Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 486. ANH SẼ KHÔNG LỪA NGƯỜI KHÁC, ĐÚNG KHÔNG?

Chương 486. ANH SẼ KHÔNG LỪA NGƯỜI KHÁC, ĐÚNG KHÔNG?


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Mấy phút sau, tận mấy bác sĩ mặc áo blu trắng vào trong phòng bệnh, phía sau còn có không ít y tá đi theo.

Tôi bị bọn họ vần vũ một hồi, nào là thăm khám đồng tử mắt, rồi đến nghe nhịp tim.

Thậm chí bọn họ còn đẩy không ít máy đo đạc vào, làm đủ các loại kiểm tra cho tôi.

Từ Thi Vũ thì đứng đợi ở bên cạnh, tôi cảm giác cô ta còn căng thẳng hơn tôi.

Tôi bị bọn họ vày vò mất khoảng tầm nửa giờ đồng hồ, những người khác mới lần lượt rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại một vị bác sĩ chủ trị.

Ông ta tháo ống nghe xuống, nhíu mày nhìn tôi.

Lúc này tôi mới có chút bất an, tình trạng cơ thể tôi rất tồi tệ?

Đang định hỏi, thì ông ta đã mở miệng trước.

“Hai mươi ba tuổi?”

Tôi gật gật đầu.

Đầu mày ông ta càng nhíu chặt hơn, trầm giọng nói: “Tố chất cơ thể rất kém, nói cậu ba tư ba lăm tuổi tôi đều không nghi ngờ gì, thói quen sinh hoạt của cậu rất có vấn đề.”

“Một thanh niên đang yên đang lành, thức đêm thời gian dài, đã chẳng còn chất lượng giấc ngủ gì để nói nữa.”

“Bệnh án bên trên tôi xem rồi, chưa tới nửa năm, tay cậu đã gãy xương hai lần?”

Vị bác sĩ chủ trị này, không phải là người chữa trị gãy tay cho tôi khi đó, nhưng lời của ông ta lại khiến tôi nghẹt thở.

Lần đó khi cho con trâu sắt đó lao vào lòng sông Dương, kéo vỡ cửa cống của sông ngầm, tôi đỡ cho Cố Nhược Lâm một phát, gãy xương.

Sau đó cũng bởi một loạt sự việc, mà trong thời gian ngắn tay lại bị thương lần thứ hai, lúc đó vị bác sĩ kia từng nói với tôi một lần.

Đối với tôi mà nói, đây không phải là hồi ức đẹp đẽ gì.

Nhất thời, tôi không mở miệng trả lời.

Bác sĩ chủ trị lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, rồi mới nói: “Tuổi trẻ đích thực là tiền vốn, nhưng cơ thể cũng không chịu nổi việc liên tục giày vò không giới hạn điểm dừng, chức năng cơ thể của cậu rất kém, nằm viện một thời gian trước đã, muốn hồi phục lại, thì cần điều trị thời gian dài.”

“Có điều kể cả là như thế, cậu cũng không cách gì hồi phục hoàn toàn, có những thương tổn là không thể nghịch chuyển được. Chỉ có thể bảo đảm sau này không xảy ra vấn đề.”

Mấy phút sau, trong phòng bệnh đã chỉ còn lại một mình tôi.

Lần mò lấy điện thoại từ đầu giường, tôi mở máy ảnh ra, dùng camera trước làm gương.

Sắc mặt tôi đúng là rất tiều tụy, khóe mắt hơi có chút nếp nhăn, tóc bên thái dương cũng lẫn không ít hoa râm.

Tuy chỉ là tổn thất mười năm dương thọ, bộ dạng nhìn lên trông cũng già đi chừng mười tuổi, nhưng cơ thể tôi đích thực rất tồi tệ, thậm chí còn không bằng một người trung niên ngoài ba mươi tuổi.

Đây không phải chỉ là hao tổn dương thọ.

Trong lòng tôi hiểu rất rõ, việc này không tránh khỏi có liên quan đến chuyện tôi liên tiếp sử dụng Sát thuật.

Lần trước diệt bỏ thằng điên nhà họ Vương, Sát thuật cũng có sự hao tổn đối với cơ thể, chỉ có điều khi đó Nhị Ngũ tinh khí của tôi sung mãn, dương thọ dồi dào, nên chẳng có cảm giác gì mấy.

Hơn nữa lần đó tôi chỉ dùng một lần Sát thuật, diệt một con huyết sát là thằng điên nhà họ Vương mà thôi.

Nhưng lần này là ba lần!

Phân biệt là hai cái xác vũ hóa, còn cộng thêm xác huyết sát hóa thanh thi Tiểu Niếp.

Trong tình trạng thân thể đã tồi tệ hơn rồi, mà tôi còn ba lần dùng Sát thuật trừ khử xác mạnh hơn, tiêu hao có thể tương tượng được.....

Chỉ là bây giờ tôi chẳng biết, thứ tổn thương ngoài dương thọ ra, rốt cục còn gì nữa....

Theo miêu tả trong Âm sinh cửu thuật, sử dụng Sát thuật đoạn hai mạng của mẫu tử sát, sẽ bị trời phạt.

Lần đầu, thằng điên nhà họ Vương chỉ là huyết sát thông thường, lần này Tiểu Niếp coi như là mẫu sát, liệu tôi có bị báo ứng không?

Suy nghĩ xong, tôi cũng chẳng hối hận.

Tiểu Niếp số khổ đáng thương, con bé đã báo thù rồi, vậy mà trên tay còn có mạng sống khác nữa.

Đến nay lại thành công cụ của Lý Đức Hiền, tôi mà mềm lòng, thì sẽ chỉ khiến nó hại càng nhiều người hơn.

Cửa phòng bệnh lại lần nữa bị đẩy mở, Từ Thi Vũ về lại phòng bệnh.

Trong tay cô ta còn xách một giỏ hoa quả, sau khi ngồi xuống bên cạnh xong, liền bắt đầu gọt lê.

“Bác sĩ đã nói những gì?” Tôi mở miệng phá vỡ sự yên lặng trước.

Từ Thi Vũ ngừng lại một chút, cô ta không lập tức trả lời tôi, mà gọt xong quả lê, đưa tới bên cạnh tay tôi.

Sau đó mới khẽ nói: “Gần giống với những gì nói với anh, có điều nói với tôi thì cứng rắn hơn một chút, bắt buộc phải bảo anh nghỉ ngơi một thời gian, nếu không khả năng sẽ đột tử.”

“......” Quả lê tôi vừa đưa đến miệng liền khựng lại, trên mặt toàn là nụ cười khổ.

“Tôi biết nguyên nhân khiến tình trạng cơ thể anh thành thế này, mười năm dương thọ, đặt lên trên người ai đều chẳng dễ chịu.”

“Cũng may, tôi nghe chú Trần với chú Văn Tam có nói qua, Âm tiên sinh đi lấy cái Thi đan gì đó? Có thể giúp anh bù mạng lại.”

“Chỉ có điều, cái kiểu phương pháp hành sự liều mạng này của anh, chịu thiệt cũng chỉ có cơ thể mình thôi, anh không được làm thế này nữa. Bên cục chúng tôi đích thực từng gặp mấy vụ án, ban đầu tưởng là bị giết, trên thực tế thì là đột tử.”

Từ Thi Vũ nói không ngừng nghỉ, đợi cô ta nói một mạch xong, mới giục tôi ăn lê.

Tôi cực lực khiến hơi thở bình ổn, cũng cố gắng không nghĩ linh tinh nhiều.

Đối với tôi mà nói, thời gian này tôi cũng vô cùng mệt mỏi, trên cơ bản chẳng có ngày nào là nhẹ nhàng.

Tôi cũng muốn nghỉ ngơi, chỉ có điều nghỉ ngơi được sao?

Bất cứ một sự việc nào, đều gần như là dao treo trên đầu. Vốn dĩ lần này từ quần thể núi Nam Sơn trở về, tôi lập tức muốn ăn một cái tết tử tế với bà nội, cũng bàn bạc với Âm tiên sinh nghỉ ngơi một thời gian, rồi theo ông ta tới núi Kế Nương, kết quả vụ này của Lý Đức Hiền, đánh cho tôi trở tay không kịp.

Bây giờ trừ khử xong Lý Đức Hiền, đúng là coi như thở phào được một nửa, nhưng cơ thể tôi cũng suy sụp mất quá nửa.

Hít sâu một hơi, tôi mới nói: “Đợi Âm tiên sinh quay về, tôi sẽ bàn bạc với ông ta, tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời không đi đâu hết.”

“Thi đan bù đắp Nhị Ngũ tinh khí như thế nào, tôi cũng không rõ.” Sau nghi nghiêm túc suy nghĩ xong, tôi ngẩng đầu lên nhìn sang Từ Thi Vũ nói, Từ Thi Vũ vốn lại đang gọt táo, cô ta mím môi ngừng một chút, khẽ nói: “Táo vừa nãy dính bẩn rồi, tôi đem đi rửa lại chút.” Nói rồi Từ Thi Vũ vội vàng vào nhà vệ sinh của phòngbệnh.

Tôi ngẩn ra một phát.

Trái cây gọt vỏ, mà còn bẩn được à? Tôi thấy cũng chẳng có gì bẩn mà.

Qua mấy phút sau, Từ Thi Vũ đi ra.

Cô ta dường như có tinh thần hơn ban nãy một chút, thậm chí có chút cảm giác mặt mày rạng rỡ.

Quả táo đã được gọt sạch sẽ, chẳng còn thấy một chút vỏ nào.

Giọng của cô ta trở nên hoạt bát vui tai y như trước: “Cơ thể của chú Trần chẳng có vấn đề gì, chú Văn Tam cũng hồi phục hòm hòm rồi, chỉ còn lại một mình anh cần điều dưỡng thời gian dài thôi.”

“Đúng rồi, dì Hà Thái Nhi cũng từ thôn Liễu Hà tới rồi, đợi chút nữa dì ấy sẽ mang canh hầm tới cho anh.”

“Bên trên duyệt nghỉ phép cho tôi rồi, tôi sẽ ở đây chăm sóc anh.”

Từ Thi Vũ nghiêm túc nói hết xong, rồi cô ta đột nhiên cúi đầu xuống.

Lúc ngẩng đầu lên, cô ta lại chằm chằm nhìn tôi, thần sắc càng thêm kiên định.

Hơn nữa còn nhấn từng chữ một, nói: “Tôi phải thấy cơ thể anh hồi phục, mới để anh đi.”

“Còn nữa anh chàng bận rộn, lần này phải thực hiện lời hứa của anh đi.”

“Điện thoại dùng lâu thế rồi, mà thứ anh định tặng tôi, vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu.”

“Anh chắc sẽ không lừa người khác, đặc biệt là phụ nữ, đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận