Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 374. THUA LIÊN TỤC

Chương 374. THUA LIÊN TỤC


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Đáy mắt Từ Bạch Bì lại vụt qua một nỗi kinh ngạc.

Giống như không ngờ được tôi lại bất chấp mạng sống mà rút đao kiểu này vậy!

Lão ta hừ lên một tiếng, đột ngột một phát buông tay ra.

Tôi cũng nhân cơ hội này, nhanh chân lùi ra sau tận mấy bước.

Trần mù lần theo âm thanh mà tới, một chân dẫm lên đỉnh đầu của Từ Bạch Bì.

Lão dẫm mạnh xuống dưới một phát.

Còn Từ Bạch Bì thì đột ngột thò tay, túm lấy cẳng chân của lão, hét lên một tiếng, đập về phía thân cây ở bên cạnh!

Thực lực cỡ như Trần mù, mà vào trong tay Từ Bạch Bì cũng giống như một cái bao tải, bị đập về phía thân cây!

Còn cú dẫm chân đó của Trần mù, thì hoàn toàn không gây ra ảnh hưởng mạnh nào cho Từ Bạch Bì!

“Chú Trần!” Tôi vừa kinh hãi vừa tức giận gầm lên một tiếng, dừng thế lùi lại, tiến lên trước lại là một đao đâm về phía bả vai của Từ Bạch Bì!

“Cút!” Từ Bạch Bì quát lớn, đồng thời đột ngột từ trong rừng rậm xung quanh, vọt ra mấy chục con hoàng bì tử thường, toàn bộ đều quây về hướng tôi!

Thậm chí còn có mấy con tung cao người lên, nhảy chồm tới cắn tay tôi.

Tôi không nghĩ đến việc tránh né, quyết không thể để cho Trần mù bị thương.

Nhưng hoàng bì tử sau khi chồm lên trên cánh tay tôi, thì liền cắn mạnh xuống, khiến tôi đau đến mức trước mắt tối sầm, căn bản không tiến lên trước được.

Còn Trần mù cũng không hoàn toàn bị Từ Bạch Bì khống chế, mắt nhìn giây phút trước khi bị đập trúng thân cây, hai tay liền thành chưởng, thân người đột ngột xoay vòng trên không một phát, trực tiếp khiến Từ Bạch Bì bị đánh văng ra.

“Thập Lục, tự lo thân mày cho tốt!” Trần mù hiếm hoi hạ giọng gầm một tiếng, giọng của lão vừa trầm lại vừa khàn.

Giây tiếp theo, Từ Bạch Bì lại lao về phía Trần mù.

Tôi rùng mình, vội vàng dùng mã tấu gạt bỏ đám hoàng bì tử bám trên cánh tay.

Nhưng bọn chúng vẫn không ngừng trèo lên người tôi.

Thậm chí có không ít hoàng bì tử còn chạy vòng xung quanh người tôi, thân dưới không ngừng xả ra cái thứ khí đục có màu lẫn giữa vàng và trắng.

Tôi vội vàng nín thở, cái thứ này một khi hít vào một hơi, là tôi sẽ lập tức mất khả năng chiến đấu luôn.

Vừa nãy Lưu Văn Tam tránh được phát thứ nhất, nhưng không tránh kịp phát thứ hai.

Đây cũng là nguyên nhân khiến lão bị khống chế luôn, không giúp gì được nữa.

Lúc tôi cảm giác mình sắp nín thở đến tung cả phổi, thì đột nhiên cạnh người có một luồng khí lạnh truyền tới.

Một cơn gió lạnh thổi tan, khiến đám khí đục màu trắng vàng kia lập tức biến mất.

Tôi vốn còn tưởng là mẹ tôi tới rồi cơ.

Nhưng người xuất hiện trước mắt tôi, thì lại là Mạnh Hân Thư!

Gò má cô ta mọc kín lông nhung màu xanh đỏ, trong đôi con ngươi cũng ánh lên màu xanh, đúng thật là âm u đáng sợ.

Mái tóc bạc trắng giống như màu lông của khỉ nước, cũng đang chuyển biến sang màu xanh nhạt.

Cô ta liếc tôi một cái, rồi bèn quay người lao về phía Từ Bạch Bì.

Lúc này Từ Bạch Bì đang đánh nhau tưng bừng khói lửa với Trần mù.

Có điều vẫn liên tục là Trần mù bị động ăn đòn.

Lần trước, cái tẩu thuốc của Từ Bạch Bì rớt lại ở nhà họ Phùng, bị Trương Nhĩ cầm mất rồi.

Lần này trong tay lão ta lại có một cái tẩu mới, Từ Bạch Bì bèn dùng cái tẩu thuốc này làm vũ khí.

Trần mù tuy rằng dùng gậy khóc tang rất tốt, nhưng cũng không chặn được Từ Bạch Bì, thua liên tục.

Mạnh Hân Thư trong nháy mắt đã tới bên sườn Từ Bạch Bì, thò tay ra túm về phía thắt lưng của Từ Bạch Bì!

Cô ta định giằng lại Hà Tiểu Vân!

“Độc phụ, tao đang đợi mày đây!”

Từ Bạch Bì đột nhiên đầy oán hận gào lên một câu, lão ta đột ngột hất cái áo da hoàng tiên trên vai xuống, trực tiếp trùm mạnh lên người Mạnh Hân Thư!

Đồng thời, cây tẩu thuốc của lão ta cũng rắc một phát về phía Mạnh Hân Thư!

Tàn thuốc rắc ra ngoài, hóa ra lại có một thứ mùi hùng hoàng nhức mũi, còn toát ra vài phần tanh đỏ, cũng chẳng biết là được trộn lẫn với huyết chó đen hay là chu sa!

“Cẩn thận!” Chóp mũi của Trần mù khịt mạnh, tiếp đấy cũng quát lên một tiếng.

Tôi cũng cực kỳ kinh hãi, Từ Bạch Bì quả thật là cũng có thủ đoạn đối phó với Mạnh Hân Thư.

Phát này nếu như cô ta không tránh được, thì tuyệt đối sẽ có chuyện.

Mạnh Hân Thư hét lên một tiếng, tốc độ đột ngột tăng mạnh lên, vụt đâm một phát về phía ngực của Từ Bạch Bì.

Hùng hoàng rắc lên trên lưng cô ta, lập tức tỏa ra một thứ mùi thối vừa nhức mũi vừa khó ngửi, cũng bốc lên một lượng lớn khói trắng.

Việc tăng tốc đột ngột này của cô ta, khiến cho cái áo ngược lại không trùm được lên người cô ta.

Nhưng cô ta cũng không túm được Hà Tiểu Vân.

Bởi vì Hà Tiểu Vân cũng bị đuôi của hoàng tiên quấn lên trên cái áo kia.

Từ Bạch Bì đổi qua thu tay về, cái áo tiếp tục trùm về phía người Mạnh Hân Thư.

Trần mù tung một cước, nhưng lại đá trúng cánh tay phải của Từ Bạch Bì, lập tức cái tẩu thuốc trong tay lão ta bị hất bay ra ngoài.

Tiếp đấy cây gậy khóc tang kia của lão, liền đánh luôn về phía tay trái của Từ Bạch Bì.

“Lũ ruồi muỗi buồn nôn, cứ ong ong làm người ta bực mình.” Từ Bạch Bì chửi một tiếng, từ bỏ việc tiếp tục đối phó với Mạnh Hân Thư.

Lão ta đột ngột phủ phục người xuống, y hệt như lúc trước, giống như một con hoàng bì tử vậy, nhanh như bay vọt ra ngoài cả mười mấy mét.

Trần mù đánh trượt, còn Mạnh Hân Thư thì dẫm một cú thật mạnh lên trên cái tẩu thuốc của Từ Bạch Bì, rắc một tiếng giòn giã, tẩu thuốc gãy làm hai khúc.

Cô ta bị thương không nhẹ, nguyên phần lưng đều nát bấy cả mảng, đang không ngừng mọc ra thứ lông nhung màu xanh đỏ.

Từ Bạch Bì chạy vọt ra ngoài xong, cô ta đang định đuổi theo.

Thì Trần mù đột nhiên giơ tay ngăn cô ta lại, trầm giọng nói một câu: “Tiếp tục đuổi theo một cách mù quáng, không những không cứu được con cô, mà cô cũng phải bỏ mạng vào thêm.”

Mạnh Hận Thư vụt quay đầu lại, cô ta chằm chằm nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ oán hận và thất vọng.

Tim tôi giống như bị bóp nghẹt lại, lúc trước Mạnh Hân Thư cũng bởi tin tưởng tôi, mới đem Hà Tiểu Vân giao thẳng cho tôi.

Cách làm của cô ta cũng rất nhanh gọn, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến Hà Tiểu Vân nhắm mắt.

Nhưng bây giờ Hà Tiểu Vân lại rơi vào trong tay Từ Bạch Bì.

Tôi không xứng đáng với sự tin tưởng của Mạnh Hân Thư.

Cũng vào lúc này, Trần mù lại một phát đá trúng cái tẩu thuốc gãy kia, khiến nó rơi thẳng tới cạnh chân tôi, lão nói: “Dùng tàn thuốc gọi Lưu Văn Tam tỉnh lại, mày xem có thể giúp nó đối phó với con hoàng tiên kia không, Từ Bạch Bì giao cho bọn chú!”

Tôi lập tức cũng nhớ lại, khi đó Trương Nhĩ dùng tàn thuốc này như thế nào, chỉ cần lấy một ít để ở dưới mũi, là có thể khiến người tỉnh táo lại!

Nhặt cái tẩu thuốc lên, tôi liền nhanh chân chạy về phía Lưu Văn Tam.

Thêm một người thêm một phần sức mạnh.

Lúc này tình trạng của Lưu Văn Tam cũng không tốt, lão đã bị dẫn đến phía dưới cái cây già ấy, con hoàng tiên lông trắng kia thì nằm bò trên chạc cây, đang chằm chằm nhìn lão.

Hai cái thòng lọng treo lơ lửng trên không, đã có một con hoàng bì tử thường chui đầu vào trong, treo lên trên không ngừng đung đưa.

“Chú Văn Tam!” Tôi gào lớn một tiếng, tốc độ cũng nhanh thêm không ít.

Con hoàng tiên kia soạt một phát nhảy xuống dưới gốc cây, rồi lao về phía tôi.

Tôi vội mò lấy một nắm tàn thuốc ở trong tẩu thuốc, ấn vào dưới mũi, mùi cay nồng của cỏ thuốc, lẫn với mùi hùng hoàng và mùi tanh của huyết chó, khiến đầu óc tôi bị kích thích càng trở nên tỉnh táo hơn.

Con hoàng tiên vọt đến trước mặt tôi, soạt soạt leo lên trên vai tôi, thân dưới nó phun ra một luồng khí màu trắng vàng.

Thối đến mức gần như khiến người ta ngất xỉu, có điều lại không khiến tôi mất ý thức.

Tôi vụt một tay tóm lấy cổ nó, nhưng thân người của nó lại trơn tuồn tuột, một phát rụt ngay về.

Có thứ tàn thuốc này trong tay, hoàng bì tử không cách gì mê hoặc ý thức người được, kể cả nó có sống lâu thành hoàng tiên, cũng chẳng tác dụng gì nữa!

Cũng giống như tôi ban nãy không dám để gậy khóc tang rơi vào tay Từ Bạch Bì vậy!

Tôi rất nhanh đã chạy đến trước mặt Lưu Văn Tam, lão đã treo người lên trên thòng lọng, lưỡi cũng sắp lè cả ra ngoài rồi.

Rút mã tấu ra, một nhát chém đứt dây thừng, lại vội vàng quệt tàn thuốc vào dưới mũi Lưu Văn Tam.

Lão vụt trợn tròn mắt lên, hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Lão làu bàu chửi một câu đ-t, cũng không làm thêm việc gì khác, đứng dậy liền đi rút trảm quỷ đao.

Quay đầu, lão liền chém về phía con hoàng tiên vừa trốn ban nãy.

Còn con hoàng tiên đó đã nhanh chóng bỏ chạy về hướng Từ Bạch Bì rồi.

Đến cả con hoàng tiên đang kịch chiến với ngao sói, cũng từ bỏ việc chiến đấu, chạy về phía bên người Từ Bạch Bì.

“Chặn chúng nó lại! Lão Từ Bạch Bì này mà liên thủ với hoàng tiên, thì khủng khiếp lắm!” Lưu Văn Tam vừa dứt lời.

Đột nhiên một giọng nói rành rọt vang khắp cả vạt rừng: “Cái văn, Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương. Ta nay trảm bỏ, trừ đi bách ương!”

“Nhất trảm trừ Thiên ương, thiên phùng đạo lộ quỷ, trảm trừ tru ma quỷ, vĩnh viễn rời quê hương!”

Mặt Lưu Văn Tam vô cùng khó coi, chửi bậy một câu: “Đ-t, thằng Liễu Dục Chú này, lại tới ăn nhặt rồi!”

Mí mắt tôi giật điên cuồng, gã Liễu Dục Chú này, tuyệt đối không phải là tới ăn nhặt.

Muốn chặn hai con hoàng tiên kia lại, chỉ dựa vào tôi và Lưu Văn Tam thì tuyệt đối không làm nổi.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương thứ ba kết thúc.

Cảm ơn vàng thưởng và hiện kim của các vị quan phụ mẫu, hôm nay truyện Ngụy Văn, lại được đứng top1 của hai bảng về donate.

Đối với một bộ truyện tám mươi vạn chữ mà nói, đã coi như rất khó gặp rồi.

Toàn bộ đều nhờ vào sự yêu thích và ủng hộ của mọi người.

Thập Lục cúi người, cảm tạ các vị quan phụ mẫu đã thưởng cơm ăn.

Thứ hai lại bạo chương, bắt đầu đếm ngược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận