Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 423. ĐƯỜNG VỀ

Chương 423. ĐƯỜNG VỀ


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Tôi không phủ nhận, có điều cũng không nói quá nhiều chi tiết.

Đương nhiên, tôi cũng hỏi mấy người Đường Đức làm thế nào ra ngoài.

Đường Đức trả lời rằng, lúc Âm tiên sinh và Dương Hạ nguyên đối phó với xác thanh thi, bọn họ đã chuẩn bị tháo chạy rồi, bởi vì Dương Hạ Nguyên không để ý đến bọn họ được.

Có điều bọn họ chưa chạy được bao xa, vẫn còn ở dưới chân núi.

Nguyên nhân không đi, vẫn là bởi vì có tâm lý cầu may, định trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Kết quả sau đó lại có xác âm luyến dương ra ngoài, bọn họ vốn định vội tháo mạng, thì phát hiện xác âm luyến dương lại dừng lại, bọn họ cũng thông qua Táng ảnh chi pháp ở trong gian nhà lớn đó mà nhìn thấy tất cả những gì tôi làm.

Bọn họ đợi mãi cho tới lúc núi sắp lở, mới buông bỏ được chút tâm lý cầu may kia.

Chính xác mà nói, là nhìn thấy Dương Hạ Nguyên xuất hiện bên cạnh cỗ quan tài, bọn họ mới tháo chạy thẳng luôn, bởi vì bọn họ cảm thấy Dương Hạ Nguyên nhất định sẽ thành công, nhưng chắc chắn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Đợi khi bọn họ chạy ra khỏi hai nhánh núi đó, lại theo đường khác thoát khỏi phạm vi của dãy núi Phị Phát Quỷ xong, thì toàn bộ thân núi đều đã sụp đổ rồi.

Bọn họ không nhìn thấy chúng tôi nhảy xuống đầm nước, càng không nhìn thấy sau đó rốt cục đã phát sinh chuyện gì.

Còn về những chi tiết này, tôi cũng chẳng nói quá nhiều, chỉ nói sơ cho qua.

Về chuyện xác tươi vũ hóa còn có Thi đan, thì càng không nhắc nửa chữ.

Tuy là bây giờ tôi vẫn không hiểu Thi đan rốt cục là thứ gì, nhưng khó đảm bảo việc có người lại nổi lòng tham, tới lúc đó không chừng lại gây họa hại chết bao nhiêu mạng người nữa.

Đợi lúc chúng tôi xuống khỏi Thạch sơn, mấy người Âm tiên sinh nhìn thấy năm vị phong thủy sư kia may mắn giữ được mạng sống, cũng ít nhiều có chút kinh ngạc, có điều cũng chẳng hỏi gì thêm.

Mấy người Đường Đức qua chào hỏi, Khương Manh thì biểu hiện ra ngoài chút sợ hãi, bảo chúng tôi đừng làm hại Khương Yển, hắn chỉ tương đối cố chấp thôi, cô ta sẽ khuyên hắn dẫn đường cho chúng tôi, để chúng tôi có thể bình an rời khỏi quần thể núi Nam Sơn.

Lời này của cô ta khiến tôi yên tâm hơn nhiều.

Có điều mấy người Đường Đức, vẫn cứ đối xử lạnh nhạt với bọn họ.

Lúc này tôi mới phản ứng lại, ban nãy lúc đuổi theo Khương Yển, tôi vẫn còn để sách hong ở bên cạnh đống lửa nữa kìa.

Nhưng bây giờ trên hòn đá kia, lại trống trơn chẳng có gì.

Lập tức tôi liền có chút hoảng hồn, Lưu Văn Tam nháy mắt ra hiệu cho tôi, vỗ vỗ ngực lão.

Tôi thấy vậy mới nhẹ cả người.

Chúng tôi cũng không tiếp tục lưu lại ở đây, thu dọn lều bạt, chất đồ đạc lên lưng ngựa, rồi dưới sự dẫn đường của Khương Manh, đi ra phía ngoài rừng.

Còn về Khương Yển, thì bị những phong thủy sư còn lại canh chừng, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn khác.

Chúng tôi vào núi tốn mất chẵn ba ngày, lúc đó đã coi như đi gấp rút rồi, ra ngoài cũng chẳng có đường tắt.

Trong thời gian này, Lưu Văn Tam trả lại sách cho tôi, còn vỗ mạnh lên đầu tôi một phát, tôi thực sự cũng vô cùng ảo não, răn đe mình, nhất định phải nhanh chóng học thuộc thông suốt mấy quyển sách này, ghi nhớ trong lòng, chứ không dám có thêm bất cứ sơ sót nào nữa.

Lúc này tôi chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là nhanh nhanh rời khỏi núi!

Xác chết của bố và ông nội tôi, cùng với bà nội tôi đều đang ở gian mật thất phía dưới đạo trường phong thủy kia.

Cho dù Dương Hạ Nguyên nói là không có vấn đề gì về an toàn, nhưng tôi vẫn rất lo lắng.

Dù sao Dương Hạ Nguyên đi chuyến này, thời gian cũng rất dài.

Mà tôi với bà nội, cũng đã mấy tháng chưa gặp nhau rồi.

Chớp mắt, lại là khoảng thời gian ba ngày trôi qua.

Ra khỏi quần thể núi Nam Sơn, vào huyện Phong, mấy vị phong thủy sư kia bèn thả Khương Manh và Khương Yển đi.

Đoàn người chúng tôi lại đi về đạo trường phong thủy.

Thần sắc của mấy vị phong thủy sư kia đã sớm không còn vẻ hoảng hốt bất an như trước nữa, mà ngược lại có chút mặt mày hồng hào, vui mừng hớn hở.

Tôi mới biết, hóa ra trước khi vào núi, Dương Hạ Nguyên đã sớm làm xong công tác chuẩn bị, viết hết những thứ sẽ cho bọn họ ra một hợp đồng giấy tương ứng, hứa rằng chỉ cần những người này cùng y đi vào quần thể núi Nam Sơn thăm dò tìm kiếm phong thủy bảo địa, sau khi quay về sẽ có thể đồng sở hữu đạo trường phong thủy này.

Nếu như chuyến đi này thuận lợi, có thể tìm thấy chỗ của cửa sinh và xác chết vũ hóa trong phong thủy bảo địa này, Dương Hạ Nguyên sẽ còn chia một nửa tài sản mang tên y cho những người này.

Chiêu này của Dương Hạ Nguyên chẳng qua chỉ là để mua chuộc lòng người, khiến những phong thủy sư này một lòng theo y đi tìm cái chỗ gọi là cửa sinh ấy, nhưng trên thực tế, Dương Hạ Nguyên căn bản chưa từng có ý định để bọn họ sống sót mà rời núi, bản hợp đồng này lúc đó chẳng qua dùng để lừa những phong thủy sư này mà thôi, đến lúc đó người đều chết hết rồi, hợp đồng đương nhiên cũng sẽ thành một tờ giấy bỏ.

Có điều bây giờ, y hoàn toàn không ngờ rằng, kẻ chết ở trong núi lại là bản thân y.

Còn năm người Đường Đức thì sẽ theo điều khoản hợp đồng mà đồng sở hữu đạo trường phong thủy.

Bởi vì Dương Hạ Nguyên không quay về, cũng chẳng tìm thấy xác chết vũ hóa, vậy nên một nửa tài sản của Dương Hạ Nguyên nói đến trong hợp đồng cũng không cách nào cho những người này được.

Nhưng có thể thoát chết, còn lấy được quyền sở hữu của đạo trường phong thủy đẳng cấp này, năm người bọn họ đều đã thấy đủ may mắn và mãn nguyện rồi!

Bởi vì phải vào mật thất của đạo trường phong thủy, tôi không thể không đem chuyện Dương Hạ Nguyên bắt cóc bà nội tôi, còn cướp xác của bố và ông nội tôi ra kể với mấy người Đường Đức.

Biểu hiện của Đường Đức cũng khiến tôi yên tâm hơn không ít, gã nói nhất định sẽ toàn lực giúp tôi trước.

Gã đúng thật cũng từng nghe Dương Hạ Nguyên nói, phía dưới đạo trường còn có một số gian mật thất, dùng để bảo quản một số xác chết đặc thù.

Chỉ là bọn gã không biết, Dương Hạ Nguyên dùng xác chết để làm gì.

Số mật thất đó, ngoài bản thân Dương Hạ Nguyên ra, người khác đều không được phép vào.

Bọn họ cũng chẳng mạo hiểm đắc tội với Dương Hạ Nguyên, để cưỡng chế vào trong.

Lời này khiến tôi càng sợ hãi hơn.

Hơi suy nghĩ thêm một chút, thì thấy việc này cũng bình thường.

Những năm nay số phong thủy bảo địa mà y phá hoại, sợ là cũng chẳng ít.

Đồng thời, tôi cũng càng hiếu kỳ hơn, Thi đan này rốt cục có tác dụng gì? Mà có thể khiến y đâm đầu vào như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận