Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 562. NGƯỜI TRANH MỘT KHẨU KHÍ, PHẬT TRANH MỘT LƯ HƯƠNG

Chương 562. NGƯỜI TRANH MỘT KHẨU KHÍ, PHẬT TRANH MỘT LƯ HƯƠNG


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Tôi không ngờ rằng Từ Thi Vũ sau khi nghe đến chi tiết này, lại còn có phân tích và kiến nghị.

Hơi nghĩ ngợi một chút, lòng tôi cũng kinh hãi.

Lúc đó tôi với Trần mù vội vã rời khỏi thôn Kế Nương, đúng thật không nghĩ nhiều về vấn đề thân phận của thằng lùn này, hơn nữa cuối cùng tôi còn bảo với Thẩm Cửu, sự thật của việc thằng lùn này giết Thẩm Sinh.

Kể những chuyện đó với Từ Thi Vũ, vừa hay sót mất chi tiết cuối cùng này...

Hơn nữa Từ Thi Vũ nói thế này một phát, tôi cũng hồi tưởng lại tướng mặt của thằng lùn đó... Tướng mặt của hắn với Mã Bảo Nghĩa còn có vài nét tương tự.

Tôi lập tức liền đem những chi tiết sót lại này cũng kể với Từ Thi Vũ.

Mặt Từ Thi Vũ hơi biến sắc, nói: “Ba người này chắc chắn có quan hệ với nhau, bây giờ chúng ta chẳng làm rõ điều gì được, nhưng có thể khẳng định, phải cố hết sức thoát thân khỏi chuyện này mới được, anh phải nhanh nói với Thẩm Kế, xem xem xác chết bây giờ thế nào rồi, sau đó xử lý khắc phục hậu quả. Bao gồm cả người tên Thẩm Cửu kia, cũng phải có một số phòng bị mới được.” Tôi lập tức liền lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Kế.

Chuông reo một hồi lâu, điện thoại mới được bắt máy.

Kết quả người nghe máy, lại không phải là Thẩm Kế, mà là một giọng đàn ông.

Tôi nói muốn tìm Thẩm Kế, tôi là La Thập Lục, hắn lập tức liền cúp điện thoại luôn,.

“....” Tôi lại gọi tiếp một lần nữa, đầu kia nghe máy xong mới bực bội hỏi tôi định làm cái gì? Bây giờ Thẩm Kế đã là Âm tiên sinh mới bổ nhiệm của thôn Kế Nương rồi, hắn bảo tôi đừng có gọi thẳng tên húy, không có tý chút tôn trọng nào, hơn nữa bây giờ “Âm tiên sinh” đang cầu phúc cho thôn, không có thời gian tới nghe điện thoại của tôi.

Hít sâu một hơi, tôi bảo hắn đưa điện thoại cho Thẩm Cửu, tôi nói với Thẩm Cửu.

Đầu kia điện thoại yên tĩnh lại.

Qua mấy phút sau, cuối cùng cũng có một giọng đàn ông khác.

“La Thập Lục?” Giọng điệu của Thẩm Cửu thân thiện hơn nhiều.

“Không ngờ cậu lại gọi điện tới, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Thẩm Cửu dò hỏi.

Tôi lập tức nói là chuyện liên quan tới thằng lùn kia, rồi hỏi gã xác chết thế nào rồi.

Nhưng Thẩm Cửu thì lại có vẻ rất vui, nói: “Chuyện này thì đúng thật phải cảm ơn cậu rồi! Nếu không phải cậu nhắc, thì cũng tôi làm sao có thể báo thù cho anh cả được?!”

“Tôi chặt bỏ đầu cái xác chết đó rồi, đưa lên Hoành triều sơn, tìm một cái cây cao treo lên, coi như làm lễ tế cho anh cả, cũng để cho thằng lùn đó trả giá.”

“Còn về xác chết, thì vứt thẳng vào trong núi, nếu như không bị dã thú ăn thịt, thì chắc cũng nát rữa hết rồi.” Lúc nói những lời này, Thẩm Cửu rõ ràng có vẻ có chút hưng phấn, giọng điệu của gã cũng toát ra vẻ cảm kích!

Mặt tôi biến sắc, lập tức nói: “Anh nhanh qua Hoành triều sơn một chuyến, đem đầu về, xác chết cũng lấy về, dùng lửa thiêu, đừng để sót lại chút vết tích nào.”

“Ngoài ra anh bảo với Thẩm Kế, phải cẩn thận Mã Bảo Nghĩa và Sơ bà quay về, tuyệt đối đừng để bọn họ biết chuyện của thằng lùn này.”

“Việc này rất quan trọng!” Giọng điệu của tôi cực kỳ trịnh trọng.

“Mã Bảo Nghĩa? Cái thằng trộm xác đấy? Sơ bà cũng là kẻ phản bội, bọn chúng phá hoại việc Kế Nương vũ hóa, một khi dám vào thôn Kế Nương, người cả thôn chúng tôi nhất định nghiền xương rắc tro chúng nó!” Trong giọng điệu của Thẩm Cửu rõ ràng có kèm sự giận dữ.

Tiếp đấy gã lại tiếp tục nói: “La Thập Lục, cậu nghĩ là Sơ bà còn có thằng bồ hay là thế nào nữa? Ha ha, thôn Kế Nương sẽ không sợ chúng nó đâu.” Câu nói này của Thẩm Cửu lại khiến tôi cảm thấy rất cạn lời...

Gã chưa từng lên núi, chưa từng nhìn thấy bản lĩnh của Mã Bảo Nghĩa, y còn có bao nhiêu xác chết Kế Nương cưới chồng như thế.

Tôi lại liên tục răn đe Thẩm Cửu, bắt buộc phải làm theo lời tôi nói, nếu không thôn Kế Nương khả năng sẽ có nguy cơ bị phá hủy, cũng bảo hắn nói với Thẩm Kế, đợi cô ta kết thúc việc cầu phúc cho thôn xong, nhất định phải gọi cho tôi một cuộc.

Thẩm Cửu nói bừa một chữ được, rồi cúp điện thoại.

Từ Thi Vũ hơi có chút lo âu, nói: “Nói chuyện không vui vẻ à?”

Tôi hít sâu một hơi nói: “Đợi lúc nữa tôi lại liên lạc với Thẩm Kế, cô ta không có đó, người khác thì cảm thấy đây là chuyện nhỏ.”

“Khả năng có chút khó nhằn, bọn họ phân xác thằng lùn đó rồi...” Tôi cũng đem kết cục của thằng lùn kể với Từ Thi Vũ.

Lúc này tôi cũng có chút giận mình. Lúc đó lẽ ra nên cẩn thận thêm chút nữa, chứ không đã không đến mức để lại cái đuôi này.

Tôi nhay nhay đầu mày, miễn cưỡng nén những tư duy hỗn tạp xuống.

Từ Thi Vũ hỏi tôi, có cần tìm chỗ nghỉ ngơi một chút không? Cô ta thấy tôi hình như không có tâm trạng tiếp tục đi dạo nữa.

Tôi đang định mở miệng, thì điện thoại reo lên.

Tôi lập tức nhận cuộc gọi, âm thanh từ đầu bên kia truyền lại là giọng nói của Thẩm Kế.

“Cảm ơn, tôi biết xử lý thế nào rồi.” Giọng của cô ta lạnh lùng hơn không ít.

Tôi vừa mở miệng, một chữ còn chưa nói xong, điện thoại đã lại cúp luôn.

Có điều thế này, ngược lại khiến trong lòng tôi dễ chịu hơn không ít.

Việc tôi sợ là Thẩm Cửu không báo lại, giờ Thẩm Kế đã biết rồi, cô ta không ngu, tuyệt đối biết phải làm thế nào.

Tôi nói với Từ Thi Vũ, Thẩm Kế đã biết xử lý thế nào rồi.

Thần sắc của Từ Thi Vũ cũng tốt lên nhiều.

Cô ta đề nghị đưa tôi đi ăn chút gì trước đã, phía ngoài con phố cũ còn có một số hàng ăn sáng bán mười mấy hai mươi năm rồi, mùi vị rất ngon.

Cô ta nhắc một phát, tôi mới phản ứng lại là bụng mình đã sớm trống rỗng, đói đến lép kẹp lại rồi.

Theo Từ Thi Vũ đi ăn xong, thời gian cũng sắp đến giữa trưa.

Lúc tôi đang nghĩ xem nên đưa Từ Thi Vũ đi đâu, thì đột nhiên từ xa có một người đàn bà vội vàng đi về phía chúng tôi.

Bà ta đi đến gần xong, tôi mới nhận ra, người đàn bà này chẳng phải chính là chủ hộ trú ở nhà đầu phố sao?

Lúc đó tôi và Từ Thi Vũ dự định giúp bà ta sửa phong thủy đầu tiên, kết quả bà ta lại hô hoán gọi hết người của cả phố ra.

Gây ra phiền phức không nhỏ.

Tôi nhớ rất rõ, lúc đó bà ta là ba tướng quỵt, cung tiền tài phá tài, bà ta là nợ tiền không trả, chủ nợ tìm đến nhà.

Có điều sau khi tôi nói ra xong, bà ta lại phủ nhận.

Giây tiếp theo, người đàn bà này liền tới trước mặt tôi.

Từ Thi Vũ kinh ngạc nói: “Dì Lưu? Dì có chuyện gì à?” Người đàn bà này mặt như trái khổ qua, bà ta lại sụp một phát, quỳ thẳng xuống phía trước bàn của tôi và Từ Thi Vũ.

“La tiên sinh, cậu cuối cùng cũng tới phố cổ rồi, cậu mà còn không tới, là tôi sắp bị ép chết rồi...”

Từ Thi Vũ rất khó xử.

Tôi cũng nhíu mày.

Nhìn qua tướng mặt bà ta một phát, đích thực vẫn là ba nhọn sáu mòn, tướng bần hàn vẫn chẳng có cải thiện gì.

Người đàn bà này khóc mếu nói: “Phong thủy của mọi người đều sửa rồi, cậu xem có mười mấy ngày, mà bao nhiêu người cuộc sống đều dễ chịu rồi! Nhưng nhà tôi vẫn cái kiểu dở sống dở chết đấy, La tiên sinh cậu không thể vì tôi ban đầu nghi ngờ cậu với Thi Vũ mà phân biệt đối xử được á.”

Bà ta còn rặn ra mấy giọt nước mắt thật.

Tôi hôm qua đã xem chỉnh thể phong thủy rồi, cả con phố đều bình thường.

Nhà bà ta chắc chắn chẳng vấn đề gì.

Lúc này Từ Thi Vũ mới ghé tai khẽ bảo với tôi, lúc đó khi sửa phong thủy, nhà người đàn bà này không mấy đồng ý sửa.

Vừa hay sơ đồ thiết kế mà tôi vẽ, chỉ cần tránh việc hai cổng đối diện với nhau là được, đã tránh nhà đối diện với nhà bà ta ra rồi, còn về căn nhà này của bà ta thì không động vào. Trên cơ bản trong nhà bà ta đều chẳng động công.

Từ Thi Vũ mất tự nhiên hỏi tôi, có phải là vấn đề này không?

Tôi lắc đầu, nói không phải, chỉ cần sửa phong thủy, cả con phố đều đã thông suốt rồi thì chắc chắn sẽ có chút cải thiện, ít nhất sẽ không khiến người ta bị ép đến mức phải chết.

Trong lúc nói chuyện tôi cũng chú ý đến, cung tiền tài của người đàn bà này đích thực vẫn còn vấn đề.

Phía dưới mũi của bà ta, vị trí lỗ mũi luôn có chút vết máu, chắc là thường chảy máu mũi.

Chính bởi cái gọi là Người tranh một khẩu khí, Phật tranh một lư hương, mũi là chỗ khí vào, Tài cũng từ đây mà qua.

Mũi chảy máu thời gian dài, càng là dấu hiệu tiền tài tán hết, đến cả mỡ tủy trong xương cốt cũng sẽ bị vắt sạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận