Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 406. CHỖ CỬA SINH

Chương 406. CHỖ CỬA SINH


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Con vẹt lông xám vẫn là bộ dạng xám xịt chết chóc đó.

Không còn được cổ chống đỡ, cái đầu rũ xuống ấy cứ lúc lắc qua lại, nhưng trong mỏ vẹt không phát ra âm thanh được.

Hai cái chân màu xám đậm bấu chặt lấy cùi chỏ của Dương Hạ nguyên, cứng đờ bò men theo bắp tay lên trên bả vai y rồi đứng bất động không nhúc nhích.

Bầu không khí tại hiện trường càng trở nên kỳ dị, Dương Hạ Nguyên ngoảnh đầu nhìn thẳng vào con vẹt lông xám.

Con vẹt lông xám vẫn chẳng có phản ứng gì khác.

Tôi cố nén sự kinh hãi trong lòng, cũng quan sát thêm mấy phát.

Phát hiện ánh mắt con vẹt lông xám này rất đờ đẫn, giống như những xác chết mà tôi từng nhìn thấy vậy, hơn nữa bộ lông vũ màu xám trên người nó, còn toát ra mấy phần trắng.

Nó, hóa sát rồi!

Có điều chỉ là bạch sát thông thường nhất.

Ở cùng với Trần mù và Lưu Văn Tam, tôi cũng coi như từng tiếp xúc với rất nhiều xác chết hóa sát, bạch sát là loại thông thường nhất.

Theo như kinh nghiệm của tôi thấy, bạch sát dùng sát khí có thể gây ra một số hiện tượng lạ, tác quái.

Mức độ tác quái của hắc sát cao hơn, có thể khiến người ta bị trúng tà.

Còn huyết sát thì thường đi liền với xác sống, ngoài Hoàng San San lần đó là từ bạch sát huyết hóa thành huyết sát, cô ta không có cách gì cử động, không thể giống như người sống ra.

Thì tất cả huyết sát còn lại mà tôi từng nhìn thấy, đều đi liền với xác sống! Oán niệm quá nặng, dẫn đến chết mà hơi thở cuối cùng không trút ra được!

Con vẹt lông xám này chỉ là bạch sát đơn giản, nó chết không cam tâm, nhưng cũng chẳng có mấy bản lĩnh.

Bản thân bạch sát chỉ là tà vật thông thường mà thôi, không có cách gì nói ra nhiều thứ cho Dương Hạ Nguyên biết.

Trong chớp mắt, nghĩ thông những điểm này xong, tôi mới yên tâm hơn nhiều.

Cũng vào lúc này, Trần mù đột nhiên nói một câu: “Dương trường chủ, con vẹt này của ông hóa bạch sát rồi, mà ngao sói của tôi lại chuyên ăn tà quái xác sát, sợ là ông phải cẩn thận một chút.” Ngao sói ư ử một tiếng, liếm láp cái lưỡi.

Dương Hạ Nguyên mặt mày vẫn tối sầm, y cũng không nhìn con vẹt lông xám nữa, mà nhìn quét chúng tôi một lượt rồi mới nói: “La Thập Lục, Âm tiên sinh, hai người tìm cửa sinh đi.” Sau khi Tần Thái cùng với Triệu Tỵ và cả ba phong thủy sư ở dưới đáy hố cùng mất mạng xong.

Dương Hạ Nguyên cũng chẳng thèm che dấu bản chất nữa, lúc trước còn gọi tôi là La tiên sinh, bây giờ liền gọi thẳng tên họ tôi luôn.

Năm phong thủy sư còn sót lại kia, đã nhích qua chỗ bên rìa mảnh đất trống, nhìn bộ dạng vẻ như đang chuẩn bị tháo chạy.

Dương Hạ Nguyên đột nhiên quát một tiếng: “Ai dám đi, tao sẽ lấy mạng đứa đó! Dưới tầm mắt Khâu Thiên Nguyên tao, vẫn chưa từng có đứa nào chuồn đi được!”

Lập tức, năm phong thủy sư kia liền đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt bọn họ nhìn sang Dương Hạ Nguyên, đã thành vô cùng kinh hãi.

“Khâu... Khâu Thiên Nguyên?” “Ông ta chẳng... chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao?” Giọng nói vô cùng run rẩy sợ hãi.

Trong tư liệu mà nhà họ Cẩu đưa cho tôi, tôi cũng biết thân phận đầu tiên nhất của Dương Hạ Nguyên trong giới phong thủy đại biểu cho điều gì.

Tính cách quái gở, bạo ngược, để bày bố cục phong thủy, có thể giết người không chớp mắt.

Bao nhiêu người như thế muốn giết chết y, cũng là bởi vì y quá hung tàn, giết người như rạ.

Y ba lần thay tên đổi họ, những người muốn giết chết y kia, đại đa số đều đã chết già, người chưa chết thì cũng bởi tuổi già nên chẳng còn sức lực để truy đuổi tìm y thảo phạt.

Nhưng trong giới phong thủy, cái tên Khâu Thiên Nguyên này thì tuyệt đối sẽ không bị lãng quên theo thời gian.

Dương Hạ Nguyên đột nhiên cười lên một cách nham hiểm: “Khâu Thiên Nguyên chết rồi? Chúng mày có chết hết, Khâu Thiên Nguyên tao cũng không chết được. Đều cút hết lại đây cho tao!”

Năm người còn lại kia bị dọa cho run như cầy sấy, đều quỳ bịch xuống dưới đất, hoảng loạn sợ hãi cầu xin Dương Hạ Nguyên.

Tôi một câu, ông một câu, đều đang nói chuyện cầu xin tha cho bọn họ, Tần Thái đã chết rồi, chút thuật phong thủy này của bọn họ trước mặt ông ta cũng chẳng đủ nhìn.

Có La Thập Lục với Âm tiên sinh ở đây, trước mặt Địa tướng Kham dư của La tiên sinh và Táng ảnh chi pháp của Âm tiên sinh, bản thân những thuật phong thủy khác đều thành chi tiết vụn vặt.

Cộng thêm việc Dương trường chủ chính là Kham dư đại sư Khâu Thiên Nguyên trong lời đồn, thì sao cần dùng đến đám tiểu tốt bọn họ được, chẳng bằng để bọn họ cút luôn cho đỡ chướng mắt.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, lúc trước bọn họ còn khinh thường tôi, cảm thấy tôi là đứa mới ra nghề, không có bản lĩnh, bây giờ lại thay đổi cách nói luôn, tiết tấu thế này là định tâng bốc tôi và Âm tiên sinh lên chắn họa, để bọn họ dễ kiếm đường tháo chạy đây mà.

Nhưng Dương Hạ Nguyên đã nói thẳng thân phận thật của mình ra rồi, thì làm sao còn có thể thả cho bọn họ đi được nữa?

Chưa nói việc chạy được xong có sống sót được hay không, sợ rằng bọn họ căn bản không ra khỏi quần thể núi Nam Sơn này được.

Càng quan trọng hơn là, bọn họ ở lại, cũng tuyệt đối không sống sót nổi. Dương Hạ Nguyên mà chịu cho kẻ biết thân phận thực sự của mình đi nơi khác sao?

Dương Hạ Nguyên mặt đầy khinh bỉ nhìn đám phong thủy sư đang quỳ dưới đất khổ công van xin kia, giọng điệu uy hiếp nói: “Tao tìm thấy cửa sinh xong, đương nhiên sẽ tha cho chúng mày, bây giờ, không đứa nào đi được hết.”

“Lễ tế đã hoàn thành, Âm long chuyển động, bố cục phong thủy sống dậy, năm mạng của đám Tần Thái đã đủ rồi.”

Năm người kia đưa mắt nhìn nhau, trong mắt cũng xuất hiện đôi chút hy vọng.

Nhưng tôi lại cảm thấy không thể nào đơn giản như vậy, Dương Hạ Nguyên để bọn họ lại, sợ rằng còn có dự định khác.

Năm người kia không tiếp tục chạy nữa, mà chầm chậm bước quay lại.

Trên mặt Dương Hạ Nguyên thêm mấy nét cười, nhưng trong nét cười lại ẩn dấu đôi phần nham hiểm.

Y lại nhìn tôi và Âm tiên sinh một cái, nói: “Hai vị còn đợi gì nữa?”

Âm tiên sinh đột nhiên mở miệng nói: “Dưới đất ở đây có nước, ông đã sớm biết rồi?”

Dương Hạ Nguyên gật gật đầu, nói: “Đây vốn là bố cục phong thủy Lộc Tồn Hành Long, còn là hình dạng thứ sáu phức tạp nhất, đầu tiên tao cũng nhận định như vậy, nhiều năm trước từng vào trong một lần, lúc đó con trai cả của tao, cũng rất có thành tích trên mặt phong thủy, tao cũng đưa theo không ít phong thủy sư lợi hại.”

“Ở chỗ cắm chốt Long huyệt này, đào chỗ vị trí này lên.”

Dương Hạ Nguyên chỉ về phía chỗ cái hố, tiếp tục nói: “Một cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng, khiến tao tưởng rằng đã tìm ra cửa sinh, con trai tao khí thế hừng hực, định đi lấy quan quách lên, nhưng phía dưới quan quách lại rỉ nước ra, huyệt nguồn đang yên lành, đùn nước ra thì biến thành Long ép Thủy rồi.”

“Cuối cùng nó không lên được, bị sông ngầm đùn ra phía dưới cuốn xuống luôn!”

“Bản thân bố cục phong thủy, bị Long ép Thủy phá vỡ, chỗ này cũng chẳng còn là chỗ cửa sinh nữa.”

Tim tôi đập điên cuồng, con trai cả của Dương Hạ Nguyên chết ở tại đây?

Dương Hạ Nguyên đột nhiên cười khổ một phát, tôi lại từ trong nụ cười khổ này của y nhìn thấy một tia đau thương.

Vốn dĩ tôi nghĩ là hổ dữ không ăn thịt con, nhưng nhớ lại khu nhà phong thủy khắc chết người nhà của Dương Hạ Nguyên, cái ý nghĩ này liền lập tức tiêu tan như mây khói.

Giây tiếp theo, khi y lại lần nữa hướng ánh nhìn sang tôi và Âm tiên sinh, trong ánh mắt đã toàn là vẻ tàn độc: “Tao đem tất cả những gì tao biết đều nói cho chúng mày rồi, cũng hy vọng chúng mày có bản lĩnh tìm ra cửa sinh thật, như vậy thì mọi người đều mừng. Thời gian của tao không nhiều nữa, hoặc là có thể để tao cứ tiếp tục sống mãi, hoặc là chỉ có nước để chúng mày cùng chết ở đây thôi.” Lời của Dương Hạ Nguyên, lại khiến lòng tôi càng kinh hãi.

Có điều tôi cũng không chêm mồm vào ngắt lời y.

Y tiếp tục nói: “Cái Xác âm luyến dương trong cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng đó sau khi nuốt được dương khí của người sống xong, thì sông ngầm vốn tĩnh lặng sẽ bắt đầu lưu động, bản thân long khí mà Lộc Tồn Hành Long tụ hội sẽ bị dòng sông ngầm này đưa đến khắp nơi trong hai mươi bốn núi, tới lúc đó, bất cứ một vị trí nào, đều khả năng hình thành cửa sinh.”

“Tao từng ít nhất ba lần tìm ra cửa sinh, kết quả còn chưa đợi tao hành động, cái tướng cửa sinh đó bèn biến mất không thấy nữa, duy có một khả năng, cửa sinh vì con sông ngầm này mà đang biến đổi, quan quách của cái xác vũ hóa mà tao muốn lấy chắc chắn ở trong nước, theo dòng chảy của sông ngầm mà biến đổi phương vị trong hai mươi bốn núi.”

“Chỉ có điều, sau đó tao nhiều lần đào ra cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng đó, dùng biến cố Long ép Thủy để khiến dòng sông ngầm lưu động, rồi nhờ vào thời điểm biến đổi phương vị của long khí để tìm ra cửa sinh.”

“Nhưng cho dù tao dùng đủ mọi cách, mỗi lần tìm thấy cửa sinh, đều chỉ kịp nhìn thấy một cái, là nó liền biến mất luôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận