Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 48. LIỄU ÁM HOA MINH

Chương 48. LIỄU ÁM HOA MINH


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Tôi nhanh chân chạy qua phía bên phải.

Đường Tiểu Thiên bị đè chặt xuống đất, hai tay bị dùng thừng nilon trói gập sau lưng!

Vẻ mặt gã vô cùng hung tợn, trợn trừng nhìn tôi, vết bỏng kinh dị trên mặt dường như còn ánh lên màu đen đỏ.

“Mấy người làm cái gì vậy! Buông Tiểu Thiên ra ngay!”

Đường Tiểu Hoa chạy ra đến nơi, điên cuồng đánh đẩy mấy người bảo vệ, nhưng bị Tạ Cường túm lấy tay hất mạnh ra sau, loạng choạng ngã bệt xuống đất.

Cũng vào lúc này, quản gia đã mở miệng bao tải, lộ ra một lọn tóc phụ nữ uốn xoăn, và khuôn mặt nhắm chặt mắt của Cố Nhược Lâm.

“Tiểu thư Nhược Lâm?!” Quản gia lộ rõ vẻ sợ hãi.

Ban nãy Đường Tiểu Thiên lén lút trèo tường ra ngoài, còn vác một cái bao tải định chạy qua chỗ này. Bọn họ còn tưởng Đường Tiểu Thiên ăn trộm thứ gì của nhà họ Cố, nhị đương gia mới phái họ theo tôi đến đây.

Không ngờ, Cố Nhược Lâm lẽ ra phải đang ở khu nhà cổ, thì lại bị nhét vào bao tải của Đường Tiểu Thiên!

“Quả nhiên chuyện ban nãy, là do mày giở trò!”

Nhìn thấy Cố Nhược Lâm xong, giây phút ấy tất cả phán đoán, cùng với những lời của Trần mù, đều có kết luận triệt để!

Đường Tiểu Thiên vẫn rất hung tợn, nhưng đột nhiên lại cười cười, không nói câu nào.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Đưa nó về khu nhà cổ!” Tiếp đó tôi giúp quản gia, lôi hẳn Cố Nhược Lâm ra khỏi bao tải.

Chẳng biết Đường Tiểu Thiên dùng thuốc lên Cố Nhược Lâm xong còn làm gì nữa, mà cô ta hôn mê bất tỉnh, nhưng hơi thở vẫn rất bình thường.

Tôi cõng cô ta lên lưng, rồi cả đám người kéo nhau về khu nhà cổ họ Cố.

Về phần Đường Tiểu Hoa, mặt mũi trắng bệch, ngơ ngác đi theo sau lưng chúng tôi. Mấy phút sau, chúng tôi đã về đến trước cổng khu nhà cổ.

Cả đi cả về, cũng tốn mất gần một tiếng.

Trước cổng khu nhà đèn đuốc sáng trưng, bốn chiếc xe cảnh sát đỗ thành một dãy, trước cổng, pháp y và trợ lý vừa khiêng xác Cố Khai Sơn và lão già kia ra, chuẩn bị cho vào túi đựng xác lưu giữ.

Hơn chục cảnh sát đi qua đi lại, ra vào cổng chính, cũng có người đang kiểm tra nền đất.

Tôi còn thấy, bao gồm cả những vệt nước do vết chân gây nên, những cảnh sát này cũng tiến hành đo đạc.

Cố Khai Dương cùng mấy người làm còn lại, đang được cảnh sát lấy khẩu cung.

Chúng tôi quay về cũng gây chú ý đối với cảnh sát. Mấy người bảo vệ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tôi ra hiệu cho họ giao Đường Tiểu Thiên cho cảnh sát.

Cuối cùng, Đường Tiểu Thiên lạnh băng nhìn tôi một cái, con mắt nhỏ tí ấy toát ra vẻ hung hãn chưa từng có!

Lúc này Cố Nhược Lâm đã bắt đầu tỉnh lại, tôi đặt cô ta xuống, giao cho Cố Khai Dương chăm sóc.

Tiếp đó, có tận ba cảnh sát đến lấy khẩu cung của tôi!

Tôi đem tất cả chuyện của nhà họ Cố ra nói một lượt từ đầu đến cuối.

Bao gồm cả suy luận và phán đoán của tôi, cùng với những lời của Trần mù.

Xác định là do Trần Tiểu Thiên giở trò, chứ không phải quỷ làm loạn, tôi càng chắc chắn đồng thời trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Đương nhiên, cảnh sát cũng có hỏi tôi vài vấn đề, tôi đều thật thà trả lời.

Tất cả khẩu cung được ghi chép lại xong, trời cũng đã sáng hẳn.

Đường Tiểu Thiên đã bị xe cảnh sát chở đi từ trước, viên cảnh sát phụ trách ghi chép lời khai của tôi vỗ vào vai tôi.

“La Thập Lục, chủ động đem chuyện nhà họ Cố đi báo cảnh sát, cậu giác ngộ rất tốt!”

“Chúng tôi rất tôn trọng việc làm tang lễ theo tập tục, thậm chí cả việc cậu nói là đỡ âm linh, nhưng đây cũng là xã hội có pháp luật, lười trời lồng lộng thưa mà không lọt!”

“Người đã chết rồi, thì làm sao tự nhiên bò dậy hại người được? Chuyện của Từ Hồng Mai, điều tra của chúng tôi cũng gặp khúc mắc, bà ta đúng là không phải tự sát! Bây giờ thêm một vụ mưu sát, ngược lại lại có chung manh mối. Tin là vài hôm nữa sẽ phá án! Nếu có nghi ngờ gì về Đường Tiểu Thiên, chúng tôi sẽ liên lạc lại với cậu.”

Đến khi tất cả xe cảnh sát đều rời đi hết, cũng đã là gần mười giờ!

Thời gian này cũng có không ít người dân trong thị trấn đến xem, chỉ chỉ chỏ chỏ.

Đương nhiên, trong thời gian đó Đường Tiểu Hoa cũng bị dẫn đi, căn cứ theo tất cả những nghi ngờ liên quan đến Đường Tiểu Thiên mà tôi và nhà họ Cố đưa ra, cùng với bằng chứng gã bắt cóc Cố Nhược Lâm, gã bị nghi ngờ mưu sát, Đường Tiểu Hoa khả năng cũng biết chút ít nội tình, bắt buộc đưa đi điều tra.

Trong gian nhà chính của tiền viện, Cố Khai Dương nắm chặt lấy tay tôi, giọng nói khàn khàn: “La âm bà, thật không biết cảm ơn cậu như thế nào! Giúp Nhược Tầm đỡ âm linh, lại giúp chúng tôi làm rõ việc Đường Tiểu Thiên giở trò hại người, nếu không có cậu, e là chúng tôi vẫn còn bị che mắt, Nhược Lâm cũng sẽ có chuyện.” Cố Nhược Lâm ngồi bên cạnh, trong mắt cũng đầy sự cảm kích.

Tiếp đó Cố Khai Dương lại chuẩn bị đưa cho tôi thù lao hậu hĩnh, để cảm ơn sự giúp đỡ của tôi.

Tôi vội xua tay từ chối, nói lần trước đỡ âm linh vốn đã không nên thu tiền, đã lấy một khoản tiền lớn rồi!

Giờ chuyện này của Đường Tiểu Thiên, tôi không giúp được gì nhiều, hơn nữa, Đường Tiểu Thiên giở trò không phải là quỷ tác quái, gã bị bắt vì lộ quá nhiều dấu vết, nghề của tôi là đỡ âm linh, là ăn cơm người chết, theo cách nói của Trần mù, thì quản Đường Tiểu Thiên là dương sai, tôi chắc chắn không được lấy nửa xu!

Cuối cùng Cố Khai Dương giữ tôi lại ăn bữa trưa, rồi mới để Cố Nhược Lâm đưa bọn tôi về.

Đương nhiên, trong thời gian đó cũng còn một chuyện ngoài lề.

Đấy là đêm qua, trước khi cảnh sát đến, Trần mù đã rời đi rồi, cũng bảo Cố Khai Dương nhắn lại với tôi, lão không thích tiếp xúc với quan chức dương gian. Lão bảo tôi cũng không cần phải tìm lão, đương nhiên, nếu có gì cần lão giúp, thì lại qua đường Hàng Giấy tìm lão cũng được.

Nếu không có việc gì, thì đợi đến sau khi cắt âm hãy qua.

Sau khi rời nhà họ Cố, tôi cũng liên lạc với Lưu Văn Tam, kết quả lão đưa tôi địa chỉ một khách sạn mà tôi cũng chẳng biết nằm ở đâu. Cũng may Cố Nhược Lâm thuộc đường của thành phố Khai Dương, lái xe đưa tôi qua.

Đến khách sạn, ở phía dưới đợi Lưu Văn Tam.

Tôi vốn định bảo Cố Nhược Lâm đi về trước, không cần quản tôi, nhưng cô ta kiên trì, bảo đợi đón Lưu Văn Tam xong thì đưa bọn tôi về thôn Liễu Hà rồi đi.

Bọn tôi ở ngoài khách sạn, đợi Lưu Văn Tam mất hơn một tiếng, trong thời gian đó gọi mười mấy cuộc điện thoại, lão đều không nghe máy.

Đến lúc tôi gần như tưởng lão gặp phải chuyện gì, thì lão mời tà tà đi từ trong khách sạn ra.

Bên cạnh lão, còn có một người đàn bà thân hình cao ráo, đấy nét quyến rũ đi cùng!

Tôi trợn tròn mắt, nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là cô nàng giám đốc thiếu phụ ở ngân hàng sao?

Cố Nhược Lâm mặt đỏ như gấc, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Lưu Văn Tam ngồi lên xe, rõ ràng thần sắc sung mãn, vẻ mặt sáng đến sắp phát quang.

Tôi cũng chẳng biết phải nói cái gì, chỉ biết lén lút giơ ngón tay cái lên với Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam lại nhìn tôi, rồi nhìn Cố Nhược Lâm, bộ dạng ông bố già rất vừa ý, gật gật đầu.

Tôi: “....”

Về việc nhà họ Cố, tuy rằng Lưu Văn Tam không hỏi gì thêm, nhưng trên xe tôi cũng giải thích rõ ràng.

Lão gật đầu nói tính Trần mù như thế, hơn nữa quy tắc cũng giống như của lão, chuyện dưới nước người vớt xác quản được, quỷ quái rời khỏi nước, thì phải tìm thầy biết nghề ở trên bờ.

Nhưng nếu không phải là chuyện quỷ quái làm loạn, mà là có người giả quỷ giết người, thì phải tìm cảnh sát phá án.

Đây gọi là ai làm việc người nấy, nước sông không phạm nước giếng!

Cố Nhược Lâm lái xe đi về thôn Liễu Hà, khi đưa bọn tôi đến nơi, cũng tầm ba giờ chiều.

Xuống xe, Lưu Văn Tam còn cười tít mắt nói một câu: “Cố tiểu thư, không có việc gì thì cũng cứ tìm Thập Lục mà nói chuyện, chuyện của cô nó rất nhiệt tình! Hôm trước chúng tôi còn đang vớt xác trên sông Dương, mệt gần chết, vậy mà còn không ngừng không nghỉ qua nhà họ Cố làm giúp.”

Những lời này càng khiến Cố Nhược Lâm cảm kích, mặt cô ta cũng đỏ cả lên.

Ánh mắt cô ta nhìn tôi, khiến tim tôi đập lỗi nửa nhịp, không dám nhìn thẳng vào cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận