Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 361. TRỜI SẮP TỐI RỒI

Chương 361. TRỜI SẮP TỐI RỒI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi cẩn thận nhìn ngó tứ phía, quan sát vô cùng tỉ mỉ.

Lúc này chúng tôi vừa rời khỏi Tử môn chỗ sườn núi, đi ra ngoài nhiều nhất chỉ khoảng mấy trăm mét.

Phía sau rừng cây tươi tốt um tùm, ngọn núi này quanh năm trên núi không có bóng người, nên cơ bản là chẳng có đường.

Một phát nhìn qua, tôi căn bản không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.

Bao gồm cả Khổng Bân và những người vớt xác còn lại, cũng đều lộ ra vẻ ngạc nhiên không hiểu.

Khổng Bân khẽ nói một câu: “Ảo giác? Trên núi này không thể nào còn có người khác được, Cát Lâm cũng sẽ chẳng đi theo, cũng không có người khác lên núi.”

Lưu Văn Tam nheo mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng một hồi, lão lắc lắc đầu: “Đây là trực giác.”

Lúc này tôi mới phát hiện, trạng thái của ngao sói cũng có chút khác lạ, cúi đầu ngửi gì đó, trong đôi con ngươi màu đỏ, ánh lên đôi nét hung tợn.

Lưu Văn Tam không thể nào nói linh tinh, cũng đúng là có khả năng, có người đi theo chúng tôi thật.

Lẽ nào là Trương Dương?

“Nó ẩn giỏi thật, bám cũng cách rất xa, phải cẩn thận hơn chút nữa.” Lưu Văn Tam lại nhắc tôi một câu.

Tôi trầm tư mất hai giây, rồi mới nói: “Nếu như thế này, một mình Cát Lâm canh Tử môn với cỗ quan tài kia, vẫn có chút nguy hiểm, thêm hai người nữa qua đó giúp đỡ, những chỗ khác thì xem tình hình rồi quyết sau.”

Khổng Bân lại sắp xếp hai người, bảo bọn họ đi tìm Cát Lâm.

Lúc này mới đi ra có vài trăm mét, cũng chẳng phải xa, nếu bên đó đúng là xảy ra biến cố gì thật, chúng tôi hoàn toàn có thể nghe thấy động tĩnh.

Chúng tôi cũng đứng yên tại chỗ đợi thêm mấy phút nữa, xác định đảm bảo không có vấn đề, sau khi chắc là hai người kia đã tới nơi xong, mới tiếp tục xuất phát.

Phương vị chỗ Đỗ môn là cung Tốn hướng Đông nam.

Ngũ hành của nó thuộc Mộc, Mộc lại đại biểu cho quẻ Tốn, quẻ Tốn vào Đỗ môn, bèn là gió vào rừng sẽ phân tán rồi tiêu biến.

Đỗ môn còn có một hàm ý khác nữa, chính là lẩn trốn và ẩn nấp.

Tử môn có một đặc trưng rõ ràng có thể tìm kiếm, đó là vùng đất chết duy nhất trên núi, không có thực vật.

Còn Đỗ môn thì là nơi mà thực vật tươi tốt và nhiều gió trên núi.

Tìm kiếm Đỗ môn tốn mất tầm khoảng một giờ đồng hồ, cuối cùng tìm ra chỗ mắt gió, lại bắt đầu đào bới.

Ở vị trí sâu khoảng nửa mét, thứ đào ra được là một bức tượng gỗ, bức tượng gỗ này cũng mang hình dáng của tượng Ai Công!

Xích sắt quấn quanh bên trên, nhìn lên trông không có gì rắc rối, tháo ra một cách rất dễ dàng.

Trong lúc tôi suy nghĩ, Lưu Văn Tam cũng hỏi tôi, có phải là tháo cái tượng gỗ này ra, rồi lại đi thử cưa xích sắt, nếu thành công, thì là đã phá tướng quẻ này không?

Tôi trả lời lão, trên lý thuyết thì là thế, có điều Bát Môn Độn Giáp này ứng hợp với phương vị của Bát Quái, phá hỏng một chỗ cũng không phá bỏ toàn bộ tướng quẻ được.

Ít nhất tôi phải phá hỏng bốn phương vị Tử, Đỗ, Thương, Cảnh trên ngọn núi này mới được.

Ý của bản thân tôi vẫn là đi tìm chỗ tiếp theo, nhưng Lưu Văn Tam lại trực tiếp bảo luôn với tôi, phá hỏng chỗ này trước.

Chung quy là vẫn phải phá, đợi tìm ra hết xong thì làm gì được? Trời đã sắp tối rồi, không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.

Hội Khổng Bân cũng đều tán đồng.

Trong Trạch kinh không có mấy phương pháp phá quẻ kiểu này, toàn bộ đều dựa vào bản thân sau khi hiểu phong thủy, dùng phương pháp phong thủy mới có thể phán đoán.

Tôi cũng không do dự thêm nữa.

Tử môn không động vào, là bởi vì thứ ở bên trong quan tài chắc chắn rất dữ, trong Đỗ môn chẳng qua chỉ là một bức tượng gỗ điêu khắc, hoàn toàn có thể kiểm chứng xem phán đoán của tôi là đúng hay sai.

Tôi và Lưu Văn Tam bắt tay vào tháo tượng gỗ.

Rất nhanh, đã gỡ bỏ xích sắt quấn trên thân tượng.

Khổng Bân thì cùng với những người khác bắt đầu dùng dao răng cưa cắt xích.

Chẳng mấy chốc sợi xích sắt này đã bị cưa đứt, hai khúc đều ở trong lớp đất của thân núi, không cần dùng đến thủ đoạn khác, xích sắt không hề bị kéo đi mất.

Tôi cũng hiểu ra, sợi xích sắt này cũng là một loại trấn vật!

Chứ chỗ này không phải chỉ là điểm chịu lực giống như tôi tưởng.

Xích sắt kéo cỗ quan tài, chỗ chịu lực chắc là vách đá của thân núi.

Xích sắt chỗ này không tồn tại ở nơi long khí tụ hội, vậy nên mới bị phá hoại một cách dễ dàng!

Ngay tiếp đó, chúng tôi lại đi tìm vị trí tiếp theo của Thương môn.

Đương nhiên, bức tượng gỗ này Khổng Bân cũng sắp xếp một người cầm theo. Theo lời của lão nói, là người không đi tay không, cái thứ này chôn ở đây, không biết chừng lại là món đồ tốt gì đó. Sau đó tốc độ của chúng tôi càng nhanh hơn.

Bởi vì tôi rõ ràng cảm nhận được, sau khi Đỗ môn bị phá vỡ xong, gió bắt đầu trở nên nhanh hơn.

Lúc tìm thấy Thương môn, tôi kỳ thực đều không ngừng kinh hãi.

Từ dưới nền đất thò ra một đoạn xích sắt lớn, buộc trói trên một cái cây to!

Còn cái cây to kia thì toàn thân đen xì xì, thương tích đầy mình, hóa ra cũng là một cây Lôi kích mộc!

Có điều giải thích từ trên bản thân tướng quẻ, Thương môn đối ứng với cung Chấn hướng Đông, bản thân ngũ hành vẫn là thuộc Mộc.

Quẻ Chấn là điện sét, dưới sự tương hợp của hai bên, bèn là cây bị sét đánh, không gãy cũng bị thương!

Đột nhiên tôi cũng nghĩ thông một đạo lý, vị trí chỗ của Bát môn này, hoặc có chỗ tốt, hoặc có khắc chế, hoặc bị tổn thương, nếu như là mệnh số chắc chắn tổn thương, thì nhất định không được tới nơi tương ứng.

Cũng giống như người mệnh mộc, nếu như đến vị trí của Thương môn, sợ rằng sẽ gặp tai họa.

Nghĩ thông suốt những điểm này xong, tôi cũng bảo đám người Khổng Bân bắt đầu cưa xích sắt.

Quá trình này vẫn rất nhanh, sau khi xích sắt đứt xong, xoạch một phát liền rơi từ trên cây xuống.

Cả cái cây Lôi kích mộc lớn nghiêng nghiêng ngả ngả, dường như có thể bị gãy đổ bất cứ lúc nào.

Chúng tôi vội vàng lùi tránh, cây cuối cùng cũng không đổ xuống, nhưng chẳng biết nó còn trụ được bao lâu nữa.

Lúc này, thời gian đã gần đến năm giờ chiều, cuối cùng ở trên đỉnh núi, tìm thấy chỗ của Cảnh môn.

Cũng là một sợi xích sắt, ngập vào trong một tảng đá lớn trên đỉnh núi!

Bên ngoài tảng đá có không ít cây non, cũng có không ít cây khô, hợp với cung Ly hướng Nam, tướng quẻ “Cảnh” đẹp không lâu dài.

Sau khi cưa đứt sợi xích sắt này xong, đột nhiên tảng đá lớn kia liền phát ra tiếng răng rắc, bên trên xuất hiện không ít vết nứt...

Thậm chí tôi còn cảm giác, đất dưới chân cũng rung lắc mấy phát...

Lòng tôi có chút sợ hãi, cố nén cảm giác mất tự nhiên đó lại, nói chúng tôi phải nhanh chóng quay về chỗ vị trí Tử môn, cưa đứt sợi xích sắt kia, nhưng vẫn không được động vào cỗ quan tài đó.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì tiếp tục xuống nước vớt đồ, mấy sợi xích sắt buộc quan tài kia, sẽ có thể cưa đứt một cách dễ dàng!

Trên mặt đám người Khổng Bân cũng nở nụ cười hưng phấn, bọn họ không hề chú ý đến sự lo lắng của tôi.

Thần sắc của Lưu Văn Tam thì trịnh trọng hơn không ít.

Đến cả tính tình của ngao sói, dương như cũng đều có chút nóng ruột, bắt đầu có vẻ bồn chồn bất an.

Lúc tầm khoảng năm rưỡi, về đến khoảng đất trống đầy sỏi với mảnh gạch ngói chỗ Tử môn.

Thì cảnh tượng trước mắt, lại khiến mặt tôi hơi biến sắc.

Sợi xích sắt buộc quan tài đã đứt rồi...

Không giống như bị cưa đứt, mà ngược lại giống như bị lực mạnh dứt đứt!

Nắp quan tài cũng đã bị mở ra, trong quan tài tỏa đầy ra một thứ mùi máu tanh khó ngửi.

Bên trong trống rỗng... Làm gì còn xác chết nào nữa?!

Còn Cát Lâm mà chúng tôi để lại, cùng với hai người vớt xác mà sau đó bảo quay về, đã sớm không thấy tăm hơi!

“Chúng nó động vào quan tài rồi!”

Mặt Khổng Bân cũng có chút vẻ hoảng sợ, bất an nói một câu.

Những người khác cũng đang cúi đầu thì thầm bàn tán, đại thể đều là đang suy đoán, bọn Cát Lâm có phải lấy được đồ ngon gì từ trong quan tài ra, xong xuống núi trước rồi không.

Thậm chí có người còn đang hối hận, lẽ ra phải ở lại trước, như thế kiếm được đồ ngon, tới lúc tính công lấy thưởng, cũng có thể kiếm chác thêm được một ít.

Sắc mặt của Lưu Văn Tam thì rất khó coi, nói một câu: “Toàn chỉ biết mỗi tiền thôi à? Không nhìn thấy sợi xích sắt này là bị dứt đứt sao? Nói không chừng là trong quan tài này có xác dữ ác quỷ gì, ba đứa chúng nó cũng chẳng biết là chạy được hay là chết rồi.”

Câu nói này, khiến tất cả những người còn lại đều im thít.

Tôi cũng giục một câu, nói xuống núi trước, trên núi này không an toàn nữa.

Đám người lại vội vã đi xuống núi.

Đợi lúc xuống đến bên rìa chân núi, thuyền vớt xác lúc trước của chúng tôi, sớm đã chẳng thấy bóng dáng đâu...

Xác chết của Cát Lâm và hai người vớt xác kia thì trôi nổi trên mặt nước, trông vô cùng rợn người...

Bên cạnh tảng đá gần mép nước, có một người đang ngồi quay lưng lại với chúng tôi.

Trên người hắn mặc một chiếc áo cưới liệm màu đỏ, nhìn dáng người này chẳng phải chính là Tạ Minh đó sao!

Người tôi không ngừng ớn lạnh, trong quan tài là thứ gì thì không biết, chứ tôi coi như đã biết tại sao Lưu Văn Tam bảo có người đang bám theo chúng tôi rồi!

Lúc này, trời cũng đã sắp tối...
Bạn cần đăng nhập để bình luận