Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 389. HUNG TRƯỚC CÁT SAU

Chương 389. HUNG TRƯỚC CÁT SAU


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi ngập ngừng một lát, vốn không muốn phát sinh thêm thị phi, nhưng tôi lại không thể phủ nhận, chuyện của Cố Nhược Lâm là một cái gai trong lòng tôi.

Vốn dĩ cái gai đó nằm ở chỗ rất sâu trong tim.

Nhưng gặp mặt Dương Hưng, thì lại bị lộ ra ngoài một ít.

Tôi chấp nhận lời mời kết bạn này, bên kia lập tức gửi tới một tin nhắn.

“La Thập Lục, cảm giác tồn tại của mày đúng là quá thấp, dẫn đến việc nhìn thấy mày, mà tao vẫn chẳng nhớ nổi việc. Chuyện của ông cụ nhà họ Cố, mày phải đưa ra một lời giải thích.”

Ngay tiếp sau đó lại là một tin nhắn, có điều chỉ là một địa chỉ.

Tôi ngẩn ra một phát, chuyện nhà họ Cố lúc đó tôi còn nhớ rất rõ ràng, Cố lão gia bị người của Lý Đức Hiền đưa xuống lối đi thông xuống con sông ngầm ở phía dưới nền đất hậu viện nhà họ Cố, tiếp đó cả khu nhà họ Cố đổ sụp, Cố lão gia cùng với một số tương đối nhiều người của nhà họ Phùng đều chết ở trong đó.

Lúc đó tôi không phải không muốn cứu, mà là ốc còn chưa lo nổi mình ốc, căn bản không cứu nổi.

Sau sự việc đó tôi còn từng mơ thấy ác mộng, Cố Nhược Lâm vì chuyện của ông nội cô ta, mà trở nên thù hận tôi.

Chỉ có điều, đấy chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, tiếp sau đó cô ta đều chẳng có tý chút giao tiếp nào với tôi nữa.

Ngón tay bấm mấy cái lên màn hình.

Mấy chữ vốn đã gõ ra, nhưng tôi lại không gửi đi, mà cuối cùng xóa bỏ.

Tắt điện thoại, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngày mai đã phải xuất phát rồi, tôi không muốn có thêm rắc rối.

Một đêm yên bình.

Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, tôi kiểm tra đồ trên người mình để đảm bảo không có gì thiếu sót, sau khi ra ngoài sân, phát hiện Trần mù, Lưu Văn Tam, Âm tiên sinh và Thẩm Kế đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Trên cái bàn gỗ bày đồ ăn thịnh soạn, món kho tàu, quẩy rán, bánh bao cùng với mấy món ăn nhắm.

Cửa cổng để mở, bên ngoài đỗ một chiếc xe, tôi cũng nhìn thấy Phùng Bảo và Phùng Khuất.

Bọn họ đều lên tiếng chào hỏi, rõ ràng là đang đợi chúng tôi.

Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi bèn rời khỏi sân, lên xe của nhà họ Phùng.

Hà Thái Nhi vẫn không đi cùng, bà ta không có mấy kỹ năng và thân thủ, chỉ có ở lại đây mới an toàn.

Trước khi lên xe, Phùng Khuất đưa cho tôi một cái bọc, bên trong có bốn chiếc la bàn nhái!

Chế tác tinh xảo, không khác chút gì so với chiếc lần trước.

Ngoài ra, còn có một chiếc thẻ ngân hàng.

Về chiếc thẻ này, hắn cũng không nói thêm gì khác cả.

Phùng Chí Vinh đều đã nói hòm hòm với tôi rồi, chắc chắn cũng đã dặn dò hắn.

Sau đó tôi cũng nói địa chỉ cụ thể với Phùng Khuất.

Nếu như thông tin của nhà họ Cẩu không có gì sai sót, thì Dương Hạ Nguyên giờ này chắc đang ở Trần Thương của tỉnh Tam Tần.

Chỗ đạo trường học phong thủy thuộc sở hữu kia của y, cũng không phải là do y trấn giữ.

Từ khi đổi tên thành Ngô Văn Trung, y bắt đầu không can dự vào chuyện phong thủy, mãi cho đến giờ khi đã lần nữa đổi tên thành Dương Hạ Nguyên, y vẫn đều không hề biểu hiện ra bên ngoài bất cứ vết tích nào cho thấy y biết phong thủy.

Đạo trường chỉ là do y chi tiền, dùng lương cao thuê về không ít đại sư phong thủy kham dư, bởi vậy nên có rất nhiều người nghe danh mà tới chỗ đạo trường này học thuật phong thủy.

Phùng Khuất lái xe lên đường, hôm nay hắn lái đến là một chiếc xe nhà ở, giúp hành trình của chúng tôi dễ chịu hơn không ít.

Thời gian nửa tháng trước đây, tôi gần như đem tư liệu của Dương Hạ Nguyên học thuộc lòng hết cả.

Nên bây giờ phần nhiều là đang suy nghĩ xem sau khi tiếp xúc với Dương Hạ Nguyên, nên ứng phó như thế nào.

Bình thường y chắc chắn có phái người canh chừng tôi, sau khi mấy người Trần mù tới xong, kẻ canh chừng tôi kia liền chẳng còn cách gì nữa.

Chúng tôi giờ này lên đường đi tới tỉnh Tam Tần, y cũng chưa chắc đã biết.

Chỉ có điều, y chắc chắn biết tôi là ai, sau khi gặp mặt xong, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến y ngạc nhiên mà thôi.

Nếu như mấy người chúng tôi có thể trực tiếp cứu được bà nội tôi về luôn, thì tôi cũng không muốn đi tới vùng núi chỗ khu bố cục phong thủy kia của y.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là một trong số dự định.

Có thể trực tiếp cứu luôn bà nội, thì đúng là kết quả không còn gì tốt hơn.

Trần Thương của tỉnh Tam Tần cách thành phố Nội Dương gần một ngàn năm trăm cây số đường, mà cũng không phải toàn bộ đều là đường cao tốc, Phùng Khuất và Phùng Bảo thay nhau lái xe, mà vẫn cần nghỉ ngơi, nên thời gian đi đường tốn mất chẵn hai ngày.

Đến nội thành của Trần Thương, ở đây hoàn toàn không giống với thành phố Nội Dương, trong thành phố có không ít di tích lịch sử, thương nghiệp phồn vinh, toát lên hương vị nồng đậm của một thành phố văn hóa du lịch.

Lúc vào thành phố, tôi liền chú ý đến việc trong ngoài thành phố đều có đường sông, cả khu vực có rất nhiều núi, không hiếm núi ngoài thành phố, bên trong thành phố cũng có không ít đồi núi, địa hình cũng thuộc dạng dài hẹp.

Ở nơi như thế này càng xem trọng phong thủy, nếu như ở sai khu đất, mua sai nhà, cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ duyên của cả một đời, thậm chí sẽ còn nhiều bệnh nhiều hạn.

Trên tư liệu của tôi có địa chỉ cụ thể của Dương Hạ Nguyên, có điều tôi không đi thẳng qua.

Lúc này mới chỉ là sáng sớm, đường xa xe cộ đã mệt mỏi rồi, tôi bảo Phùng Khuất tìm một khách sạn nằm cách chỗ địa chỉ nhà ở của Dương Hạ Nguyên hai con phố, mấy người chúng tôi vào đó nghỉ ngơi trước.

Âm tiên sinh đề nghị một câu, để Lưu Văn Tam, Trần mù cố gắng núp trong tối, bởi vì Trần mù và ngao sói tương đối bắt mắt, tính cách của Lưu Văn Tam nóng nảy dễ mất kiềm chế.

Chúng tôi đi tìm Dương Hạ Nguyên, cũng coi như là không mời mà tới, không cần thiết một phát liền để y nhìn thấy tất cả chúng tôi.

Nếu như hôm nay có cơ hội, thì buổi tối ông ta sẽ trực tiếp cùng tôi cứu người luôn.

Tôi cũng không kiềm chế được cảm giác tim đập.

Lão Dương Hạ Nguyên đó tính toán gài bẫy ông nội tôi bao nhiêu năm, tôi đột nhiên xuất hiện ở nhà y, cũng chẳng biết y sẽ mang vẻ mặt gì!

Hoặc giả hôm nay sẽ có thể gặp được bà nội, cũng khiến trong lòng tôi chua xót.

Thời gian này, cũng chẳng biết Dương Hạ Nguyên có làm gì bà nội không.

Ban ngày không phải là thời gian hành động, Phùng Khuất và Phùng Bảo ra ngoài mua cơm, chúng tôi thì ai ở phòng nấy nghỉ ngơi.

Âm tiên sinh nói đơn giản với tôi một chút, lựa chọn thứ nhất của chúng tôi là đến đêm đi thăm dò khu nhà của Dương Hạ Nguyên, mục đích chỉ là tìm người, nếu như không tìm thấy, thì mới đi gặp Dương Hạ Nguyên.

Tôi gật đầu lia lịa, không hề phản bác.

Tiếp đấy ông ta lại nói một câu: “Thân thủ của cậu chẳng ra sao, gặp phải chuyện gì, thì núp sau lưng Thẩm Kế, con bé sẽ bảo vệ cậu.”

“...” Tôi không ngờ là, Âm tiên sinh lại đột nhiên nói một câu như thế này. Bảo tôi núp sau lưng đàn bà?

Thẩm Kế cũng chẳng nhìn tôi, thần sắc vẫn bình thản như cũ.

Trong lòng cười khổ, chẳng biết thân thủ của cô ả Thẩm Kế này như thế nào?

Có điều tôi cũng không dám tự cao, tuy nửa tháng nay gậy khóc tang đã luyện được chút ít, nhưng đây đều là chiêu thức phá mệnh, nếuphải vật lộn qua lại thật, thì tôi vẫn không được.

Thời gian một ngày, nhoáng cái đã qua.

Tới lúc đêm khuya đường vắng, tôi và Âm tiên sinh, Thẩm Kế mới rời khỏi khách sạn.

Còn về Trần mù và Lưu Văn Tam, cùng với ngao sói, thì tôi cũng chẳng hỏi nhiều thêm. Hai người bọn họ có đầy đủ kinh nghiệm, chắc chắn sẽ có thể bám theo chúng tôi.

Lúc này đã là hơn mười một giờ rồi, trong khu thành phố dung hòa một nửa hơi thở hiện đại với một nửa thành phố cổ kính này, đêm đen tĩnh mịch.

Lốm đa lốm đốm, trên đường cũng có không ít sương mù.

Đi bộ đến phía ngoài khu nhà của Dương Hạ Nguyên, đây là một khu nhà cổ, cách không xa là con đường sông bên trong thành phố, còn hai bên là khu đất trống tương đối rộng rãi.

Cả khu nội thành của thành phố Trần Thương đều là quần thể kiến trúc thưa thớt như vậy, trông không có gì kỳ quái.

Còn địa hình thế nhà của khu nhà cổ này, lại khiến tôi ngầm có chút kinh hãi.

Hai mặt đông tây của khu nhà cổ này tuy rộng rãi, nhưng trước và sau khu nhà, lại cơ bản không có đất trống, mà hình dáng khu nhà còn ngắn ngủn, khiến cả khu nhà cũng hơi có chút cảm giác dài hẹp. Càng sống như một hình thang bất quy tắc.

Nói theo phong thủy, thì loại nhà này gọi là Hung trước Cát sau.

Ý là người của gia tộc khi vừa vào trong ở, sẽ có rất nhiều người trẻ chết yểu, khiến gia tộc nhân số ít ỏi, chỉ sẽ có số ít người sống sót, kéo dài hương hỏa nối dõi tông đường.

Cho đến sau này mới sẽ Cát Khánh dư thừa, phồn vinh hưng thịnh.

Trình độ phong thủy của Dương Hạ Nguyên, hoàn toàn có thể chọn khu nhà tốt hơn, y lập ra một khu nhà Hung trước Cát sau, bản thân không muốn khai chi tán diệp, mà ngược lại muốn người trong gia tộc đa phần chết sớm?

Loại người này, càng khiến tôi cảm giác trong lòng ớn lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận