Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 513. TRẺ CHƯA TẮT THỞ, GIÀ KHÔNG TƯ CÁCH

Chương 513. TRẺ CHƯA TẮT THỞ, GIÀ KHÔNG TƯ CÁCH


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Trong Trạch kinh có một trang phù văn như thế này.

Đương nhiên phù được miêu tả trong Trạch kinh, không thể nào viết mấy chữ Hậu Thổ Kế Nương được.

Đạo phù này tương đương với Khế Đất, có điều lại là lấy người chết làm chủ.

Ý tứ của nó rất đơn giản, phân chia đất đai, trong một phạm vi nào đó khu vực này thuộc về một người đã mất nào đó, vậy nên yêu tinh tà quái không được quấy nhiễu, vĩnh viễn tránh xa. Nếu như vi phạm Khế ước, cố xông vào trong, thì chủ sự Địa Phủ sẽ giáng họa lên “người” cố xông vào trong này.

Loại phù Khế ước này chắc là có hai phần, một phần đốt xuống Địa phủ, phần còn lại giao cho người chết giữ khế ước.

Rõ ràng, Âm tiên sinh tạm thời vẽ phù, không có thời gian đưa lên núi Kế Nương, nên sửa một chữ ở trong phù thành Hậu Thổ Kế Nương.

Lại đem phù Khế ước đặt ở cổng thôn Kế Nương, phù Khế ước cũng đồng thời có hiệu lực.

Xác thanh thi xét cho cùng vẫn là xác, một cái xác làm sao có thể xung đột với phù Khế ước Địa phủ được?

Tôi không khỏi than khẽ một tiếng: “Thuật pháp phong thủy trên thông Dương, dưới thông Âm, chỗ huyền diệu không khỏi khiến Người, Thần, Quỷ phải kính nể vài phần.”

Đồng thời, tôi cũng càng khâm phục Âm tiên sinh.

Ông ta không những biết nửa quyển Táng ảnh quan sơn, những thuật phong thủy khác cũng không yếu.

Âm tiên sinh ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt ông ta cũng mang nét ngạc nhiên, có vẻ nghĩ ngợi nói: “Địa tướng Kham dư không hổ là Địa tướng Kham dư, cậu hóa ra cũng nhìn ra được đạo phù Khế ước này?”

Tôi gật gật đầu, trong lòng lại có chút mừng rỡ.

Bản thân thuật phong thủy chính là thuật pháp vạn nhà, Trạch kinh chẳng qua cũng chỉ biên soạn nó thành một thể, đây cũng là ưu thế của Địa tướng Kham dư, lọc bã dư thừa, rút lấy tinh hoa. Còn về Kim toán bàn bói quẻ thì là độc nhất vô nhị. Kế thừa hoàn chỉnh Địa tướng Kham dư, mới là thứ mà người ta đổ xô vào, đây cũng là cơ duyên và may mắn của tôi.

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, chứ tôi không thể nào đem những thứ này ra nói với Âm tiên sinh.

Người mài mực trải vải ở bên cạnh Âm tiên sinh, cũng vô cùng chú ý, cẩn thận nâng nguyên cả tấm vải phù lên, rồi vội vàng đi ra phía ngoài cổng.

Lúc này trời đã hoàn toàn sáng rõ rồi.

Hơn bảy giờ sáng, mặt trời sáng sớm từ chân trời lộ ra, nắng mai như huyết, đúng là tuyệt đẹp.

Âm tiên sinh không lãng phí thời gian, ra hiệu bảo chúng tôi dẫn đường.

Bước ra khỏi cổng, ban đầu tôi và Trần mù còn đi sánh vai nhau, cho đến khi về lại trước cổng khu nhà chúng tôi ở, thì tôi chỉ có thể lùi sau lão nửa bước.

Lại đi tiếp một đoạn nữa, chưa hề đến Từ đường canh núi huyện Các, Trần mù liền vòng vào trong một lối rẽ.

Quả nhiên, lúc đó tôi đuổi vượt quá chỗ rồi.

Vòng qua rẽ lại, tôi cũng không thể không khâm phục cảm quan nhạy bén và khả năng ghi nhớ của Trần mù.

Đổi thành người khác, kể cả là tôi, cũng chẳng nhớ nổi đường đi thế này.

Trong thời gian này tôi cũng liên tục chú ý đến sự thay đổi thần sắc của Âm tiên sinh.

Lúc vừa đi vào lối rẽ này, mặt ông ta đã biến sắc, giờ này thì đã toát vẻ tím tái.

Cuối cùng Trần mù cũng dừng chân lại.

Chúng tôi đứng lại ở phía trước một gian nhà mái bằng.

Sự tồn tại của căn nhà mái bằng này hoàn toàn không ăn nhập với các khu nhà ở xung quanh, trước lớn sau nhỏ, cũng không có mái hiên.

Mà ngược lại giống như tạo hình của một cỗ quan tài vậy.

Cánh cửa ở phía trên đầu căn nhà, cũng đặt một cỗ quan tài màu trắng....

Quan tài trắng trông rất quen mắt, khiến đồng tử mắt tôi co mạnh lại.

Vô thức tôi liền hỏi thẳng luôn: “Âm tiên sinh, cái “người” đó chắc là người của thôn Kế Nương nhỉ.”

Âm tiên sinh lắc lắc đầu, giọng điệu của ông ta rất khó nghe: “Không phải, không có đàn ông nào khác có thể vào trong này, ngoài lễ Kế Nương cưới chồng mỗi năm một lần, ai dám vào trong đây đều phải chịu trừng phạt.”

“Chỗ này là cấm địa của thôn Kế Nương, cũng là khu đất Thần thánh, thông thường xác nam chưa kết hôn được đưa tới, mới do Sơ bà tắm rửa thay quần áo, đưa vào trong quan tài trắng cho người khiêng ra ngoài.”

“Trú ở trong đây chỉ có Sơ bà. Cho dù là vật dụng ăn uống, cũng mỗi tháng do người chuyên phụ trách đưa tới một lần, mà còn có Thẩm Kế giám sát, không có chuyện để cho người ngoài trà trộn vào trong.”

“Trần tiên sinh, ông xác định hắn chạy vào trong này?” Thần sắc của Âm tiên sinh trịnh trọng đến cực điểm, chằm chằm nhìn sang Trần mù.

Trần mù khép hờ mí mắt, thần thái trông có vài phần giống với bà cụ Hà, lão gật gật đầu.

Âm tiên sinh trầm lặng một lát, rồi mới sải bước lên trước.

Lại gần căn nhà mái bằng dạng giống như quan tài này, tôi vô thức rùng mình một cái, hơi ấm của mặt trời sáng sớm dường như đều bị căn nhà này đánh tan.

Tôi cũng thử nhìn phong thủy của căn nhà này, nhưng phát hiện trong Trạch kinh không đề cập đến phương pháp xây dựng nhà cửa, căn bản không nhìn ra gì cả...

Đến trước cửa, Âm tiên sinh đưa tay lên gõ cửa.

Cánh cửa gỗ nặng nề, phát ra tiếng cộc cộc trầm nặng.

Sau khi gõ ba phát xong, Âm tiên sinh liền dừng lại chờ đợi.

Khoảng tầm hai ba phút sau, cánh cửa gỗ mới từ từ bị kéo vào trong.

Vị trí khe cửa xuất hiện một người đàn bà.

Đây là một người đàn bà ít cũng phải năm sáu mươi tuổi, nước da mụ rất trắng, là cái kiểu trắng bợt bệnh hoạn do quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Tóc hai bên mái và trước trán được chải chuốt rất chỉnh tề, không một sợi rối.

Thứ khiến người ta kinh hãi là độ dài mái tóc của mụ, từ sau gáy thõng xuống xong, còn quấn quanh thắt lưng ba vòng nữa!

Nếu như thả ra, thì đã đủ lết đất rồi.

“Sơ bà.” Giọng điệu của Âm tiên sinh hơi có chút cung kính, còn hơi hơi cúi khom người đôi phần.

Rất rõ ràng, người đàn bà phụ trách chăm chút xác chết cho Kế Nương cưới chồng này, thân phận địa vị ở trong thôn Kế Nương tuyệt đối không thấp.

“Lễ tế lần trước mới qua có ba tháng, sao ông đã tới rồi?” Giọng nói của Sơ bà toát ra vẻ thanh thoát, không giống như một người đàn bà luống tuổi. Mụ chẳng có mấy cảm xúc, vẻ mặt hững hờ như nước.

Có điều nhìn gương mặt mụ, tôi lại cứ cảm giác có chút quen mắt.

Giây tiếp theo, lòng tôi liền chấn động một phát.

Nguồn gốc sự quen mắt này, đến từ Mã Liên Ngọc bên cạnh Mã Bảo Nghĩa!

Lần đó lúc Mã Bảo Nghĩa đưa chúng tôi từ nhà họ Phùng rời đi, Mã Liên Ngọc lái xe, Mã Bảo Nghĩa giải thích rằng Mã Liên Ngọc là quản gia của y.

Xong việc tôi cũng biết cô ả không đơn thuần là quản gia, đồng thời cũng là thợ đuổi xác, chắc là dạng đồ đệ của Mã Bảo Nghĩa.

Khi đó lúc chúng tôi tháo chạy khỏi mộ Kế Nương, Mã Liên Ngọc dẫn theo một đám đông xác chết xông lên, thân thủ cô ả không yếu, năng lực thợ đuổi xác cũng rất khủng khiếp.

Nữ đồ đệ của Mã Bảo Nghĩa và Sơ bà của thôn Kế Nương lại có nét giống nhau trên dung mạo...

Tôi đột nhiên cảm giác, tôi chắc là đã phát hiện ra một bí mật nào đó.

Tại sao Mã Bảo Nghĩa lần nào cũng đều trộm được xác chết Kế Nương cưới chồng một cách chuẩn xác... Trong việc này Mã Liên Ngọc, cùng với Sơ bà này, chắc chắn không tránh khỏi có liên quan!

Tư duy của tôi nhanh như bay, cũng cực lực khống chế biểu cảm sắc mặt của mình.

Trong nháy mắt thế này, Âm tiên sinh còn chưa mở miệng, nhưng Sơ bà đã nhìn sang tôi, vẻ mặt dửng dưng của mụ có chút bài xích.

“Ông không nên đưa người tới đây, một già một trẻ này, trẻ chưa tắt thở, già không tư cách.”

Tôi: “....” Sơ bà trực tiếp coi tôi và Trần mù là vật tế của Kế Nương cưới chồng luôn?

Có điều biểu hiện cảm xúc của mụ, cũng bảo với tôi mụ không biết chi tiết mà tôi nhìn ra.

Âm tiên sinh cũng rất trịnh trọng trả lời: “Ngày trọng đại sắp đến rồi, hai vị này là người có thể hỗ trợ, có điều đêm qua, trong thôn có “người ngoài” trộm mất một vật phẩm của bọn họ, bọn họ đuổi theo đến chỗ này, thì “người” đó biến mất. Hoặc giả là trốn vào trong phòng quan tài rồi.”

Thần sắc Sơ bà ngẩn ra một phát, mụ lẩm bẩm một câu: “Ngày trọng đại.”

Tiếp đấy mụ liền lắc lắc đầu nói: “Không ai có thể vào trong được, ngoài Sơ bà thì chỉ có vật tế, Âm tiên sinh ông chắc hiểu quy củ, đưa chúng nó về đi.” Đầu mày Âm tiên sinh hơi nhíu lại, nhưng rõ ràng không phản bác. Ông ta đang định quay người giải thích với chúng tôi.

Sơ bà cũng chuẩn bị đóng cửa, thì tôi giơ tay chặn luôn khe cửa lại.

“Âm tiên sinh, tôi thấy, chúng ta có thể vào trong xem xem.”

Ngay lập tức, mặt của Sơ bà liền tối sầm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận