Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 433. MƯỜI NGÓN LIỀN TÂM, NĂM NGÓN LIỀN THÂN

Chương 433. MƯỜI NGÓN LIỀN TÂM, NĂM NGÓN LIỀN THÂN


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Mười ngón tay người, ngón ngón liền tâm, bàn tay năm ngón cũng có sự đại biểu.

Nếu ngón tay bị thương, thì trong đó ngón cái đại biểu cho trưởng bối bị thương, hoặc là sự nghiệp bị dính thị phi.

Ngón trỏ là gặp tiểu nhân, phá tài.

Ngon giữa là bản thân hoặc sẽ có tai có bệnh, ngón út là chỉ con cái sức khỏe kém.

Còn ngón áp út là điềm báo tình cảm hoặc tình trạng sức khỏe của bạn đời hoặc sẽ có sự biến đổi.

Miêu Tĩnh có tướng ngoại tình, thậm chí mang bầu, Thương Tượng thì gian môn mọc nốt ruồi, hơn nữa cung âm chí tuyệt đối không có con cái.

Ban đầu, trực giác đầu tiên của tôi là, đứa bé trong bụng Miêu Tĩnh không phải con của Thương Tượng.

Nhưng đột nhiên tôi lại nghĩ tới một nhân tố có khả năng khác, nếu như đứa bé này là của anh ta, chỉ là không thể ra đời thì sao?

Lúc này ngón áp út của Thương Tượng bị thương, tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng phù hợp với sự biến đổi tình cảm của anh ta và Miêu Tĩnh...

Tôi thở hắt ra một hơi dài, trịnh trọng nói với Thương Tượng: “Anh Thương, chúng ta qua xem vợ anh trước đã.” Thương Tượng ngạc nhiên buông đầu ngón tay ra, nhìn tôi không hiểu.

“La tiên sinh, chúng ta chẳng phải còn phải vẽ sơ đồ sao?”

Rõ ràng, Thương Tượng căn bản không hiểu ý của tôi.

Vừa nãy tôi vốn định nói, nhưng lại bị việc vợ anh ta quay về làm ngắt quãng, sau đó Thương Tượng dẫn tôi vào trong phòng, không cho tôi cơ hội.

Bây giờ nếu như tôi không nói rõ ràng, nhỡ mà xảy ra chuyện, Thương Tượng chắc chắn cũng chẳng còn tâm trí làm việc khác.

Lập tức tôi vuốt xuôi tư duy trong đầu, nói thẳng luôn: “Vừa nãy tôi nhìn thấy tướng mặt của chị ấy có bất thường, vốn còn đang nghĩ xem nên nói với anh thế nào, thì ngón áp út của anh đã bị thương rồi.”

“Ngón áp út trong cốt tướng, đại biểu cho sự biến đổi tình cảm và tình trạng thân thể, để đảm bảo ổn thỏa, vẫn cứ nên đi xem chị ấy thế nào.”

Lập tức, đáy mắt Thương Tượng đầy kinh ngạc, đồng thời cũng có chút sốt ruột.

“Vậy thì mau đi qua xem xem!”

Thân người Thương Tượng tuy thấp bé, nhưng trong lúc sốt ruột, tốc độ của anh ta cũng không chậm, tôi vội vàng đi theo, đồng thời tôi cũng nói nhanh với Thương Tượng, rằng có việc còn phải nói với anh ta, cũng liên quan đến anh ta và vợ anh ta.

Thương Tượng không quay đầu, xua xua tay luôn: “La tiên sinh, qua xem vợ tôi có an toàn không đã, Âm dương thuật tôi đã nghe nói từ lâu, không sơ suất được!”

Thoáng cái, chúng tôi đã về đến gian chính.

Phùng Khuất ngồi trên ghế phía bên phải đang gà gật, chúng tôi vừa ra ngoài cái hắn bèn giật mình định thần lại, vô thức hỏi chúng tôi làm sao thế?

Thương Tượng không đoái hoài đến hắn, nhanh chân bước về phía hành lang bên trái.

Tôi cũng chẳng kịp nói gì, Phùng Khuất liền vội vàng đi theo chúng tôi.

Bản thân khu nhà này không lớn, chẳng tới một phút, Thương Tượng đã thở dốc đứng lại trước cửa một gian phòng, anh ta vốn định trực tiếp đẩy cửa luôn, nhưng đột nhiên lại ngoảnh đầu nhìn tôi và Phùng Khuất một cái, chuyển sang gõ cửa.

Còn gấp rút gọi một câu Miêu Tĩnh, em ngủ chưa?

Chi tiết này tôi nhìn rất rõ, nếu không có tôi và Phùng Khuất, anh ta đã trực tiếp đẩy cửa vào trong luôn rồi, vợ chồng với nhau cần gì phải câu nệ như thế?

Có điều hai thằng đàn ông chúng tôi là người ngoài, nhỡ đâu đẩy cửa ra bên trong đang có gì không tiện, thì cũng rất ngại.

Cửa phòng một hồi chẳng thấy động tĩnh gì.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại.

Thương Tượng cũng rất nóng ruột, lại gõ cửa mấy cái, gọi mấy tiếng nữa.

Cuối cùng anh ta vẫn cứ một phát đẩy cửa ra....

Ánh sáng trong phòng hơi tối mờ, không bật đèn, ánh trăng cũng không chiếu vào trong được, yên tĩnh như chẳng có người vậy.

Nhưng tôi lại ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất.

Hoặc giả Phùng Khuất và Thương Tượng không có phản ứng, nhưng tôi gặp nhiều chuyện rồi, thấy máu nhiều rồi, nên vô cùng mẫn cảm đối với thứ mùi máu tanh này.

Cách khẽ một tiếng, Thương Tượng mò công tắc ở bên cạnh trên tường, trong phòng lập tức sáng lên ánh đèn tuýp.

Đây là một căn phòng hơi có vẻ cổ kính, giường là loại giường gỗ điêu khắc, bên cạnh có không ít giá để đồ, đều bày đồ đồng.

Miêu Tĩnh nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Chăn đắp kín người cô ta, chỉ lộ một cái đầu ra ngoài, mái tóc hơi có chút rối bù.

“Không sao... Không sao... Cô ấy ngủ rồi.” Thương Tượng dường như thở phào một tiếng, hơi thở cũng không còn gấp gáp như trước nữa.

Tôi hơi nheo mắt, nhìn quét trong phòng một lượt, phân biệt một cách kỹ lưỡng thứ mùi ngửi thấy, xác định đúng là mùi máu tanh.

Chỉ là nhìn một vòng rồi, nhưng không hề thấy máu.

Cuối cùng ánh mắt hướng lên trên mặt Miêu Tĩnh, tôi mới phát hiện ra chỗ bất thường.

Sắc mặt của cô ả Miêu Tĩnh này có chút trắng bệch, trắng đến bất thường.

Lúc trước nhìn thấy cô ta, cô ta không son phấn, nước da trắng hồng, rất đặc biệt.

Làm gì có người nào ngủ say, mà da lại biến thành trắng bệch được? Giống như là mất máu quá nhiều ấy.

“La tiên sinh, chúng ta đi tiếp tục vẽ sơ đồ trước đã.” Thương Tượng gọi tôi một tiếng.

“Anh Thương, anh gọi vợ anh dậy xem xem.” Tôi trầm giọng nói.

Thương Tượng lại mất tự nhiên nói: “Việc này... Vợ tôi bình thường khó ngủ, hôm nay còn được một bữa ngủ sớm hiếm có... Gọi dậy rồi sợ đêm nay lại khó ngủ, bây giờ cũng không có chuyện gì. Hay là đợi ngày mai, La tiên sinh giúp chúng tôi xem tướng sau? Muộn thế này rồi, chắc là cũng không xảy ra chuyện nữa nhỉ?”

Thương Tượng do do dự dự, nhưng cái cảm giác sợ hãi kia trong lòng tôi lại không hề giảm bớt.

Trực giác quá mãnh liệt, tôi nhanh chân bước đến bên cạnh giường, một phát liền kéo luôn lấy mép chăn, dùng sức định lật ra!

Đột nhiên, Miêu Tĩnh nằm trên giường, bất chợt liền mở mắt ra.

Đồng thời một bàn tay lạnh ngắt, túm chặt lấy cổ tay tôi.

Miêu Tĩnh chằm chằm nhìn tôi, bất thình lình nói một câu: “Chồng, anh làm gì đấy? Để La tiên sinh vào phòng em, còn định lật chăn em lên?”

“Vừa nãy em chẳng phải đã nói rồi à, em buồn ngủ lắm rồi, muốn đi nghỉ.”

Trong mắt cô ta trống không, giọng nói cũng đầy vẻ trống rỗng, nhưng lực của bàn tay lại không nhỏ chút nào, bóp khiến cổ tay tôi đau điếng.

“Việc này... La tiên sinh...” Giọng điệu của Thương Tượng cũng trầm xuống đôi phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận