Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 445. MÀY LÀ THẰNG MÙ HAY THẰNG ĐIẾC

Chương 445. MÀY LÀ THẰNG MÙ HAY THẰNG ĐIẾC


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Nước da tái xanh, con mắt trợn tròn, gân xanh nổi gồ trên cổ, cùng với ấn đường nứt ra, phải nói là thuyết minh đến cực điểm cho sự âm u và rùng rợn.

Đặc biệt là gã còn đang thổi phù phù vào mang tai của Phùng Khuất, càng khiến người ta không ngừng nổi da gà.

Phùng Khuất cũng sợ đến mức thân người không ngừng run rẩy, con mắt cũng trợn to ra.

Mặt Phùng Bảo thì càng trắng bệch, hắn ngờ vực không quyết muốn vung nắm đấm lên với gã đàn ông đó, nhưng lại có chút hoảng sợ nhát gan, không dám lên trước.

Người trấn tĩnh nhất ngược lại là Từ Thi Vũ, mặt cô ta chỉ hơi nhợt đi chút ít, đứng ở bên cạnh tôi không hề nhúc nhích.

Gã đàn ông này gọi Phùng Khuất là quản gia, gã nhất định chính là Phùng Lan!

Lòng tôi kỳ thực rất bức bối, tay của Lý Đức Hiền, lại dính thêm một mạng người nữa.

Mà gã Phùng Lan này, cũng vì tôi mới chết.

Vì để giết tôi, Lý Đức Hiền đúng là không từ thủ đoạn gì.

“Phùng quản gia, ông điếc rồi à?”

“Tại sao không quay đầu lại nhìn tôi, cũng không trả lời tôi?”

Thần sắc của Phùng Lan càng trở nên u ám hơn, giọng nói cũng có vài phần oán hận: “Có tin, tôi bóp gãy cổ ông không?”

Gã làm động tác định giơ tay lên bóp cổ Phùng Khuất.

Tôi vụt rút gậy khóc tang ở thắt lưng ra, vù một tiếng, cây gậy liền đánh thẳng về phía mặt Phùng Lan!

Rầm một phát, gậy khóc tang chuẩn xác đánh vào chỗ ấn đường của Phùng Lan.

Biểu cảm âm u và cả động tác của gã, trong chớp mắt đã đứng hình.

Ấn đường nứt càng lớn hơn, không chỉ là do bản thân mệnh số đã tận sinh ra vết nứt, mà còn do lực đánh của gậy khóc tang hoàng toàn phát tiết gây nên nứt vỡ xương cốt.

Gã không còn tiếp tục thổi hơi nữa, cả người đều như con rối ngây dại.

Phùng Bảo phản ứng rất nhanh, lên trước một bước giật lấy tay Phùng Khuất, vụt một phát kéo hắn lại.

Lúc Phùng Khuất đến bên cạnh chúng tôi, chân hắn đã mềm nhũn cả, nếu không phải có Phùng Bảo đỡ, thì đã sớm ngã bệt ra đất rồi.

Hai người nhìn Phùng Lan, vẻ mặt không hề dễ chịu.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tôi sẽ phụ trách hậu sự của anh ta, tìm một chỗ phong thủy bảo địa, huyệt nguồn đất lành, ít nhất để bố mẹ vợ con anh ta không lo cơm áo.”

Phùng Bảo cúi đầu, sau đó khàn giọng nói: “La tiên sinh không cần để bụng, làm việc ở nhà họ Phùng, số tiền nhận được có cả mấy đời cũng không kiếm nổi, đồng thời cũng phải bán mạng cho nhà họ Phùng, gia chủ sẽ không bạc đãi Phùng Lan.”

“Chỉ cần chúng ta có thể tóm được lão Lý Đức Hiền đáng chết kia là được.”

“Trên người lão còn có mạng sống mấy chục anh em của chúng tôi nữa!”

Tôi biết việc Phùng Bảo nhắc đến là chuyện lần đó ở nhà họ Cố, nên cũng chẳng nói thêm gì khác.

Thở hắt ra một hơi, tôi ngẩng đầu lên nhìn đường.

Điều khiến mí mắt tôi giật điên cuồng, lông tóc toàn thân dựng ngược lên là, chúng tôi vừa nãy rõ ràng đã đi được một đoạn tương đối dài.

Nhưng mặt đường dưới chân lúc này, tại sao lại giống như đã từng đi qua vậy?

“La Thập Lục... Anh nhìn bên cạnh chúng ta.” Từ Thi vũ đột nhiên khẽ khều khều cánh tay tôi, cô ta chỉ về phía sau bên phải.

Đồng tử mắt tôi càng co mạnh, thân người nổi đầy da gà.

Khoảng mấy chục mét phía ngoài, chẳng phải chính là căn nhà hai tầng cũ nát của lão Đinh sao?

Chúng tôi đi ít nhất cũng được gần mười phút rồi, kể cả là có sương mù, tốc độ chậm, thì cũng không thể nào mới đi được có mấy chục mét...

Phùng Khuất run lập cập nói một câu: “La tiên sinh, là ‘ma đưa’?”

Tôi nheo mắt lại, nói một câu: “Tôi không hoa mắt. Chỗ này còn có vấn đề khác.”

“Thế giờ làm thế nào? Vừa nãy Phùng Lan hình như nói, nó lạc đường rồi? Đi theo chúng ta là có thể ra ngoài...” Phùng Khuất lại hoảng hốt nói một câu.

Tôi cũng vừa mới nghĩ đến chi tiết này.

Kỳ thực không chỉ mỗi Phùng Lan, còn có những “người” trong sương mù ban nãy, bà cụ già mở miệng đầu tiên đó nói là Cậu trai, mấy cậu cũng bị lạc đường à?

Trầm ngâm một lát, tôi nói: “Ma đưa rất đơn giản, che mắt người sống, khiến người ta không đi ra khỏi một đoạn đường được. Trên thực tế là liên tục đi vòng quanh một đoạn đường.”

“Nhưng chỗ này không chỉ che mỗi mắt người, nên không phải là ma đưa.”

Còn một câu khác mà tôi chưa nói là, ma đưa tôi cũng nghe Trần mù nói lúc dạy tôi các kiến thức thông thường, đại quỷ hành hung, tiểu quỷ đưa đường.

Có bản lĩnh lấy mạng người, thì sẽ không dùng trò ma đưa để giam người.

Nhưng nếu gặp phải loại ma đưa mà đến kiểu người như tôi cũng có thể giam được, thì chắc chắn là loại quỷ mạnh cực kỳ hung ác, nó còn không muốn giết chúng tôi, mà chỉ muốn vờn chúng tôi...

Gặp phải loại ma đưa này cũng chẳng cần giãy giụa, bởi vì căn bản không giãy giụa nổi, cũng không đối phó với cái thứ quỷ đó được, cứ đứng yên tại chỗ chờ trời sáng, nếu như trước khi trời sáng nó không động thủ, thì may mắn giữ được mạng, còn nó mà động thủ, thì chết chắc.

Lý Đức Hiền mà có bản lĩnh giết tôi, thì đã không khiến tôi phạm cấm kỵ trước, rồi lại cắt đứt liên lạc giữa tôi và Trần mù, Lưu Văn Tam.

Bởi vì tiểu quỷ không thể nào che mắt tôi được, đại quỷ lão chẳng có bản lĩnh đưa tới đây, vậy nên chỗ này, căn bản không phải là ‘ma đưa’!

Tôi ngồi xổm xuống đất, tay cầm Định la bàn, đối chiếu với mặt đất rồi nhìn về phía trước.

Đường bờ ruộng dài dài mảnh mảnh, chỉ có điều tiếp tục lên trước, thì sương mù lại đột nhiên dâng lên.

Trong làn sương mù trắng mông lung, dường như lại có người xách đèn lồng trắng, đang bước đi qua lại.

Tôi vốn định nhìn xem con đường này rốt cục có vấn đề gì, không phải là ma đưa, thì chắc chắn là Kỳ môn độn giáp, động tay giở trò trên phương vị Bát quái.

Kết quả thứ sương mù này lại hình thành trở ngại cực lớn, căn bản không thể nào nhìn thấy được...

“Đi lên trước xem.” Tôi nheo mắt lại, trầm giọng nói.

Đồng thời tôi lại dặn dò Phùng Bảo Phùng Khuất một lần nữa, còn về Từ Thi Vũ, lúc này cô ta ngược lại càng trấn tĩnh hơn.

Sự chú ý của cô ta cũng không nằm trên người chúng tôi, mà dường như đang suy nghĩ chuyện gì vậy.

Đột nhiên Từ Thi Vũ nói một câu: “Chỉ cần không trả lời, không nhặt đồ, không sản sinh bất cứ tính chất giao lưu tiếp xúc nào với mấy “người” đó, thì sẽ không có nguy hiểm, đúng không?” Tôi gật gật đầu, có điều câu hỏi của cô ta, ngược lại khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu.

“Anh đi trên đầu, tôi đi sau cùng.” Từ Thi Vũ lại tiếp tục nói.

Phùng Bảo lập tức mở miệng: “Không được, Từ tiểu thư, cô là phụ nữ, làm sao có thể để phụ nữ...” Từ Thi Vũ cười cười, cô ta móc từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay, huơ huơ trước mặt Phùng Bảo.

“Đừng có kỳ thị phụ nữ, cũng đừng bảo vệ quá mức. Phụ nữ nhiều lúc càng bình tĩnh hơn.” Phùng Bảo nghẹn lời.

Đầu mày tôi nhíu chặt, Từ Thi Vũ phát hiện ra gì rồi?

Rồi lập tức tôi cũng chẳng nói thêm gì khác nữa, mà đi lên phía trước.

Bây giờ đã không thể kéo dài thời gian được nữa, tôi cũng sợ bên chỗ Trần mù xảy ra vấn đề gì.

Cùng với việc chúng tôi tiến lên trước, sương mù càng mù mịt hơn, những “người” đó cũng ngày càng lại gần hơn.

Bà cụ già, gã thanh niên da bọc xương, cùng với tên đàn ông trung niên ba mươi tuổi dắt theo đứa con gái ngây dại kia, lại chầm chậm đi tới bên cạnh chúng tôi. Ngoài bọn họ ra, còn có thêm mấy “người” khác nữa.

Những “người” này đều chằm chằm nhìn chúng tôi.

Ánh nhìn đó, dường như muốn nuốt trọn mấy người chúng tôi vậy.

“Lão mù đã ác, cái thằng súc sinh mày còn ác hơn nữa! Mắt để làm cảnh à? Không nhìn thấy bọn tao đang chịu khổ sao?”

“Đôi con mắt này, chẳng thà móc bỏ cho xong chuyện!”

“Thằng súc sinh! Mày điếc rồi à?!”

Giọng của bà già đó càng chói tai hơn, bà ta hung hãn vung hai tay, định tới bóp cổ chúng tôi.

Tôi một phát liền nắm lấy gậy khóc tang, bà ta mà động thủ thật, thì tôi cũng không thể ngồi im chờ chết.

Kết quả bà già lại đứng im không nhúc nhích, như đang hù dọa tôi, lại vừa giống như không dám động thủ vậy...

Cứ thế đi mãi đi mãi lên trước, đột nhiên phía bên trái tầm mắt, xuất hiện một bóng người.

Tim tôi, lập tức chìm hẳn xuống...

........,,,.........

Lời dịch giả: Tuần này cảm ơn manonthemoon1, yy14806530, Quykieu đã đẩy kim phiếu cho truyện, cảm ơn người đẹp DieuuMaiii đã “ủn” tlt cho truyện. Lịch up ngày mai là 3c vào 12-16-20h nhé, chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận