Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 522. ÂM DƯƠNG TIÊN SINH BẨM SINH

Chương 522. ÂM DƯƠNG TIÊN SINH BẨM SINH


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Kế Nương Phần lớn như vậy, phòng và hành lang tôi đều đã đi qua một lượt.

Cho dù là Trương Nhĩ và Mã Bảo Nghĩa có năng lực thông thiên, bọn họ cũng không thể nào tự nhiên khiến những người kia biến mất được!

Trước đây tôi đúng thật không ngờ đến khả năng này, cộng thêm việc Âm tiên sinh nói khả năng là do bọn họ giở trò, nên mới nghĩ như vậy.

Nhưng nhìn ra Kế Nương Trạch là Điệp ảnh trạch xong, tôi liền biết vấn đề là ở đâu!

Những gian phòng ở trong tối kia, chẳng phải vừa hay có thể khiến những người đó ẩn nấp sao?!

Hơn nữa yêu cầu lớn nhất để điên đảo Âm Dương, đầu tiên chính là Dương trạch trú người có sinh khí, Âm trạch thì có táng tử thi.

Trong Ám trạch đã có gần năm mươi người, nếu như bọn họ chết rồi, thì thứ tử khí ngút trời đó, đủ để khiến Âm Dương điên đảo!

Lòng tôi không ngừng ớn lạnh!

Nghĩ đến một đáp án đáng sợ.

Căn bản không phải là Mã Bảo Nghĩa và Trương Nhĩ giở trò!

Mục đích những người này được đưa tới đây, chính là vào trong Ám trạch của Điệp ảnh trạch, bọn họ là vật tế, dùng để điên đảo Âm Dương, khiến cho Minh trạch biến thành Dương trạch, Ám trạch biến thành Âm trạch!

Nếu nhìn như vậy, thì chỗ của Tuyệt mệnh vị, căn bản không nằm ở trong nhà trạch.

Cả khu nhà trạch tự thành một chỉnh thể, huyệt nguồn tàng phong nạp khí, chắc là nằm ở chỗ nền sân bên ngoài khu nhà!

Trong giây phút nghĩ rõ những điểm này, tôi mới hiểu, chúng tôi sợ là đã mắc lừa rồi...

Âm tiên sinh đã biết bố trí của Điệp ảnh trạch, thì ông ta làm sao có thể không thông đạo lý phong thủy Trạch Nguyên được?

Ông ta như vậy là đang tiêu hao thời gian của tôi, nên mới bảo tôi tới xem huyệt vị phong thủy trong căn nhà trạch này! Ông ta chắc chắn đang nhân cơ hội này bố trí những thứ khác!

Hơn nữa trong chớp mắt tôi cũng đoán ra những đám máu kia, đến từ đâu rồi!

Máu của năm mươi con người, đủ để lấp đầy những rãnh hoa văn trên mặt đất đó!

“Chú Trần... Ra ngoài trước đã, bà Hà, nhanh đi mau!” Tôi đã không khống chế nổi hơi thở của mình nữa, đến giọng nói cũng đang run rẩy.

Trần mù rõ ràng đã nghe ra sự thay đổi cảm xúc của tôi, nhíu mày nói: “Thập Lục, mày phát hiện ra gì rồi? Có nguy hiểm không?”

Tôi cắn răng, cố ra vẻ trấn tĩnh nói: “Âm tiên sinh đích thực có vấn đề, ông ta đang gài bẫy chúng ta, kéo dài thời gian, không thể nào có hai kế hoạch, sợ rằng chúng ta đều trở thành một mắt xích trong sắp xếp của ông ta, chung quy cứ ra ngoài trước, tìm cơ hội xuống núi.”

Bà cụ Hà cũng đến bên cạnh tôi, trong tay bà cụ xách một cái bọc vải nhỏ khác, bên trong nhét căng phồng lên.

Tôi ngẩn ra một phát, mới phát hiện mấy cái giá gỗ bên cạnh có không ít chỗ đã trống trơn rồi.

Sự tình cấp bách, tôi cũng chẳng nói thêm gì khác, vội vàng đi nhanh ra ngoài.

Hai người bọn họ theo sát phía sau tôi.

Đại khái nghĩ thông tất cả những việc này xong, tôi liền cảm giác Kế Nương Phần càng trở nên âm u hơn!

Đặc biệt là lúc đi qua những hành lang kia, càng khiến lông tóc trên người tôi dựng ngược hết lên.

Trong những căn phòng ẩn giấu ở trong tường của những hành lang này, năm mươi người kia đang chảy máu chờ chết.

Trạng thái tâm lý của bọn họ là gì?

Tuyệt vọng, hay giải thoát? Hay là vui mừng?

Kế Nương quá điên cuồng, bố trí cũng quá đáng sợ.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã về đến Đại điện phía trước!

Thẩm Kế vẫn đứng bất động ở đó, Sơ bà cũng vẫn quỳ như cũ.

Nhưng cửa của Đại điện thì lại đóng chặt cứng.

Mùi máu tanh xộc vào mũi, máu tươi trong đường rãnh trên mặt đất ngày càng nhiều, mặt người biểu cảm khác nhau, ánh lên từng chấm màu máu.

“Đúng thật là có vấn đề, đang yên đang lành bịt cửa lại, là muốn nhốt chúng ta ở trong đây, làm bạn với cái con mụ mặt như miếng xỏ giày đấy?” Bà cụ Hà cười khẩy một tiếng.

Trần mù có vẻ nghĩ ngợi, lão sải bước đi lên trước, rõ ràng là định đi mở cửa.

Tôi không tiếp tục nhìn Thẩm Kế, mà đi xem tấm bia đá trên mặt đất kia.

Bia văn trên đó, nét chữ biên soạn đàng hoàng ngay ngắn.

“Quang ảnh chi táng, thượng địa chi sơn, như phục như liền, nguồn gốc tại thiên.”

Kể cả là Kế Nương từng bảo hộ một phương đất nước, nhưng bà ta vũ hóa cần bao nhiêu mạng người như thế, công của bà ta, có thật là có thể nhận nổi bao nhiêu mạng người cúng tế như vậy sao?

Trong căn Đại điện này còn có không ít hành lang, vừa nãy tôi không vào trong những hành lang đó, chính là bởi vì một phát đã thấy hết, hành lang chỉ sâu có hai mét, phía sau đều bị bịt kín rồi.

Chỉ có lối qua phòng Kế Nương là để mở.

Bây giờ biết rõ đây là Điệp ảnh trạch rồi, thì có thể dễ dàng thấy được.

Những đường hành lang bị bịt kín kia, nhất định là thông đến những gian phòng được giấu trong bóng tối kia.

Đợi Kế Nương vũ hóa thành công xong, mới mở những đường hành lang đó ra!

Đường rãnh hoa văn trên mặt đất, có vẻ cũng là từ những hành lang đó mà ra...

Trong thời gian này, tôi và bà cụ Hà đã đi đến vị trí cửa chính rồi.

Trần mù đã móc lấy khóa cửa, hét lên một tiếng, dùng sức kéo giật!

Trong tiếng ken két, cửa chính lần nữa bị giật mở.

Gió núi lùa vào trong Đại điện, lẫn với từng bông hoa tuyết, sau khi rơi xuống mặt đất, hoa tuyết thấm đẫm máu tươi, hạt băng trong chớp mắt biến thành đỏ tươi, tiếp đó tan chảy thành từng mảng máu.

Lửa nến trên giá nến đột nhiên lúc mờ lúc tỏ, sau một khoảnh khắc, lại cháy bùng dữ dội hơn.

Ánh sáng càng sáng tỏ hơn!

Còn tất cả những gì bên ngoài, lại khiến mắt tôi trợn tròn lên.

Trên nền sân, đã sớm chẳng phải chỉ có một mình Âm tiên sinh nữa!

Đứng đầu là Âm tiên sinh, ở phía sau Âm tiên sinh, thì tổng cộng có chín người.

Trong chín người này, tám người quây thành hình tròn, người cuối cùng đứng ở chính giữa.

Không một ngoại lệ, bọn họ đều là hai má hóp lại, chỉ còn da bọc xương, tóc trên đỉnh đầu gần như đã rụng hết cả.

Hai con mắt trợn to, toát ra vẻ âm u u ám.

Sau chín người này, thì là dày đặc xác chết đang đứng!

Bọn chúng toàn bộ đều là xác nam, mặc áo đại liệm màu đỏ, trên mặt lờ mờ có lông nhung màu đỏ ẩn hiện.

“Mã Bảo Nghĩa, tiêu rồi.” Đột nhiên, Trần mù ngừng lại, lão nói một câu.

Vốn dĩ mắt của Trần mù đã không tốt, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ.

Nhưng đến lão cũng có thể phát hiện, xác chết đứng bên ngoài quá nhiều!

Lời của lão, cũng khiến lòng tôi trầm xuống.

Mã Bảo Nghĩa đích thực tiêu rồi, số lượng những xác chết này đã nhiều gấp đôi, trong đó có mấy cái trông quen mắt, tôi nhìn thấy rất rõ, rõ ràng chính là nhưng cái “xác” mà lần đó bị Mã Liên Ngọc điều khiển!

Mã Bảo Nghĩa và Mã Liên Ngọc những năm nay trộm bao nhiêu xác chết như thế, vậy mà từ đầu đến cuối đều không đối phó được với số chín tùy tùng trong Kế Nương Phần này!

Tôi cũng mới nghĩ ra, rõ ràng tôi đã nói vấn đề của Sơ bà.

Rõ ràng Âm tiên sinh cũng đã có sự phát hiện, nguyên nhân ông ta không đi đối phó với Sơ bà chính là!

Sơ bà có quan hệ với Mã Bảo Nghĩa thì đã sao, Mã Bảo Nghĩa đã tiêu rồi, thì mụ ta còn có thể gây ra sóng gió gì nữa?

Chỉ là tôi rất bức bối, tôi vốn coi Mã Bảo Nghĩa là biến số... Biến số này đúng thật đã sớm kết thúc rồi sao?

“La Thập Lục, ra sớm như thế, cậu đúng là nhìn ra rồi à?”

Đột nhiên, Âm tiên sinh đang đứng trên đầu nhìn sang tôi, cảm xúc trong mắt ông ta lộ ra vẻ ngạc nhiên, thở dài, và còn đôi phần tiếc nuối.

Tôi dùng ánh mắt lạnh băng nhìn lại ông ta.

Nheo mắt lại nói: “Biết người biết mặt không biết lòng, Âm tiên sinh, tôi đúng thật coi ông là bạn của sư phụ tôi, cũng coi ông như trưởng bối mà kính trọng.”

Nhưng Âm tiên sinh lại lắc lắc đầu.

Sắc mặt ông ta càng bình thản hơn: “Năm đó nếu không phải vì quẻ bói mà Trương Cửu Quái nói, sát với sắp xếp phía sau của Kế Nương, tôi làm sao lại để cho ông ta xuống núi chứ? Ông ta đã định sẵn là sẽ phải đưa cậu tới, nếu không phải cậu là người đã định, tôi đúng thật không muốn đối xử với cậu như thế này.”

“La Thập Lục, cậu bẩm sinh đã là Âm dương tiên sinh, tiếc rằng cậu đã định, sẽ phải làm bậc thang cuối cùng của Kế Nương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận