Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 443. KỲ TÍCH

Chương 443. KỲ TÍCH


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Tôi im lặng, sau đó trả lời rằng những chuyện này đôi ba câu không nói rõ ràng ra được.

Đợi sau khi an toàn về nhà họ Phùng xong, tôi mới có thời gian để kể.

Từ Thi Vũ cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, mà chỉ luôn có vẻ nghĩ ngợi.

Rất nhanh đã đến trước khu nhà mái bằng.

Ở đây đã bị kéo dây cảnh giới, đã có cảnh sát tới, vừa hay lại là người ở bên Cục của Từ Thi Vũ.

Bọn họ nhìn thấy xong, lập tức vội vàng lại gần chúng tôi.

Đồng thời tôi cũng nhìn thấy Phùng Bảo, và người của nhà họ Phùng.

Trước khi đến gần, những cảnh sát kia nhìn thấy Từ Thi Vũ, rõ ràng cũng không khỏi kinh ngạc.

Kể đơn giản mấy câu xong, Từ Thi Vũ liền kéo bọn họ sang bên cạnh nói tình hình sự việc.

Cửa sau của xe cứu thương để mở, tôi đã nhìn thấy bà bầu lúc nãy bị vong khách nhập được đặt trên cáng.

Rất nhanh, lại có mấy nhân viên y tế và cảnh sát đi từ trong căn nhà mái bằng ra.

Phùng Khuất hóa ra cũng ở trong nhóm này.

Nhân viên y tế ôm đứa bé sơ sinh lên trên xe cứu thương.

Trong đó có một nữ y tá không lập tức lên xe, mà lại cùng Phùng Khuất vội vàng chạy đến trước mặt tôi, mặt cô ta đầy vẻ khó hiểu nhìn tôi nói: “Ban nãy là anh đỡ đẻ cho người chết kia à?”

Phùng Khuất lúc này đã đi đến bên cạnh tôi, lập tức giải thích, đại khái nói có cảnh sát ở đây, những gì hắn nói ban nãy đều là sự thật.

Tôi biểu thị không có vấn đề gì lớn, cũng xác nhận với nữ y tá, là tôi đỡ đẻ.

Cô ta rõ ràng càng tỏ vẻ khó hiểu, nói: “Anh chắc có sử dụng phương pháp cấp cứu cho đứa bé đúng không? Làm sao mà anh làm được vậy? Bà bầu này đã chết rồi mà còn có thể lôi đứa bé ra ngoài được.”

“Chuyện này phải nói là một kỳ tích, đứa bé không những còn sống, mà tinh thần của nó còn rất tốt, việc này mà đặt ở bệnh viện, đứa bé phải lập tức đưa vào lồng ấp ngay.”

Cô ta lại hỏi tôi, có thời gian có thể qua bệnh viện cô ta một chuyến, để bọn họ tìm hiểu tình hình một chút được không.

Tôi biểu thị cảm ơn ý tốt của cô ta, chỉ có điều bây giờ tôi còn có việc phải bận.

Phùng Khuất cũng giúp tôi tiếp lời, tiễn cô y tá này và xe cứu thương đi.

Chuyện tiếp sau đó, bèn là xe cảnh sát điều tra hiện trường xong, liền lập tức về Cục công an.

Lúc chuẩn bị đi, bọn họ cũng bảo với tôi, chuyện này tuyệt đối là vụ án lớn nhất của thành phố Nội Dương, bọn họ nhất định sẽ bắt Lý Đức Hiền về quy án.

Còn về Từ Thi Vũ, thì không cùng bọn họ rời đi, mà ở lại bên cạnh tôi.

Theo ý mà bọn họ nói, thì là để Từ Thi Vũ đi cùng với tôi, cũng tiện tìm hiểu một số tình hình.

Trong lòng tôi đương nhiên cũng rõ, kinh qua chuyện của Châu Bân và Tiểu Niếp lần trước, bọn họ cũng có chút tin tưởng đối với tôi.

Phùng Khuất và Phùng Bảo dẫn tôi cùng Từ Thi Vũ ra xe.

Phùng Bảo lên ngồi ghế lái phụ trước, thành ra chiếm mất vị trí trước đây của tôi, tôi và Từ Thi Vũ bèn ngồi ở hàng ghế sau.

Sau khi khởi động xe xong, Phùng Khuất cũng ngạc nhiên hỏi tôi: “La tiên sinh, tóc cậu bị làm sao thế, cũng mới được có lúc, làm sao bạc nhiều thế?”

Phùng Bảo cũng rụt rè bổ sung một câu, không chỉ là tóc bạc không ít, mà nhìn trông còn già đi nhiều.

Những lời này của bọn họ, cũng khiến ánh mắt Từ Thi Vũ liên tục hướng lên trên người tôi, đầu mày cô ta nhíu chặt, trong mắt cũng đầy vẻ lo âu.

Việc này khiến tôi đến tìm cớ nói qua loa cho xong cũng không làm được.

Con mắt của Phùng Khuất cũng không tồi, rất nhanh hắn đã phát hiện ra mình nói nhầm chỗ, liền lập tức mở miệng, lái sang vấn đề khác.

Nhưng mấy câu nói này của hắn, lại khiến mặt tôi càng biến sắc.

Bởi vì hắn nói, hắn đã sắp xếp người đi tìm Trần mù, cố gắng đón lão qua rồi.

Kết quả người mãi vẫn không thấy về, gọi điện cũng không bắt máy.

Vừa nãy hắn cũng nghe thấy chút ít đối thoại của chúng tôi, biết Lý Đức Hiền quay lại rồi.

Hắn đưa chúng tôi về nhà họ Phùng trước, xong phải đích thân đi qua đón Trần mù. Chuyện này cũng cần nói chuyện thêm với gia chủ, phải chuẩn bị chu đáo sẵn sàng.

Tôi lập tức nói một câu, chúng tôi tạm thời không về nhà họ Phùng nữa, mà qua bên nhà Trần mù trước xem xem có phải có tình hình gì không.

Lý Đức Hiến đã khiến tôi thần hồn nát thần tính rồi, thì còn việc thất đức gì mà lão không làm ra được.

Tôi chỉ sợ lão sẽ ra tay riêng với Trần mù và Lưu Văn Tam.

Phùng Khuất cũng không hỏi nhiều, mà lập tức quay thẳng đầu xe, đi vội về phía lò hỏa thiêu đường Hàng Giấy.

Tôi cũng lấy điện thoại từ một chiếc túi nilon chống thấm cất ở túi trong ra, bấm gọi số của Lưu Văn Tam.

Lo lắng của tôi không phải không có lý.

Lý Đức Hiền dùng Từ Thi Vũ để dụ tôi cắn câu, ép tôi phạm phải cấm kỵ của bà đỡ âm linh.

Khó bảo đảm lão sẽ không đồng thời ra tay với Trần mù và Lưu Văn Tam, khiến bọn lão không thể tới giúp tôi được.

Việc này cũng rất phù hợp với cách làm của lão, lần trước, lão cũng từng nhắm vào Trần mù.

Trong lúc suy nghĩ, đầu bên kia điện thoại vọng lại tiếng tút tút.

Không phải là điện thoại không nghe máy, mà là không gọi được luôn.

Trong lòng tôi liền thấy mất tự nhiên, lại gọi cho Lưu Văn Tam lần nữa.

Điện thoại vẫn không gọi được, thông báo là nằm ngoài vùng phủ sóng.

Tôi vốn định bảo Lưu Văn Tam đến nhà họ Phùng bàn bạc chuyện này, đồng thời cũng định nhắc lão cẩn thận.

Nhưng đến điện thoại cũng chẳng gọi được, còn sóng ở thôn Liễu Hà cũng bình thường không vấn đề mà.

Tôi mượn điện thoại của Phùng Bảo, cũng bấm gọi một lần, kết quả vẫn là nằm ngoài vùng phủ sóng.

Tôi không khỏi sầm mặt xuống, đầu mày nhíu chặt.

Phùng Bảo bất an nhỏ giọng hỏi tôi làm sao thế? Còn có chuyện gì khác xảy ra sao?

Từ Thi Vũ cũng hướng ánh mắt dò hỏi sang tôi.

Tôi cũng chẳng giấu giếm, nói thôn Liễu Hà khả năng xảy ra vấn đề rồi, gọi điện thoại qua toàn báo nằm ngoài vùng phủ sóng.

Mặt Phùng Khuất hơi hơi biến sắc, nói: “Vậy để tôi liên lạc với gia chủ một chút, cũng sắp xếp người qua thôn Liễu Hà.”

Tôi ngay lập tức lắc lắc đầu, nói: “Không đơn giản như vậy, nếu là Lý Đức Hiền ra tay, thì nhà họ Phùng phái người đi cũng chỉ là qua nạp mạng, căn bản không thể thông báo tin tức gì qua được.”

“Lão mà định động đến chú Văn Tam thật, thì cũng chẳng dễ thế đâu. Cứ đi qua bên đường Hàng Giấy trước đi.” Thôn Liễu Hà không phải chỉ có Lưu Văn Tam, bà cụ Hà thần bà bản lĩnh còn lợi hại hơn Trần mù nhiều, mà còn cộng thêm cả Âm tiên sinh với Thẩm Kế nữa.

Lão chẳng có bản lĩnh để đối phó với tất cả mọi người, thậm chí tôi cảm giác, mặt đối mặt gặp phải bà cụ Hà với Âm tiên sinh, lão còn phải bỏ mạng.

Chỉ có điều, trong tình huống tôi không đi, mà trực tiếp cản trở thông tin luôn, thì lão vẫn có thể làm được.

Lòng tôi cũng ngày càng trầm xuống, vẫn bắt buộc phải gặp được Trần mù, rồi tập hợp với mấy người Lưu Văn Tam và Âm tiên sinh.

Nếu không, cho Lý Đức Hiền đủ thời gian, có trời biết lão có thể gây ra chuyện gì được.

Lão không phải là một phong thủy sư tuân thủ quy tắc, tâm thế càng tàn bạo, trên một số cấp độ, thì còn nham hiểm hung tàn hơn cả Dương Hạ Nguyên.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến gần đường Hàng Giấy.

Cách từ rất xa, đã có thể nhìn thấy cổng chào được xây mới.

Lần trước Lý Đức Hiền phóng hỏa hủy cả con đường Hàng Giấy, xong cư dân và thương nhân lại xây dựng lại.

Dù gì đây cũng là con phố tang lễ duy nhất của thành phố Nội Dương, cũng gần sát với lò hỏa thiêu.

Giá trị thương nghiệp và tính tồn tại bắt buộc là không có gì để bàn cãi.

Trần mù hồi đó cũng từng nhắc đến việc, lão sẽ xây dựng lại Âm hồ trạch.

Xe không đi vào trong đường Hàng Giấy, mà thuận theo hướng lò hỏa thiêu, lái về phía nhà lão Đinh.

Trước đây tôi cũng từng nói với Phùng Khuất chỗ mà Trần mù ở là Triều dương trạch.

Lúc xe đi đến đây, ánh trăng dường như đều trở nên mỏng manh thưa thớt hơn.

Trong màn đêm đen kịt, mặt đường tĩnh lặng trống trải, xe cứ thế đi thẳng tới phía ngoài căn nhà hai tầng cũ nát đó của lão Đinh mới dừng lại.

Trong sân còn đỗ một chiếc xe hơi thương vụ màu đen xì.

Phùng Khuất đột nhiên nói: “Là xe của Phùng Lan, La tiên sinh cậu bảo... Nó không phải gặp chuyện rồi chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận