Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 536. PHÁ SA, PHÁ THUỶ, PHÁ PHÂN KIM (5)

Chương 536. PHÁ SA, PHÁ THUỶ, PHÁ PHÂN KIM (5)


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Mùi máu tanh tràn ngập trong đường hành lang, tôi chạy thục mạng một mạch, trong thời gian này độc tố của nấm đầu xác đã bị hóa giải triệt để rồi.

Thay vào đó là cảm giác đau đớn kịch liệt không thể đè nén nơi bụng dưới.

Giống như bụng dưới có thể bị căng vỡ bất cứ lúc nào vậy.

Cuối cùng, tôi đã chạy vào bên trong Đại điện.

Máu tươi đầy đất trông càng thê lương, mặt đất còn có không ít đầu, tay, rõ ràng là tàn chi của những người dân thôn kia.

Để Âm tiên sinh cuối cùng có thể bắt được Mã Bảo Nghĩa và Sơ bà, đám dân thôn hóa huyết sát kia cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ.

Tôi nhanh chân đi đến phía trước tấm bia đá đó, bề mặt tấm bia đá từng được máu tươi tưới đẫm, ánh lên một vẻ trơn nhẵn dị thường.

Đặc biệt là chữ viết bên trên nó, giống như đang nhảy nhót vậy.

Nhưng tôi lại chỉ cảm giác trong lòng không ngừng ớn lạnh.

Chỉ có tay không, thì làm sao phá tấm bia đá này?

Tôi nhìn bốn xung quanh, muốn tìm một thứ công cụ.

Một phát liền nhìn thấy khúc gỗ xà nhà mà Mã Bảo Nghĩa dẫm lên lúc y từ trên mái nhà rơi xuống.

Lúc này tôi mới ngộ ra, khi đó Âm tiên sinh rõ ràng có thể đưa theo Thẩm Kế tránh né, nhưng ông ta lại không tránh, mà chỉ đạp Thẩm Kế ra.

Việc này một là do Thẩm Kế còn chưa xả đủ máu, không được chết.

Hai là để bảo vệ tấm bia đá này...

Nếu không phải Mã Bảo Nghĩa tấn công thứ kẻ địch bắt buộc phải cứu, khiến hai tay Âm tiên sinh bị thương nặng, thì sợ rằng tình trạng lúc này như thế nào vẫn còn chưa biết được.

Chằm chằm nhìn khúc gỗ xà nhà tận mấy giây, rồi tôi lại có một cảm giác bất lực.

Khúc gỗ xà nhà lớn như thế này, một người không ôm xuể, tôi chắc chắn cũng không vác nổi.

Tôi cũng không dám trì hoãn thời gian, một mặt tiếp tục nghĩ cách làm sao để phá tấm bia đá này, mặt khác nhanh chân đi tới trước cái giá bát quái treo da người và chuông nhỏ kia.

Tám phương vị của bát quái, bên trên mỗi một vị trí đều thắp một cây Trường Minh Đăng.

Ánh lửa leo lét tuy hơi yếu, nhưng ổn định khác thường.

“Đèn sáng đèn tắt... Không còn cơ hội...” Tôi lẩm bẩm một mình, một tay túm lấy cái giá gỗ bát quái, giật thật mạnh một phát ra sau!

Giá gỗ rõ ràng được cố định trên mặt đất, tôi hét lên một tiếng, cả chiếc giá gỗ trực tiếp bị giật thẳng lên luôn.

Tiếp đấy tôi lại quăng một phát ra phía sau, giá gỗ xoạch một tiếng, bị tôi quăng luôn tới chính giữa Đại điện.

Đế nến lật đổ, nhưng không bị dập tắt một cách triệt để, mà ngược lại châm cháy những tấm da người treo trên giá gỗ, lửa cháy lên phừng phừng.

Rất nhanh, tất cả đế nến đã hòa thành một cụm lửa cháy.

Lưỡi lửa vọt lên cao phải tới mấy mét!

Loáng thoáng, tôi dường như còn nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, không ngừng vang vọng bên tai...

Đang lúc tôi định tiếp tục nghĩ cách phá vỡ tấm bia đá này, thì đột ngột có tiếng bước chân vang lên.

Mặt tôi hơi biến sắc, lòng cũng trở nên nặng trịch.

Ngẩng đầu lên, giữa ngọn lửa bập bùng, tôi nhìn thấy Mã Bảo Nghĩa từ bên ngoài đi vào, cùng với Sơ bà đang dìu y.

Khuôn mặt chữ Quốc vì gầy quắt, mà trở nên dài mảnh hơn không ít, đặc biệt là đôi mắt dài hẹp đó.

Trong thoáng chốc, tôi tưởng mình lại nhìn thấy tên ăn mày chó chết Mã Bảo Trung hồi đó.

Cái đầu người của Mã Liên Ngọc y treo nơi thắt lưng hơi hơi đung đưa.

Ánh mắt Sơ bà rất lạnh lẽo, nhìn tôi giống như nhìn một người chết vậy.

Mã Bảo Nghĩa đột nhiên giơ tay lên, vỗ tay hai phát.

Tiếng vỗ tay bốp bốp, vang vọng khắp gian sảnh.

“Kẻ sĩ từ biệt ba ngày, phải rửa mắt mà nhìn, La Thập Lục, nếu không phải mày vẫn là cái bộ dạng này, tao còn tưởng mình nhận nhầm người cơ.” Giọng của Mã Bảo Nghĩa được cái không còn vẻ âm u nữa, mà ngược lại rất hồn hậu.

Nhưng tôi lại rất cảnh giác, ngày đó tôi cũng coi như vứt Mã Bảo Nghĩa lại mà đơn độc hành động, chứ nếu không, y cũng sẽ không bị giam ở trong Kế Nương Phần mấy tháng.

Y mà lại coi như không có chuyện gì xảy ra? Tôi cảm giác không thể có chuyện đó.

Lúc này tôi cần nhanh chóng phá bỏ tấm bia đá, Âm tiên sinh đã bỏ mạng, tùy tùng cũng mất rồi, cái biến số này của Mã Bảo Nghĩa ngược lại trở thành chướng ngại đột ngột xen ngang lớn nhất.

“Mã Bảo Nghĩa, ông muốn sống mà rời khỏi đây không?” Tôi hít sâu một hơi, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm trọng.

“Hơ hơ.” Mã Bảo Nghĩa cười cười.

Mí mắt tôi hơi giật, trực tiếp nói luôn: “Hai người chúng ta có thù oán gì, sau khi xuống núi có thể giải quyết, Kế Nương tỉnh rồi, bà ta đã vũ hóa quá nửa, tôi không đối phó nổi với bà ta, bây giờ ông cũng không đối phó nổi bà ta, Thẩm Kế lên trên kéo dài thời gian, tôi bắt buộc phải phá phong thủy ở đây.”

“Nếu như ông chặn tôi lại, thì chúng ta chỉ còn cách cùng chết tại đây, rồi làm bạn với Kế Nương.” Những lời này tôi cũng không cần thiết phải giấu giếm.

Vị trí bụng dưới căng phồng đau đớn khó nhịn nổi, tôi lúc này đến đánh đấm cũng không làm được.

Giữa ranh giới sống chết, là thị là phi, chỉ có thể xem Mã Bảo Nghĩa có phân biệt rõ được hay không thôi.

Cũng đúng vào lúc này, Sơ bà đột nhiên nghiêng người ghé tai Mã Bảo Nghĩa nói nhỏ mấy câu.

Mã Bảo Nghĩa có vẻ nghĩ ngợi, con mắt dài hẹp nheo lại thành một đường rãnh, y liên tục chằm chằm nhìn tôi.

Mồ hôi trên trán tôi ngày càng nhiều, sống lưng cũng không ngừng có khí lạnh luồn qua.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể mò lấy cái kéo dùng để cắt dây rốn khi đỡ âm linh ở trong túi ra.

Dao găm và gậy khóc tang đều đã bị rơi mất trong khi đánh với Kế Nương rồi.

Vật nhọn duy nhất trên người tôi cũng chỉ còn thứ này thôi.

Cơn đau do Thi đan gây ra, đã khiến tôi hơi hơi run rẩy.

Nhưng Mã Bảo Nghĩa lại đột ngột xen ngang vào, nên tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.

Cũng chính vào lúc này, Mã Bảo Nghĩa đột nhiên lại cười cười, nói: “Cảnh giác hơn không ít, cũng ác hơn trước đây không ít, La Thập Lục, mày lúc này có thể yên tâm một điểm, tao sẽ không động thủ với mày. Ai mà không muốn sống chứ?”

“Thương tích trên người mày, không nhẹ nhỉ?”

“Tao thì cũng có thể giúp mày một phen, có điều, mày phải đồng ý với tao một chuyện, thế nào?”

Giọng nói hồn hậu của Mã Bảo Nghĩa, lại dịu hơn không ít.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, mí mắt cũng giật điên cuồng lên.

Nửa đoạn trước của Mã Bảo Nghĩa khiến tôi cảm thấy vui mừng, nhưng câu nói cuối cùng, lại khiến lòng tôi nặng trịch.

Nhưng tôi bây giờ, lại chẳng có lựa chọn nào khác...

“Nói.” Tôi rít qua kẽ răng rặn ra một chữ.

“Sau khi xuống núi tao sẽ nghĩ ra thôi.” Mã Bảo Nghĩa trực tiếp bước qua lưỡi lửa đang bập bùng.

Trong thời gian này ngọn lửa đã sắp cháy rụi, giá gỗ chỉ còn lại tro tàn, da người cũng chỉ còn sót chút tàn dư, còn đế nến thì đã cháy sạch từ lâu rồi.

Mã Bảo Nghĩa đã đến trước mặt tôi, lúc này Sơ bà cũng đang nhìn khuôn mặt tôi ở cự ly gần.

Trên mặt mụ nở ra một nụ cười, có điều nụ cười này quá âm u, khiến tôi sợ phát hoảng.

“Thế nào La Thập Lục, mày còn cần rất nhiều thời gian suy nghĩ à? Xem ra, mày cũng chẳng mấy sốt ruột.” Giọng điệu của Mã Bảo Nghĩa được cái chậm rãi hơn không ít.

Tôi cũng không tiếp tục nói gì khác nữa, mà giơ tay lên, chỉ vào khúc gỗ xà nhà kia.

Tầm nhìn cũng hướng lên trên tấm bia đá, tôi nói từng câu từng chữ một: “Hủy tấm bia đá này, chính là hủy huyệt nguồn của bố cục phong thủy này, Kế Nương Phần liền bị phá, kế hoạch trăm năm của bà ta, sẽ thất bại trong gang tấc.”

Trong mắt Mã Bảo Nghĩa đột ngột xẹt qua một tia sáng.

Y giằng ra khỏi Sơ bà, nhanh chân đến phía trước khúc gỗ xà nhà.

Tiếp đấy y đạp một phát thật mạnh lên trên khúc gỗ, đồng thời cũng hét lớn lên một tiếng.

Ầm một tiếng nặng nề vang lên, khúc gỗ xà nhà bị đạp bay, đập thật mạnh lên trên tấm bia đá!

Lại là một tiếng rắc giòn giã, cả khúc gỗ vỡ thành năm bảy mảnh, còn tấm bia đá... thì lại chỉ nứt ra mấy vết nứt...

Mặt tôi lại biến sắc, trong lòng cũng hụt hẫng mất nửa nhịp.

“Vẫn chưa đủ... Phải vỡ nát mới được.” Tôi nghiến răng nói.

Mã Bảo Nghĩa hừ một tiếng, y đột ngột tung người lên một phát, rồi lên trên tấm bia đá tiếp lực, ngay tiếp đó lại dẫm lên trên bả vai tôi, rồi trực tiếp nhảy bay lên trên xà nhà!

Tôi ngẩng đầu lên nhìn một phát, trên đỉnh căn Đại điện này, đích thực có không ít xà nhà cũng vừa to vừa thô y hệt.

Trong lòng run rẩy, tôi nhanh chân chạy ra phía ngoài Đại điện.

Mã Bảo Nghĩa đã đạp trúng một đoạn xà nhà, trong tiếng động nặng nề, đoạn xà nhà đó cứ thế rơi thẳng xuống dưới, đập về phía tấm bia đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận