mới có chút bất an.

Bởi vì Lưu Văn Tam vẫn chưa về....

Lúc lão đi có nói chắc nịch, rằng nhất định sẽ quay về trước khi trời tối.

Lẽ nào xảy ra biến cố gì rồi sao?

Thần sắc Hà Thái Nhi cũng vô cùng bất an, bà ta ngập ngừng mãi, dường như muốn nói gì đó vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận