Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 463. MÀY LÀ NGƯỜI CHẾT

Chương 463. MÀY LÀ NGƯỜI CHẾT


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Tôi kéo nắp quan tài về đậy lại.

Sài Dục mới mở miệng nói, ông ta sắp xếp cho tôi trà trộn vào trong đội ngũ đưa tang, như thế này, trên cơ bản có thể đi theo quan tài.

Đội ngũ đưa tang còn cần mặc xô đội khăn, mũ kéo thấp xuống một chút, cũng có tác dụng che chắn.

Sài Dục rõ ràng chưa từng nhìn thấy bộ dạng trước đây của tôi, nói những lời này chẳng có gì lạ, có điều ông ta sắp xếp như vậy cũng khiến tôi thấy không tồi.

Lúc này thời gian mới chỉ mười một giờ, Sài Dục nói chuyện đơn giản với tôi mấy câu, đại khái là về thân phận này của tôi, ngoài ông ta ra chẳng ai biết cả. Đội ngũ đưa tang cũng là mời từ nhà tang lễ chuyên nghiệp của thành phố Nội Dương đến, bọn họ và Lý Đức Hiền tuyệt đối không có quan hệ gì cả.

Đêm nay ông ta xếp bừa một chỗ cho tôi ở, sáng mai sẽ cho người gọi tôi dậy thay quần áo, ông ta sẽ bảo với người làm tôi chỉ là một người họ hàng xa, tới lúc đó nếu có mạo phạm, ông ta bảo tôi cố gắng thông cảm.

Tôi gật gật đầu, nói những việc này đều không quan trọng, che dấu thân phận thì cần phải triệt để.

Sài Dục cười bắt tay với tôi, nói vậy thì giao hết cho chúng tôi.

Tiếp đấy, ông ta bèn dẫn tôi ra khỏi gian sảnh.

Lúc chuẩn bị đi, tôi còn ngoảnh đầu nhìn cỗ quan tài một cái, nội tâm cũng ổn định lại.

Sau khi bước ra khỏi gian sảnh, Sài Dục gọi một cuộc điện thoại, liền có một người mặc đồ quản gia đi tới.

Ông ta dặn dò mấy câu, người đó bèn dẫn tôi đi qua một chỗ khác.

Đối với vị gia chủ Sài Dục này, lão đương nhiên là cung cung kính kính, nhưng đối với tôi thì tỏ ra rất lạnh nhạt.

Chỗ ở là một khu nhà hỗn hợp nhỏ, lúc vào trong, lão còn nói một câu: “Năm giờ sáng ngày mai là dậy, đừng để đến lúc đó gọi không dậy, gia chủ tốt bụng, thứ họ hàng đại bác bắn mấy phát không tới các người mà gia chủ vẫn đích thân tiếp đón, có điều nhà họ Sài cũng có quy tắc cả đấy.”

Tôi gật gật đầu, thần sắc cũng tương đối lạnh nhạt.

Lão thậm chí còn chẳng vào trong bảo tôi biết phòng tôi là phòng nào, mà quay người đi thẳng.

Tôi vào trong sân, đẩy mở hai cánh cửa mới tìm được một căn phòng có giường.

Cả gian phòng trông đều đặc biệt sơ sài, sau khi tôi vào trong nằm xuống, ván giường vừa cứng vừa lạnh, mùi mốc cũng không ngừng xộc vào mũi.

Ban ngày ngủ nhiều rồi, nên tôi chẳng mấy buồn ngủ.

Nhưng vì để ngày mai có tinh thần, tôi vẫn cứ cưỡng ép mình ngủ.

Chỉ là nội tâm vẫn cứ có chút lo lắng, trong lúc suy nghĩ, tôi hạ thấp giọng xuống, khẽ gọi mẹ tôi.

Kết quả không hề có phản ứng gì.

Do dự một chút, tôi bò tới cạnh giường, xoay chuyển đôi giày của tôi một chút, để mũi giày hướng vào trong giường.

Nhìn mãi một hồi, mẹ vẫn chẳng xuất hiện.

Việc này khiến tôi khó hiểu, mẹ tôi lẽ ra vẫn luôn đi theo tôi mới đúng chứ.

Bình thường cũng có lúc mẹ không xuất hiện, hoặc do thời gian không phù hợp, hoặc là do không mấy an toàn, tôi bảo mẹ đừng ra ngoài.

Kỳ thực lúc này gọi mẹ, là vì tôi vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, muốn bảo mẹ đi trông chừng Trần mù và Lưu Văn Tam, để đảm bảo không có gì sơ xuất.

Rút từ trong túi ra một tờ giấy lanh mịn, tôi xoẹt xoẹt viết một bức thư người chết, rồi châm lửa đốt luôn.

Cái thứ này, trong thời gian nửa tháng mà Trần mù dạy tôi đó cũng có giảng giải kỹ lưỡng cho tôi.

Có điều thư tuy đốt cháy, đại biểu cho việc mẹ tôi đã nhận rồi, nhưng mẹ vẫn cứ không xuất hiện.

Tôi nhíu mày nằm lên giường, cũng chỉ có thể bỏ dự định này đi.

Dần dần, cơn buồn ngủ tràn tới, tôi cũng nghiêng người dựa vào gối mà ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ của tôi rất nông, lờ mờ lại nghe thấy tiếng động khe khẽ, giống như là có thứ gì đó bò lên giường, còn khẽ vuốt ve mặt tôi.

“Mẹ?” Tôi mơ mơ màng màng gọi một tiếng.

Trả lời tôi chỉ có tĩnh lặng, cái bàn tay vuốt ve mặt tôi đó, lại lạnh đến rợn người, cảm giác này... Hoàn toàn không bình thường.

Tôi muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt giống như bị dính chặt lại, không mở ra được!

Hơn nữa thân người tôi cũng rất nặng nề, không nhấc tay lên, không ngồi dậy nổi.

Cái cảm giác này giống như là bóng đè, nhưng lại không phải.

Bóng đè là mơ, chắc chắn có thể tỉnh, sau đó lại bị kéo vào trong giấc ngủ, đối với tinh thần mà nói là sự tra tấn lặp đi lặp lại, đây cũng là chỗ đáng sợ của nó.

Có điều bóng đè cũng chỉ là mơ, nhiều nhất cũng chỉ hành hạ ý thức.

Nhưng bây giờ tôi có thể khẳng định, bên người tôi nhất định có thứ gì đó... Nó đã trèo lên giường tôi rồi!

Cái bàn tay đó vuốt đến má tôi, rồi lại xuống cổ, móng tay sắc nhọn lướt qua trên cổ tôi, khiến tôi vô cùng kinh sợ.

“Mày là ai?” Tôi khàn giọng kêu thành tiếng.

Có thể mở miệng nói được, cũng khiến tôi ngẩn ra một chút.

Cũng trong giây phút này, tôi phát hiện trọng lượng trên tứ chi của tôi đã biến mất rồi, trong chớp mắt tôi ngồi bật dậy.

Đồng thời tôi cũng mở mắt ra, đập vào mắt, là một gương mặt xanh non.

Thứ xanh non này không phải là kiểu nước da ánh màu xanh dương của xác thanh thi, mà là màu xanh non nớt của tuổi đời còn nhỏ.

Cả khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, cằm nhọn nhọn như một cái chày.

Mắt hoa đào, mày lá liễu, sống mũi thẳng tắp, nước da căng mịn.

Con bé mặc một bộ quần áo liệm thông thường, nhưng vẫn không che đậy nổi thân hình tương đối đẹp.

Chỉ có điều hai mắt con bé vô thần, thậm chí như chẳng có hơi thở vậy.

Theo lý mà nói, gần như thế này lẽ ra phải có hơi thở phả ra, nhưng tôi lại không cảm nhận được.

Tiếp đấy tôi ngồi dậy, tay của con bé vốn đang vuốt ve tôi, nhưng đột nhiên lại bóp một phát lấy cổ tôi.

Móng tay nhọn hoắt, dường như có thể chọc vào trong cổ tôi bất cứ lúc nào.

Tôi không dám động đậy nữa.

“Anh là người tốt, hay là người xấu?” Miệng con bé cũng rất đẹp, môi anh đào chúm chím, khép khép mở mở, giọng nói cũng rất non nớt.

Mí mắt tôi liên tục giật điên cuồng, vô thức nhìn xuống mép giường.

Con bé không cao, vậy nên chân cũng đặt lên trên giường, một đôi giày đầu cóc lớn đen xì xì, đi trên chân con bé trông vô cùng mất cân đối.

“Cô là người sống, hay là người chết?” Tôi trả lời một câu, giọng vẫn cứ khàn khàn.

Con bé này đột nhiên ngẩn người ra.

Đây là kiến thức thông thường mà Trần mù dạy tôi, cũng là một trong các chiêu thức của Thần bà.

Hồi đó Lưu Văn Tam cũng hơi hiểu đôi chút, từng dạy tôi mấy câu để đuổi Mã Bảo Nghĩa đi.

Đại khái tác dụng của nó là khi gặp phải quỷ quái vô duyên vô cớ, hoàn toàn không biết tại sao lại bám dính lấy người ta, thì có thể yên ổn tiễn chúng đi, phủi bỏ quan hệ.

Con bé không lập tức trả lời tôi, như vẫn đang ngơ ngác.

Tôi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Người chết đầu chạm đất, nên ở trong quan tài, chứ không phải trên giường tôi.”

Cùng lúc câu nói này dứt lời, sắc mặt của con bé đột nhiên trở nên chết chóc, mái tóc vốn còn gọn gàng, cũng vô cùng rối bù, đôi con mắt càng trở nên oán hận.

“Mày là người xấu, mày với chúng nó giống nhau.” Giọng con bé toát ra vài phần thê lương, tay lập tức cũng liền dùng lực!

Kỳ thực trong lúc con bé ngẩn người, tôi liền đã chuẩn bị sẵn sàng, mò lấy gậy khóc tang giấu ở trước ngực ra.

Đồng thời tôi cũng sẵng giọng quát một câu: “Ta là Âm dương tiên sinh đánh quỷ, vô cớ hại người, là tiễn ngươi lên đường ngay!”

Còn chưa đợi tôi rút gậy khóc tang ra!

Thân người con bé đã đột nhiên cứng đờ, lại buông tay ra, ngẩn ngơ nhìn tôi mấy giây xong, xuống khỏi giường.

Đôi giày cóc đen xì loẹt xoẹt tiếng đế giày kéo lê trên mặt đất, con bé bước đi ra khỏi phòng...

Việc này khiến tôi rất đơ, có điều con bé chẳng dữ mấy, bây giờ không nhắm vào tôi, tôi cũng không muốn xuống tay ác.

Bởi vì lúc này tôi cũng phát hiện, đôi giày ở cạnh giường vẫn đang hướng mũi vào trong.

Ý ban đầu của tôi là muốn gọi mẹ tôi tới, nhưng không ngờ, lại dụ người khác tới...

Thời điểm này, con bé đã biến mất không thấy đâu nữa.

Thân người tôi cũng đột ngột trở nên nặng nề, ý thức mơ hồ, chìm vào trong bóng tối.

Đột ngột thế này, trong ý thức tôi đều không phân rõ được, đây là mơ, hay là tôi đã tỉnh rồi?

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, bên tai nghe thấy tiếng gọi đầy mất kiên nhẫn.

Tôi miễn cưỡng tỉnh lại, cảm thấy đầu óc vẫn nặng trịch, trên cổ còn có chút cảm giác đau.

Mở mắt ra, trong tay trống trơn, không hề nắm gậy khóc tang.

Mò vào trong lòng, nó vẫn đang để trên người tôi.

Đúng là trong mơ gặp quỷ?

Tôi lắc lắc đầu, cuối cùng cũng hồi người lại.

Cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận