Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 578. MẬU ĐÀO KIẾM

Chương 578. MẬU ĐÀO KIẾM


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Mệnh của tôi bản thân là mệnh Đại âm, trong mệnh rất nhiều khiếm khuyết. Dễ dính dáng đến tai họa, tà quái, bất trắc.

Sau khi nuốt Thi đan xong, Nhị Ngũ tinh khí được bù đắp toàn vẹn.

Đồng thời Trương Nhĩ cũng từng nói, hoặc giả Thi đan vô hình trung cũng bù đắp lại mệnh số của tôi.

Tôi lờ mờ cảm thấy, chắc là như thế này, vậy nên cái bát thọ cắp mệnh trộm thọ này không những không thể trộm mạng của tôi đi được, mà ngược lại còn bị vỡ.

Hơn nữa tôi cũng khẳng định suy đoán trước đây của mình, Thích lão gia phối hợp với lão già này, đã giết không ít Phong thủy sư và Đạo sĩ...

Hiện giờ Thích lão gia chắc là mệnh số tới rồi, nên mới đi trộm mệnh người toàn tộc mình như vậy.

Thắt lưng tôi giắt thanh kiếm gỗ đào vừa lấy được ban nãy, hồi tưởng lại xác chết trong những quan tài đó, không biết bao nhiêu Phong thủy sư của thành phố Nội Dương mất mạng trước căn nhà vách đất ấy...

Cũng chẳng trách, cả một nhà họ Thích lớn như vậy mà không tìm được Phong thủy sư giúp đỡ?!

Có thể tới giúp đều có đi không có về, chết sạch hết rồi, thì còn ai giúp được nữa?!

Đợi lúc xe tới ngoài cổng nhà họ Phùng thì cũng đã gần rạng sáng rồi.

Bên ngoài nhà họ Phùng rất yên tĩnh, ban này ở đây bao nhiêu người đánh nhau như thế, mà cũng chẳng phá hoại mất gì cả.

Ở cổng có bảo vệ đang đợi, sau khi tôi xuống xe, liền lập tức gọi người tới dìu Phùng Quân.

Thích Lan Tâm thì đi theo sau tôi, cô ta rõ ràng hơi có chút căng thẳng.

Trong tiền viện, tôi nhìn thấy Phùng Chí Vinh và Trương Nhĩ.

Phân biệt mới có mấy ngày, khí chất cả người của Trương Nhĩ đã có sự biến hóa cực lớn!

Một chiếc áo bào màu xám đơn điệu, mái tóc đầu đinh được cắt gọn gàng sạch sẽ, bộ râu hơi có chút bạc trắng.

Ánh mắt lão trong sáng, ngồi trên chiếc ghế gỗ, trong tay bưng một tách trà, toát ra một vẻ cao thâm của Phong thủy sư.

Rõ ràng, trước đây lão không có khí trường mạnh như vậy.

Tướng do tâm sinh, khí trường cũng tới từ sự tự tin nơi đáy lòng, Trương Nhĩ trước đây đích thực lợi hại, nhưng đó cũng chỉ là ở tầng lớp của Phong thủy sư thông thường.

Nay có được nửa bộ Táng ảnh quan sơn, thực lực của lão đạt được tiến bộ dài, kiểu khí trường này bèn theo đó mà tới.

Phùng Chí Vinh cũng đang uống trà, mà đầu bên kia còn đang ngồi một phụ nữ khoảng tầm năm mươi tuổi, ăn mặc cũng coi là quý phái, có điều sắc mặt của bà ta lại không mấy dễ nhìn, giống như đang ngồi trên đống lửa vậy, đứng ngồi không yên.

“Mẹ!” Thích Lan Tâm bước nhanh mấy bước, tới trước mặt người đàn bà đó.

Trên mặt người đàn bà có nét mừng rỡ, nhưng trong mắt cũng có sự hoảng loạn bất an không đè nén được, nói: “Lan Tâm, con nhanh giải thích với bọn họ, sao vừa mới tới mà vị Trương tiên sinh này liền bắt giữ bố con lại, còn nói bố con là người chết, nhốt vào trong phòng rồi...” Mặt Thích Lan Tâm lập tức biến sắc, ngơ ngác mà hoảng hốt nhìn sang tôi.

Tôi làm một động táp ép tay xuống, ra hiệu cho cô ta giữ bình tĩnh.

Phùng Chí Vinh đứng dậy, thần sắc toát lên đôi phần nghiêm trọng.

“La tiên sinh, Dương Hưng bắt lại rồi, tôi tạm thời chưa động đến hắn, chuyện này để cậu xử lý trước, hay là?” Phùng Chí Vinh hỏi tôi.

Tôi nheo nheo mắt, trả lời: “Nếu như không có gì khác ngoài ý muốn, thì cứ nhốt hắn hai hôm trước đã, chuyện của nhà họ Thích mới là nhân mệnh quan thiên.”

Trương Nhĩ không đứng dậy, nhưng ánh mắt lão lại hướng lên trên thắt lưng tôi, đồng tử đã co lại thành một chấm nhỏ.

“Mậu Đào Kiếm?” Rõ ràng, trong giọng nói của Trương Nhĩ toát lên một vẻ kinh hãi.

“Chú Trương, chú biết thanh kiếm gỗ đào này?” Tôi lập tức lấy thanh kiếm này xuống.

“Đây không phải là kiếm gỗ đào thông thường, mà là Mậu Đào Kiếm. Thành phố Nội Dương từng có một đạo sĩ cực kỳ lợi hại, một thanh Mậu Đào Kiếm, trảm hết ác quỷ hồn, có điều ông ta mất tích rất nhiều năm rồi.” Trương Nhĩ đứng dậy, đón lấy Mậu Đào Kiếm, khẽ vuốt qua thân kiếm bằng gỗ đào.

Tim tôi hơi đập mạnh, thở hắt một hơi dài trả lời: “Sợ rằng những năm nay, người mai danh ẩn tích không chỉ có vị đạo sĩ này đúng không?” Trong lúc nói, tôi lấy cái bát đồng vỡ ra đặt lên bàn, rồi lại lấy gói đất thọ được dùng giấy lanh mịn bọc lại ra.

“Chú Trương, cháu tìm chú tới là có việc muốn hỏi chú, chú biết trộm thọ cắp mệnh không?”

Sắc mặt của Trương Nhĩ, dần tối sầm xuống.

Lão đi đến cạnh bàn, không đi chạm vào bát đồng, mà ngẩng đầu lên nhìn nhìn tôi, ánh mắt cuối cùng hướng lên trên người Thích Lan Tâm và mẹ cô ta.

Tôi hiểu ý của Trương Nhĩ, nói với Thích Lan Tâm, bảo cô ta và mẹ cô ta đi nghỉ, hơn nữa tôi cũng dặn dò Phùng Chí Vinh cho người sắp phòng cho bọn họ, tôi cần nói chuyện với Trương Nhĩ.

Đương nhiên, trước khi rời khỏi sảnh chính, Thích Lan Tâm vẫn bất an hỏi tôi, bố cô ta rốt cục làm sao thế?

Tôi thở dài một tiếng, bây giờ cũng chẳng cần giấu cô ta nữa, liền nói ra luôn, bố cô ta chết rồi, kỳ thực lúc chúng tôi vừa gặp ông ta, ông ta đã mất mạng rồi, chỉ có điều sau đó vì chết không cam tâm, hơi thở cuối cùng không trút xuống, nên biến thành xác sống.

Tôi sở dĩ bảo cô ta gọi điện đưa người tới đây cũng chính là bởi vì, nếu như đúng là cần táng sống thật, thì xác sống là lựa chọn tốt nhất, dù gì cũng là một người đã chết.

Mặt Thích Lan Tâm lập tức tái đi, còn mẹ cô ta thì một phát ngất xỉu luôn, ngã lăn ra đất.

Phùng Chí Vinh lập tức gọi người tới đỡ dậy, Thích Lan Tâm miệng mồm lập cập còn định hỏi tôi nữa.

Tôi liền bảo cô ta bảo trọng thân thể, ngàn vạn lần không được để tâm trạng suy sụp, sự việc này của nhà họ Thích tuyệt đối sẽ không phải nhỏ.

Đồng thời cuối cùng tôi cũng hỏi cô ta, ở nhà họ Thích cô ta có từng thấy Thích lão gia tiếp xúc với một lão già trên đầu không còn tóc, gầy trơ xương hay không?

Thích Lan Tâm vừa rơi nước mắt, vừa lắc đầu.

Tôi xua xua tay, ra hiệu cho cô ta đi nghỉ trước, những việc khác đợi ngày mai nói sau, người nhà họ Thích tôi sẽ cố gắng đi cứu.

Thích Lan Tâm vẫn còn giữ được vài phần lý trí và trấn tĩnh, rời khỏi sảnh chính.

Phùng Chí Vinh đương nhiên cũng bước ra khỏi sảnh chính, phía trước sân cũng chẳng có người nào nữa.

Trương Nhĩ vẫn cúi đầu nhìn cái bát đồng đó, một hồi sau mới nói một câu: “Trộm thọ là một kiểu Mệnh thuật, cực kỳ ác độc, cũng là một dạng thuật pháp cực kỳ không có tính người, thông thường khi người biết loại thuật pháp này xuất hiện đều sẽ gây nên kiếp nạn cho một phương, trên cơ bản sẽ gây chú ý cho tất cả Âm dương tiên sinh, Phong thủy sư, cùng với đạo trường trong giới, hợp nhau lại tấn công. Người sử dụng Mệnh thuật sẽ bị nghiền cốt rắc tro, đến hồn phách cũng không còn sót, tôi trước đây từng nghe nói một ít.”

“Nhưng không ngờ rằng, thành phố Nội Dương lại có người biết trộm thọ.”

“Cái bát này gọi là Bát thọ, thông thường người trộm thọ dùng đều chỉ là bát đồng sắt tráng men sứ thông thường, Bát thọ đồng tôi gần như chưa từng nghe qua, nó làm sao mà vỡ? Cậu làm vỡ à? Kẻ đó giờ ở đâu? Với cả thanh Mậu Đào Kiếm này và những lời mà vừa nãy cậu nói...” Trương Nhĩ nói một bộ phận, tiếp sau đó liền là rất nhiều nghi vấn.

Tôi ngoài việc kinh hãi ra, thì cũng vuốt xuôi tư duy của mình, đem chuyện của nhà họ Thích cùng với chuyện gặp lão già kia trên quả núi chỗ mộ tổ nhà họ Thích toàn bộ đều kể một lượt.

Không sót chi tiết nào, bao gồm cả chi tiết tôi suy đoán, cũng toàn bộ không hề bỏ sót.

Tôi kể hết xong, Trương Nhĩ trầm lặng một hồi lâu, rồi mới gật gật đầu: “Thi đan đối với cậu mà nói hỗ trợ không ít, mệnh Đại âm của cậu được sinh khí của Thi đan bù đủ, bèn là Âm dương mệnh có sinh tử cân bằng, xem ra trộm thọ, còn không thể trộm người có mệnh số quá cao, nếu không sẽ không chịu đựng nổi.”

“Cậu muốn đối phó với kẻ đó?” Trương Nhĩ nhìn sâu về phía tôi.

Tôi gật đầu thật mạnh.

Trương Nhĩ lại trầm lặng một lúc, rồi lão thở dài lắc đầu: “Nếu như là việc khác, tôi sẽ khuyên cậu rút tay về, kỳ thực nhìn thấy Mậu Đào Kiếm, tôi cũng không muốn cậu xen vào việc này. Có điều kẻ cắp mệnh này đã phạm vào sự phẫn nộ của Phong thủy sư, tôi phải đi gặp một số người, chỉ dựa vào một mình cậu, còn lâu mới đủ.” Trương Nhĩ vỗ vỗ vào vai tôi, bảo tôi đi nghỉ ngơi đã, chuyện này đợi tôi ngủ dậy rồi nói sau.

Tôi kỳ thực còn muốn hỏi Trương Nhĩ chi tiết, tôi cảm thấy lão chắc chắn biết không ít, có điều đầu óc cũng có chút nặng trĩu và mệt mỏi.

Đồng thời tôi cũng đang suy nghĩ, Trương Nhĩ cần tìm người cùng đối phó với lão già đó, đợi người mà lão định tìm đều tới đủ rồi, thì chắc sẽ nói ra nhiều thông tin hơn. Vậy nên tôi liền quyết định đi nghỉ ngơi trước đã, phải dưỡng đủ tinh thần mới được.

Ngày mai cũng mới có đủ tinh lực để đi bảo vệ những người khác của nhà họ Thích.

Cuối cùng tôi cũng đem chuyện đất thọ và Phùng Quân lại kể một lượt, bảo Trương Nhĩ xem xem có cách gì bù đắp mệnh số bị thiếu khuyết cho Phùng Quân không, rồi mới từ sảnh chính bước ra ngoài.

Nơi tôi qua là phòng ở khu nhà bên, trước đây ở nhà họ Phùng, tôi đều luôn trú ở khu nhà bên.

Chẳng mấy chốc, tôi đã về đến trong phòng.

Vừa nằm lên giường, điện thoại của tôi lại reo lên.

Cuộc điện thoại này, hóa ra là bà nội tôi gọi tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận