Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 431. THỢ THỦ CÔNG

Chương 431. THỢ THỦ CÔNG


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

“....”

Tôi từ dưới đất bò dậy, Thẩm Kế đã đi đến bên cạnh Âm tiên sinh, cô ta chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.

Lưu Văn Tam bảo tôi một câu, hỏi tôi không ngã hỏng người luôn đấy chứ?

Hà Thái Nhi cũng vội vã từ trong gian giữa ra ngoài, bà ta vội vàng lại đỡ tôi dậy.

Tôi phủi bụi đất trên người, cười khổ nói là không sao.

Bà nội thì bảo tôi đi đứng thì chú ý tý, phải đứng cho vững.

Nói chuyện đơn giản mấy câu với Hà Thái Nhi, bảo với bà ta rằng tôi xuống xe cũng chỉ là định chào hỏi bà ta một câu.

Tiếp đấy, Phùng Bảo và Phùng Khuất cũng khiêng xác chết của bố và ông nội tôi xuống xe, đưa vào trong sân.

Sắp xếp đặt xác chết vào một gian phòng xong, bà nội lại dặn dò tôi một câu, bảo tôi đừng kéo dài thời gian quá lâu, đi xem nhà, đồng thời cũng phải đi xem khu đất táng luôn.

Tôi bảo với bà nội, kỳ thực khu đất táng tôi đã có dự định rồi, ông nội tôi táng ở bên cạnh Trương Cửu Quái, tôi cũng có thể tìm ở gần đấy chọn một chỗ đất lành cho bố tôi.

Bà nội nghe vậy mới yên tâm hơn nhiều.

Tôi cũng không ở lâu trong sân, quay ra lên xe.

Sau khi vào thành phố, tôi và Phùng Khuất đưa Trần mù về nhà trước, tiếp đấy tôi có chút áy náy gọi điện cho Từ Thi Vũ.

Lúc này thời gian đã khoảng tầm trên dưới sáu giờ chiều rồi, trời đã nhá nhem, tôi lúc này mới gọi điện thoại cũng là bởi áng chừng Từ Thi Vũ đã tan làm rồi.

Kết quả, chuông reo đã kết thúc rồi, mà cô ta vẫn chưa nhận cuộc gọi.

Do dự một chút, tôi lại gọi một cuộc nữa, cô ta vẫn không nghe máy.

Làm thêm giờ? Hay đang bận chuyện gì khác?

Suy nghĩ đến vấn đề nghề nghiệp của Từ Thi Vũ, nên tôi cũng không gọi tiếp nữa, tình huống thông thường, cô ta chắc chắn sẽ không liên tục không nghe điện thoại của tôi.

Gửi cho cô ta một tin nhắn wechat, nói tôi đã về Nội Dương rồi, muốn gặp mặt cô ta, tặng qua đáp lễ cho cô ta.

Tin nhắn wechat này cô ta cũng không trả lời tôi.

Phùng Khuất được cái rất tinh ý, thăm dò hỏi một câu: “La tiên sinh bây giờ không có sắp xếp gì khác chứ? Hay là qua nhà họ Phùng một chuyến? Gia chủ chắc chắn rất muốn gặp cậu.”

Đề nghị của Phùng Khuất cũng không tồi, về chuyện la bàn nhái, tôi cũng phải cảm ơn Phùng Chí Vinh.

Nếu không phải nhờ mấy cái la bàn nhái đó, Thẩm Kế chưa chắc đã đối phó được với mấy con huyết sát do Tần Thái cầm đầu kia, cũng chẳng cách nào đưa tôi tới chân nhánh núi thứ tư của Phị Phát Quỷ.

Chúng tôi sẽ không thể nào bỏ Dương Hạ Nguyên lại trong quần thể núi Nam Sơn được.

Đồng thời, tôi cũng muốn gặp người thợ thủ công chế tác la bàn nhái đó!

Kỹ thuật của anh ta quả thật không tầm thường, chỉ dựa vào sơ đồ tôi vẽ tay cùng với ảnh chụp mà có thể làm ra được la bàn nhái, thậm chí còn có hiệu quả rất mạnh.

Tôi còn phải tìm anh ta làm thêm nhiều la bàn nhái nữa, thậm chí có thể suy nghĩ đến việc làm thêm một đến hai tầng Phong thủy.

Số tầng Phong thủy trong la bàn càng nhiều, hiệu quả trừ tà trấn xác chắc sẽ càng tốt.

La bàn nhái sử dụng một hai lần là sẽ nứt, ngoài nguyên nhân công nghệ ra, còn có việc số tầng Phong thủy không đủ, nên không trấn được quỷ quái quá dữ.

Định la bàn chắc chắn không dễ mà hỏng hóc như thế, hiệu quả tuyệt đối cũng càng mạnh hơn.

Tôi cũng hồi tưởng lại việc Dương Hạ Nguyên dùng la bàn của mình trấn xác thanh thi.

Nếu đổi thành la bàn nhái, chắc chắn sẽ nứt vỡ ngay tại trận, không có thực lực đó được.

Tôi cũng dâng lên một ý nghĩ có thể coi là viển vông, liệu có thể đem Định la bàn ra, căn cứ theo tỉ lệ 1:1, làm nhái ra một cái nữa không?

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại bên ngoài đại viện nhà họ Phùng.

Đẩy cửa xuống xe, liền nhìn thấy Phùng Chí Vinh mặc một bộ áo thiền màu xanh đậm đứng ở cổng.

Ông ta mặt mày tươi cười bước lại gần phía tôi, tôi vừa mới lên tiếng chào hỏi, ông ta đã nắm chặt lấy tay tôi.

Phùng Chí Vinh rõ ràng vô cùng vui vẻ, nói ông ta nhận được điện thoại của Phùng Khuất, liền lập tức sắp xếp tiệc tẩy trần!

Đã kinh qua nhiều chuyện rồi, đối với những việc này tôi cũng chẳng còn căng thẳng hồi hộp nữa, không còn cảm giác thấp thỏm vừa mừng vừa lo như trước đây, mà ngược lại là cảm giác hờ hững không màng hơn thiệt.

Tiệc tẩy trần không có người ngoài, Phùng Chí Vinh cũng sắp xếp cho Phùng Bảo và Phùng Khuất ngồi cùng bàn tiệc, ngoài ra, thì là một số người nhà họ Phùng mà tôi từng gặp, cùng với nhân viên quản lý bỏ nhiều công sức trong chuyện bên bờ sông Dương lần đó.

Cả bữa cơm, Phùng Chí Vinh biểu thị tôi nên tới nhà họ Phùng đi lại nhiều thêm, cứ coi như là nhà mình đi.

Trong lời nói tôi cũng không cự tuyệt, dù gì Phùng Chí Vinh cũng giúp đỡ tôi không ít, kiểu gì tôi cũng phải nể mặt Phùng Chí Vinh.

Cuối cùng tôi mới nói, muốn nhờ Phùng Chí Vinh giới thiệu người thợ thủ công chế tác la bàn nhái.

Phùng Chí Vinh ngay lập tức gật gật đầu, nói đây là chuyện nhỏ, ông ta hỏi tôi lúc nào muốn gặp? Để ông ta đi sắp xếp luôn.

Nghĩ ngợi một chút, tôi trả lời vậy thì tối nay đi, sắp tết rồi, tôi cũng còn không ít việc phải làm, không kéo dài thời gian được.

Phùng Chí Vinh cũng không do dự, lập tức gọi điện thoại luôn.

Đối với tôi mà nói, tuy rằng mấy ngày hôm nay đều đang di chuyển, từ quần thể núi Nam Sơn ra ngoài, lại về Nội Dương, thời gian đi đường ít nhất cũng phải sáu bảy ngày.

Nhưng đi đường nhiều rồi, ngược lại không mệt quá nữa, ngủ không ít, cũng coi như nghỉ ngơi rất tốt rồi.

Mấy phút sau, Phùng Chí Vinh mặt mày tươi cười nói, bảo Phùng Khuất lái xe đưa tôi qua, ông ta đã dặn dò hết rồi.

Lúc từ nhà họ Phùng đi, là khoảng tám rưỡi.

Mấy ngày trước đều luôn ở trong núi, bên tai nghe toàn tiếng chim kêu vượn hót, giờ thấy ánh đèn nhấp nháy, xe cộ nghìn nghịt, ngược lại khiến tôi cảm thấy rất thân thiết.

Phùng Khuất cũng nói với tôi một số thông tin mà hắn biết về người thợ thủ công đó.

Người đó tên là Thương Tượng, gần bốn mươi tuổi, rất giỏi chế tác đồ đồng, qua tay anh ta, đã từng phục hồi không ít đồ đồng thau có giá trị, cũng từng xuất xưởng một số đồ nhái cao cấp.

Anh ta không phải là người chuyên chế tác đồ phong thủy, có điều cũng rất có hứng thú đối với những thứ này.

Còn về tính cách con người, thì cũng rất xởi lởi rộng lượng, rất dễ giao tiếp.

Tôi nghe những thông tin này xong cũng rất vui, người rộng lượng dễ giao tiếp, thế thì chẳng còn gì tốt hơn nữa.

Lúc khoảng tầm chín giờ, xe của Phùng Khuất, đỗ ở một con phố cổ tương đối vắng vẻ.

Đây cũng là chỗ trung tâm khu phố cổ của thành phố Nội Dương, sau khi xuống xe, liền có thể nhìn vọng thấy núi Nội Dương.

Con phố cổ này đa phần là nhà kiểu cũ, tường gạch màu đen xám, cổng hơi có chút lõm vào trong.

Quan sát hai hàng trước sau, đều như vậy cả.

Cổng cũng không lớn, tầm một mét vuông.

Phùng Khuất bước đến trước cổng một ngôi nhà trong số đó, gõ gõ cửa.

Rất nhanh cửa đã mở ra.

Người mở cửa không phải là người đàn ông trung niên như tôi tưởng, mà ngược lại là một người đàn bà xinh đẹp gợi cảm.

Người đàn bà này tuổi tầm gần ba mươi, biết chăm chút bản thân, rất có phong vị của phụ nữ trưởng thành, tuy là mặt mộc không son phấn, nhưng có một đôi mắt đào hoa, nhìn ai là cứ khiến người ta cảm giác có chút như bị hút hồn.

Chỉ là ở khóe mắt cô ta, vị trí gian môn, có ẩn hiện một nốt ruồi màu đen đỏ.

Nốt ruồi gian môn này mọc một cách đặc thù, màu son là hư, màu đen là thực.

Nhìn một cái là tôi liền đoán chắc... Người đàn bà này, sợ là có chút bất thường.

Phùng Khuất rõ ràng ngẩn người ra, sau đó mới định thần lại, cười cười gọi một câu: “Thương phu nhân.” Tiếp đấy hắn lại giới thiệu với tôi, đây là vợ của Thương Tượng, Miêu Tĩnh.

Tôi chú ý đến, bụng cô ta nhô ra, rõ ràng là đang mang bầu, nhìn cái bụng này, chắc được sáu bảy tháng rồi.

Thần sắc tôi không thay đổi, chào hỏi một câu.

Miêu Tĩnh ngược lại có chút ngạc nhiên, còn quan sát tôi thêm mấy phát.

Cô ta đi phía trước, dẫn chúng tôi vào trong sân.

Phía sau cổng còn có một cái sân nhỏ, chỉ tầm hai ba mươi mét vuông, vô cùng chật hẹp.

Tiếp sau đó mới là một gian nhà chính.

Trong gian nhà chính còn có một gã đàn ông trạc tuổi Miêu Tĩnh.

“Vị này là anh họ tôi, đây là hai vị khách quý nhà họ Phùng, hay là anh họ qua vài hôm nữa lại tới? Bọn họ tìm lão Thương, còn có việc cần làm nhỉ?” Miêu Tĩnh mỉm cười.

Có điều tôi chú ý đến, thần sắc của cô ta có chút tránh né.

Đương nhiên không phải là tránh né chúng tôi, mà là tránh né gã đàn ông ngồi trên ghế kia.

Tôi cũng chú ý đến, gã đàn ông đó hóa ra còn có con mắt ba lòng trắng, hơn nữa gã môi dày, miệng rộng mà không có góc cạnh, đầu mũi cũng rất lớn, còn hơi có chút rũ xuống.

Gã đàn ông đó đứng dậy, cười híp mắt nói một chữ được.

Miêu Tinh vẻ xin lỗi chào chúng tôi một câu, nói Thương Tượng đang ở trong phòng bận làm, sẽ lập tức ra ngay, tiếp đấy cô ta liền đưa gã đàn ông này rời đi.

Lúc bọn họ đi ra ngoài, ánh mắt tôi cũng quan sát nhìn theo.

Phùng Khuất nhỏ giọng nói một câu: “La tiên sinh, tuy Miêu Tĩnh đúng là hàng ngon, có điều đối với cậu mà nói thì chẳng là gì cả, cậu vẫn cứ...”

Tôi: “...”

“Tướng mặt của cô ta, có chút vấn đề...” Nói xong câu này, tôi cũng chẳng nhịn được, mà trợn mắt nhìn Phùng Khuất một cái...

Còn hắn thì rõ ràng có chút ngượng ngập, nhỏ giọng nói hắn hiểu lầm, rồi vội vàng xin lỗi tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận