Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 484. PHÁ CỬU CỐT, TRẤN THANH THI

Chương 484. PHÁ CỬU CỐT, TRẤN THANH THI


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Lúc này trên mặt Lý Đức Hiền đã thành máu thịt bầy nhầy.

Phần chuôi của dao găm đỡ âm linh, cũng dính đầy máu tươi.

Mồm miệng Lý Đức Hiền đã chẳng còn nói năng rõ ràng nữa, tiếng kêu gào đau đớn càng nhiều hơn.

Tôi không tiếp tục đánh tiếp nữa, mà mò dây thừng ra, trói gô Lý Đức Hiền lại.

Lão cũng có được cơ hội nghỉ ngơi thở dốc, trong ánh mắt nhìn tôi đã chỉ còn lại sự van lơn hèn mọn.

Làm gì còn vẻ hung hãn và ngông cuồng trước đây nữa?

“La... La Thập Lục... Tao có...”

Tôi cắt luôn một mảnh vải từ trên người lão xuống, lau bỏ vết máu trên dao găm, bình thản nói: “Ông có tiền?”

“Đó đều là tiền tài bất nghĩa, thậm chí không phải là lừa bịp, mà là giết người hại mạng lấy về. Tôi đã đánh vỡ mũi ông, phá cung tiền tài của ông. Những thứ tiền này, ông không giữ được, bất luận có giấu ở đâu, thì cũng đều không còn là của ông nữa.”

Lý Đức Hiền trợn trừng con mắt, vẻ mặt lại trở nên càng hung tợn hơn, chằm chằm nhìn tôi.

Tôi cũng không ngừng lại, mà càng bình thản hơn, nói tiếp: “Ông kể cả có thứ bảo vật cơ duyên gì, thì hôm nay cũng đều đến đây là hết, bởi vì tôi còn đánh vỡ xương Dịch mã của ông, sau này ông không những không có kỳ ngộ, mà càng chẳng có gia nghiệp, Cố Thiên Lương cũng sẽ phải trả giá cùng với ông.”

“Mặt người có cửu cốt, Lý Đức Hiền xương mặt của ông cực tốt, nhưng nội tâm thì đúng là ác đến cực điểm, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”

“Ông muốn có cơ hội sống, thế những người bị ông hại chết kia thì sao?”

“Tôi không giết ông, chẳng qua chỉ phá bỏ tất cả cốt tướng của ông thôi, hơn nữa cũng sẽ đem ông giao cho pháp luật xử lý. Bên ngoài thôn có bao nhiêu cảnh sát dương sai canh chừng, trong lòng ông chắc còn rõ hơn tôi.”

“Mày!” Lý Đức Hiền tức điên, lão muốn bật ngồi dậy, nhưng bị tôi trói gô hoàn toàn, nên chẳng qua cũng chỉ nảy lên xuống dưới đất được đôi phát mà thôi.

“La Thập Lục, mày tuyệt đối không được chết yên ổn! Mày chưa ra đời đã khiến Âm thuật tiên sinh mất mạng, trước khi ra đời đã khắc chết mẹ mày! Bố mày cũng vì thế mà chết sớm.”

“Lý Đức Hiền tao, lấy mười năm dương thọ sau này, nguyền rủa mày không con không cái...” Lúc lão nói những lời này, lại trực tiếp cắn rách đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.

Mặt tôi hơi biến sắc, đang định tránh né.

Nhưng thứ máu đó, lại đột ngột bị một cơn gió quật quay về, toàn bộ đều tạt lên trên người Lý Đức Hiền.

Phía sau lưng vọng lại tiếng bước chân khe khẽ, từ bên cạnh người tôi bước ra, chẳng phải chính là mẹ tôi sao?

Mẹ bình thản nhìn Lý Đức Hiền, rồi một phát túm luôn lấy bả vai của lão, xách lên trên một phát, giây tiếp theo, Lý Đức Hiền liền bị mẹ quẳng vào trong quan tài.

Cùng lúc này, giọng nói của mẹ càng lạnh lẽo trống rỗng vang lên.

“Không quản được mồm mày, thì tao sẽ lấy mạng mày trước, Thập Lục không giết mày, không đại biểu cho việc tao không thể giết mày.”

Toàn thân Lý Đức Hiền không ngừng run cầm cập, mẹ tôi lại kéo một phát cái nắp quan tài kia, rầm một tiếng, nắp quan tài lại được đậy chặt khít lên trên quan tài.

Mẹ tôi vỗ mạnh quan tài một phát, cái tiếng chấn động u u đó, khiến bên trong lại vọng ra một tiếng hét thảm thiết.

“Thập Lục mệnh không tốt, mệnh của tao cũng không tốt, nhưng cũng tốt hơn cái loại người giết bố giết mẹ như mày.”

Sau tiếng hét thảm thiết, thì lại là tiếng van xin của Lý Đức Hiền, chỉ có điều âm thanh này yếu ớt hơn, cộng thêm việc bị quan tài chặn lại, nên gần như không nghe thấy nữa.

“Mẹ, mẹ tha cho lão một mạng, lão hại chết không ít người, cần phải có một lời bàn giao giải thích cho những người đó.”

Tôi cũng không ngăn cản hành vi của mẹ tôi.

Mẹ chắc chắn biết chừng mực.

Nói rồi, tôi liền vội vàng chạy ra phía ngoài sân.

Trần mù vẫn đang quần thảo với Tiểu Niếp.

Sinh khí còn dư của Sinh cơ trạch lúc này đã hoàn toàn tiêu tan, khí thế của Tiểu Niếp cũng yếu đi, hồi phục về mức bình thường.

Lông nhung màu máu lẫn lộn với màu xanh, bản thân mức độ hóa sát của con bé cũng đang là huyết sát hóa thanh thi.

Trần mù thì càng bị thương càng đánh, càng đánh càng dũng mãnh, gậy khóc tang mỗi một phát đều đánh lên vị trí khớp xương then chốt của Tiểu Niếp.

Chiêu thức Quỳ tinh điểm đấu của lão, cũng là đánh vào xương cốt của xác chết, có thể làm giảm năng lực hành động của xác chết.

Trần mù có thể lợi hại như vậy, cũng nằm trong dự liệu của tôi.

Lão trước nay vốn đều chưa từng bị dồn ép đến cực điểm, cộng thêm với bản thân tác dụng của gậy khóc tang Lôi kích mộc đã có thể phá sát.

Thương tích trên người Tiểu Niếp càng ngày càng nhiều, và cũng không có cách gì nhanh chóng hồi phục được.

Điều khiến tôi ngạc nhiên, ngược lại là ngao sói!

Bản thân nó mỗi lần bị Tiểu Niếp hất một phát, đều bị hất bay ra ngoài, hoàn toàn chỉ có tác dụng gãi ngứa.

Kể cả đòn đánh liều mạng của nó, cũng chẳng gây ra thương tích lớn lao gì cho Tiểu Niếp.

Nhưng bây giờ, nó không những không có thương tích, mà ngược lại còn càng hung dữ hơn nhiều so với lúc nãy.

Hơn nữa tôi phát hiện, trên phần lông của nó, cũng đang ánh lên thứ màu xanh đỏ kỳ dị...

Giống như bản thân màu đen, nhuộm thêm màu huyết sát hóa thanh thi vậy.

Trên mép của ngao sói cũng đầy vết máu bẩn màu đỏ thẫm.

Tôi lập tức liền hiểu ra.

Ngao sói đang trở nên mạnh hơn.

Nó mỗi cắn Tiểu Niếp một miếng, nhìn như bị hất văng một cách dễ dàng, nhưng nó cũng đã ăn được máu thịt của Tiểu Niếp.

Bản thân ngao sói chính là thứ ăn xác sát quỷ quái, Tiểu Niếp vừa nãy vẫn còn là thanh thi dưới sự cộng hưởng của sinh khí mà nó đều có thể cắn được một hai miếng, bây giờ yếu đi, thì càng cho ngao sói cơ hội.

Việc này giống như bồi bổ, ăn càng nhiều, thì ngao sói càng hung sát, ngược lại Tiểu Niếp sẽ càng yếu đi.

Cũng giống hệt như người bị hút tinh khí dương khí vậy.

“Chú Trần, cháu tới giúp các chú!” Tôi nhanh chân lao gần lên trước, cũng hét lớn một tiếng.

Trần mù dường như đang đợi cơ hội vậy, lão quát lớn: “Đoạn hầu!” Tiếng quát này gần như sắp lạc cả giọng, khắp cả trong sân, đột nhiên một phát liền trở nên vô cùng yên tĩnh.

Ngao sói đột nhiên nhảy vụt lên cao, cú nhảy này của nó phải cao tới dăm ba mét!

Đồng thời Trần mù cũng nhảy vọt lên, đạp trúng thân người của ngao sói, ngược lại vọt lên càng cao hơn.

Ngao phát ra một tiếng sói tru rất dài xong, liền rơi mạnh về phía Tiểu Niếp.

Nó một phát, ngoạm trúng cần cổ của Tiểu Niếp!

Tiểu Niếp cũng đã bị dồn đến đường cùng, điên cuồng giãy giụa.

Lúc trước trong tay nó ôm chặt không chịu buông cái âm thai bị đánh tan hồn phách đó ra, nhưng bây giờ cũng ném bỏ âm thai, hai tay cắm vào trong hai bên sườn chân ngao sói.

Âm thanh da thịt bị đâm xuyên nghe vô cùng nhức óc.

Ngao sói cũng ăng ẳng thảm thiết, có điều nó ngược lại cắn càng chặt hơn!

Ngao sói với chó giống nhau, một khi đã đánh nhau sống chết.

Thì sẽ tuyệt đối không nhả mõm, cho dù là lấy dao đâm xuyên người, cũng cắn chặt không nhả.

Giây tiếp theo, Trần mù cũng đột ngột hạ xuống.

Chân này của lão, lại dẫm thật mạnh trúng lên hai vai Tiểu Niếp!

Đồng thời, gậy khóc tang Lôi kích mộc trong tay lão, cũng một phát cắm vào trong đỉnh đầu của Tiểu Niếp.

Phụp một tiếng vỡ nát vang lên, gậy khóc tang cắm ngập vào trong hết độ dài một ngón tay!

Hai mắt của Tiểu Niếp, đột ngột trợn tròn, giây phút đó, tôi dường như cảm giác thần sắc của con bé đều trở nên tỉnh táo lại vậy.

Có điều việc này ngược lại khiến tôi thấy bức bối ớn lạnh, lại có thứ cảm giác thân thể không khống chế được.

“Thập Lục, nó phá xác rồi! Lập tức động thủ! Nếu không sẽ thành quái giống hệt với Lữ Xảo Nhi!”

Trên người tôi lập tức nổi lên từng đợt da gà.

Làm gì còn dám ngần ngừ, trong chớp mắt đã rút chiếc lông đuôi gà cuối cùng kia ra!

Lông đuôi gà vào tay, cái cảm giác bị vong khách nhập kia mới tiêu tan đi.

Xác chết huyết sát hóa thanh thi của con bé Tiểu Niếp này mà phá xác tác quái, thì Lữ Xảo Nhi sao có thể bì được?

“Xác hung sát, trời không dung.” “Sát thuật đến, đoạn hồn mệnh!”

Tôi quát lên, đồng thời tay phải cũng đâm mạnh về phía ngực của Tiểu Niếp!

Phụp một tiếng, lông đuôi gà hoàn toàn ngập vào trong ngực nó.

Giây tiếp theo, tôi lại cảm giác toàn thân trống rỗng.

Rõ ràng tôi lẽ ra không yếu ớt như vậy, nhưng lại giống như đã dùng hết tất cả sức lực vậy, suýt nữa thì ngã vật ra đất.

Lông nhung màu xanh đỏ trong chớp mắt phủ kín toàn thân Tiểu Niếp.

Nó đột ngột rút hai tay ra, cũng đâm mạnh về phía cổ tôi!

Chỉ có điều, đó cũng chỉ như ánh pháo hoa bùng lên rồi tắt.

Giây tiếp theo, đám lông nhung đó hoàn toàn héo quắt.

Giống như thằng điên nhà họ Vương lần đó vậy, hồi quang phản chiếu lần cuối trước khi mất mạng...

Tôi rầm một phát ngồi bệt ra đất.

Trần mù cũng rút gậy khóc tang ra, bịch bịch bịch lùi ra sau tận mấy bước, nhưng ngao sói thì mãi vẫn chưa nhả mõm, vẫn cứ cắn thật chặt.

Mãi cho đến khi xác chết của Tiểu Niếp, bắt đầu dần dần biến thành bộ xương khô...

Tôi há miệng thở hồng hộc.

Đột nhiên, ánh trăng lại biến mất...

Cái giây phút đó, đèn điện, lửa nến trong khu nhà, cũng gần như đồng thời bị dập tắt.

Khu nhà rơi vào bóng tối kỳ dị khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận