Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 539. BÌNH AN XUỐNG NÚI

Chương 539. BÌNH AN XUỐNG NÚI


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

“Nó không đần, mắt nhìn bên này sắp đánh nhau, thì sẽ không qua đó tự chuốc phiền phức đâu.” Bà cụ Hà mở miệng nói một câu.

Tôi cũng không tiếp tục nán lại thêm, đoàn người nhanh chóng rời đi....

Lúc sắp vào trong hẻm núi, tôi ngoảnh đầu lại nhìn một phát nữa.

Mã Bảo Nghĩa vẫn đang đấu với Liễu Dục Chú, không biết cuối cùng ai có thể bình an xuống núi.

Tôi cũng hỏi Trần mù, tại sao lại lôi Liễu Dục Chú lên đây thế?

Trần mù mới bảo với tôi, lão cũng đang đánh cược, trước đây lúc ở trên núi chúng tôi hoàn toàn bị Âm tiên sinh áp chế, căn bản không có thực lực phản kích.

Lão biết tên Liễu Dục Chú này nhất định sẽ đuổi theo Thi đan mà tới, bao gồm cả cái xác thanh thi kia cũng vậy. Chứ nếu không, Âm tiên sinh cũng chẳng tốn công tốn sức bố trí bao nhiêu phù ở trong thôn như vậy.

Bản thân lão dự định sau khi xuống núi xong thì đi phá phù của thôn Kế Nương, rồi dụ xác thanh thi và Liễu Dục Chú tới.

Nhưng không ngờ rằng, Liễu Dục Chú đã tìm tới nửa đường rồi, vậy nên lão liền dụ luôn Liễu Dục Chú lên núi.

Tôi lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, Trần mù đúng thật cũng là gan to mà cẩn trọng.

Tuy rằng chúng tôi đã tháo chạy khỏi Kế Nương Phần, hủy việc Kế Nương vũ hóa, Âm tiên sinh cũng mất mạng.

Nhưng Mã Bảo Nghĩa trước sau đều là một biến số, còn có y, thì chúng tôi sẽ không cách gì yên ổn rời đi, Liễu Dục Chú cũng tạo nên được tác dụng mà Trần mù tính toán, khiến chúng tôi an toàn thoát hiểm.

Nhưng đồng thời, nếu như không có biến số này của Mã Bảo Nghĩa, chúng tôi xuống núi trực tiếp gặp phải Liễu Dục Chú, thì phiền phức cũng rất lớn.

Mọi người đều đã sức cùng lực tận, đối mặt với Liễu Dục Chú, thì chỉ có thể ngồi im chờ chết thôi.

Một mạch đi ra khỏi hẻm núi, đến bên ngoài nghĩa trang, tôi không trụ nổi nữa.

Thương tích trên người còn đỡ, sự đau đớn do Thi đan gây ra nơi bụng dưới, khiến tôi choáng váng từng cơn.

Trần mù cõng tôi đi, ý thức của tôi đều đã có vài phần mơ hồ rồi.

Trong thời gian này Trương Nhĩ lúc lại chú ý đến tôi, có vẻ nghĩ ngợi.

Cuối cùng tôi vẫn không trụ được, ngất đi trong quá trình xuống núi.

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, đợi lúc tôi tỉnh lại, thì đã nằm trên một chiếc giường hơi có chút quen thuộc...

Miễn cưỡng nhìn bốn xung quanh, tôi mới xác định tôi đã về đến khu nhà mà Âm tiên sinh sắp xếp cho chúng tôi trú ở trong thôn Kế Nương.

Nửa người trên của tôi chỉ khoác một chiếc áo, vốn tôi định dậy, nhưng vị trí bụng dưới lại vô cùng đau đớn.

Cúi đầu nhìn một cái, tôi mới phát hiện cả vùng bụng dưới bị cắm chi chít kim bạc, một phát nhìn qua ít nhất cũng phải có mấy chục cái.

Trong phòng không có ai khác.

Trần mù và bà cụ Hà chẳng biết đi đâu rồi.

Kỳ thực về đến đây, tôi vẫn hơi có chút bất an và thận trọng.

Kế Nương vũ hóa thất bại, Âm tiên sinh rơi vào kết cục thế kia, và còn cả Thẩm Kế...

Người của thôn Kế Nương, sẽ không nhìn chúng tôi bằng con mắt thù địch sao? Lại còn cho chúng tôi ở lại?

Tôi cực lực nén cảm giác hoảng hốt do cơn đau đem lại, gọi một tiếng chú Trần, bà Hà.

Chẳng bao lâu, cửa phòng đã bị đẩy mở.

Bước vào trong phòng chính là bà cụ Hà.

Chuông nhỏ đeo trên người bà ta vang lên tiếng ting tang, lúc nhìn sang tôi, trong mắt rõ ràng có vài phần vui mừng,

“Thập Lục, mày cuối cùng cũng tỉnh rồi! Thằng phong thủy sư đó cuối cùng cũng làm được một chuyện ra hồn!” Giọng của bà cụ Hà toát ra vẻ mừng rỡ.

Phong thủy sư? Chuyện ra hồn?

Tôi vô thức lại nhìn xuống vùng bụng của mình, vô cớ liền nghĩ tới Trương Nhĩ.

“Nhưng cây kim này, là do chú Trương châm?” Tôi hơi thở dốc một chút, hỏi.

Bà cụ Hà gật gật đầu, bà cụ trịnh trọng nói: “Không sai, là nó châm, sau khi mày hôn mê xong, tao với thằng mù bó tay hết cách, nó hỏi bọn tao, cơ thể mày rốt cục gặp phải vấn đề gì mà lại biểu hiện ra trạng thái sinh khí không áp chế nổi.”

“Thằng mù thấy nó biết một chút, nên đem chuyện Thi đan kể ra, nó nói nó hoặc giả có thể nghĩ biện pháp giải quyết lấy Thi đan ra, chỉ có điều chưa chắc đã thành công được, nên cứ châm cứu giữ lấy mạng của mày trước.”

“Bây giờ nó đang cùng thằng mù với con bé kia bàn bạc xem làm sao để an toàn lấy Thi đan ra.”

Tôi im lặng.

Đối với Trương Nhĩ, kỳ thực tâm trạng của tôi vẫn rất phức tạp.

Lão dạy tôi không ít kiến thức thông thường, trâu sắt sông Dương đâm đập, cũng là lão ở bên cạnh giúp đỡ.

Chuyến đi lên núi Kế Nương lão có mưu đồ toan tính, lừa dối chúng tôi.

Bao gồm việc lúc cuối lão xuất hiện định lấy Táng ảnh quan sơn, tuy rằng cũng là định cướp đồ trên người tôi, nhưng lão cũng giúp đỡ tôi, chứ không tôi cũng không cách gì giằng ra khỏi đám tùy tùng đó.

Bây giờ lão lại giúp tôi áp chế Thi đan, tôi rất rõ, việc này chắc chắn cũng có thành phần vì Táng ảnh quan sơn bên trong.

Nhưng chỉ luận sự việc này, lão đích thực đã cứu mạng tôi, tôi cũng không có lý do đứng sang phe đối lập với lão.

Suy nghĩ xong, tôi cũng mất tự nhiên hỏi bà cụ Hà, Thẩm Kế cũng giúp đỡ à?

Bà cụ Hà khẽ thở dài một tiếng nói: “Nếu không phải do nó đồng ý cho phép, chúng ta xuống núi sẽ còn gặp phiền phức ở thôn Kế Nương, bây giờ cũng chẳng có chỗ mà dừng chân.”

Cùng với giải thích của bà cụ Hà, tôi lúc này mới hiểu rõ ra, Thẩm Kế lúc đó sau khi tránh Mã Bảo Nghĩa và Liễu Dục Chú xong, cũng xuống núi theo một con đường khác, thậm chí còn vòng tới phía trước mặt chúng tôi.

Lúc Trần mù cõng tôi xuống tới chân núi gặp người của thôn Kế Nương, Thẩm Kế cũng có mặt trong đó.

Bọn họ vốn còn tưởng lại phải có một trận ác chiến, không ngờ Thẩm Kế lại sắp xếp cho dân thôn tới giúp đỡ cứu chúng tôi.

Sau đó Thẩm Kế lại đơn độc tìm bà cụ và Trần mù, đại khái là nói, Kế Nương Phần đã hủy, Âm tiên sinh cũng rơi vào kết cục này, kế hoạch trăm năm của Kế Nương tan thành mây khói, nhưng thôn Kế Nương vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.

Thẩm Kế hy vọng tôi trả Táng ảnh quan sơn lại cho cô ta, thôn Kế Nương cũng sẽ không đối lập với chúng tôi.

Trần mù lúc đó không đồng ý ngay, chỉ nói đợi sau khi tôi tỉnh lại, sẽ hỏi ý kiến tôi.

Thẩm Kế cũng chẳng cưỡng ép gì, cũng gần như chẳng còn khí thế mạnh mẽ như lúc trước.

Đầu mày tôi hơi hơi nhíu lại.

Trương Nhĩ muốn có Táng ảnh quan sơn, tôi vốn đang suy nghĩ rốt cục có nên đưa hay không.

Kết quả Thẩm Kế lại bảo tôi trả lại...

Hơn nữa Thẩm Kế cũng biểu lộ thái độ của mình, càng then chốt nữa là, Táng ảnh quan sơn vốn là đồ của Kế Nương.

Tôi trả cho cô ta, cũng là lẽ đương nhiên.

Như thế này, Trương Nhĩ sẽ bị hụt mất rồi.

Trong lúc suy nghĩ, tôi lại hỏi bà cụ Hà tôi hôn mê bao lâu rồi, Mã Bảo Nghĩa và Liễu Dục chú đã xuống núi chưa?

Bà cụ Hà bảo với tôi, tôi hôn mê chẵn hai ngày, Thẩm Kế sắp xếp người liên tục canh phòng ở cổng núi, nhìn thấy Liễu Dục Chú ra ngoài, gã bị thương không nhẹ, chẳng biết đã đi đâu rồi.

Còn về Mã Bảo Nghĩa, thì chưa từng nhìn thấy.

Lòng tôi kinh hãi.

Mã Bảo Nghĩa trước sau gì vẫn là một người đuổi xác lợi hại, Liễu Dục Chú không giết được y, bị thương rời đi cũng chẳng có gì kỳ quái. Dù gì trong tay Mã Bảo Nghĩa cũng có hàng trăm xác huyết sát, đâu phải là nhân vật dễ nhằn?

Y không xuống núi, chắc là trú lại ở trong cái nghĩa trang đó?

Cũng vào lúc này, ngoài sân truyền lại tiếng bước chân vội vã, còn có người đang bê đồ đạc.

Khoảng tầm hơn mười phút sau, cửa phòng bị gõ nhẹ, bên ngoài truyền lại tiếng dò hỏi của Trương Nhĩ.

“Hà Thần bà, Thập Lục tỉnh dậy chưa? Bọn tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể lấy Thi đan ra rồi, việc không nên chậm trễ, cơ thể nó chắc sắp đến cực hạn rồi.”

Bà cụ Hà ngoảnh đầu lại nhìn sang tôi, ánh mắt rõ ràng là dò hỏi.

Kết quả giây tiếp theo, trong mắt bà cụ lại ánh lên vẻ nghi ngờ sợ hãi.

Tôi cũng cảm giác trên mặt mình có chút đau nhói, giống như mùa đông da khô nứt nẻ vậy.

Đưa tay lên sờ, thì lại là dòng máu ấm nóng sền sệt...

Tôi chằm chằm nhìn bàn tay mình, mới phát hiện da trên tay tôi, hóa ra cũng có vết nứt dày đặc... giống như có máu sắp thấm rỉ ra ngoài vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận