Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 584. UY HIẾP

Chương 584. UY HIẾP


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Tiếng của Phùng Bảo to đến kinh người, tôi cảm giác màng nhĩ đang rung lên bần bật.

Thậm chí âm thanh cũng vọng ra bên ngoài điện thoại, khiến mọi người có thể nghe thấy.

Người mặt đột ngột biến sắc không chỉ có tôi, mà còn cả Thích Lan Tâm, cùng mấy người trẻ tuổi vừa nãy của nhà họ Thích.

Trong mắt Thích Mâu thì lộ ra vẻ mừng phát điên, ông ta căm hận nhìn Thích Lan Tâm nói: “Thích Lan Tâm, bất kể mày có nói hoa lá cành gì, thì mày đều là đứa ăn cây táo rào cây sung! Ông cụ nhất định sẽ đuổi toàn bộ lũ chúng mày ra khỏi nhà họ Thích!” Trong lúc nói những lời này, ông ta cũng chỉ vào những người nhà họ Thích lúc trước đi cùng với Thích Lan Tâm.

Sắc mặt Thích Lan Tâm càng tái đi, thân người cũng hơi loạng choạng một phát.

Nhưng tôi rất rõ, thứ Thích Lan Tâm sợ không phải là bị đuổi khỏi gia tộc, mà là Thích lão gia chưa chết!

Điện thoại đã bị cúp máy, tôi cũng không đếm xỉa đến Thích Mâu, nhấc chân liền định đi lên tầng.

Thích Mâu lập tức hừ lên một tiếng: “Ông cụ vẫn còn, chúng mày ban nãy còn lưỡng lự, bây giờ vẫn không biết phải làm thế nào à? Đều muốn cùng con đàn bà ăn cây táo rào cây sung này bị trục xuất khỏi gia tộc?!”

“Trước tiên bắt Thích Lan Tâm lại, còn thằng đồng cốt giả danh lừa bịp này cũng áp giải xuống! Đợi ông cụ xử lý!”

Cùng lúc ông ta nói xong câu này, tôi cũng đã bước đến chân cầu thang.

Bộ phận người nhà họ Thích lúc nãy do dự không quyết đó, trực tiếp liền đứng ra phía sau Thích Lan Tâm, còn lại phải quá một nửa số người, có mấy người lao về phía tôi, những người khác thì vây chặn về phía Thích Lan Tâm.

Cả gian sảnh chính nhà họ Thích lập tức loạn thành một đám!

Tôi tuy thân thủ chẳng ra sao, nhưng dù sao cũng từng đấu huyết sát, liều mạng với thanh thi, mấy người thường có thể làm gì được tôi?

Lao về phía tôi có khoảng tầm sáu bảy người, tôi không lập tức lên tầng, bị người ta đuổi theo sau lưng, sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp cả.

Tôi trước tiên bước lên vài bậc cầu thang, rồi đột ngột quay người, một tay bám lấy tay vịn cầu thang, co chân đạp về phía mặt một người đã đuổi kịp tôi!

Đương nhiên, tôi không đạp vào xương của hắn, đối với người bình thường, tôi không cần thiết phải xuống tay ác.

Hắn căn bản không ngờ rằng, tôi lại có động tác đánh quay đầu mạnh như vậy.

Một đạp trúng mục tiêu xong, hắn hét thảm một tiếng, lập tức đập ngã mấy người ở phía sau, bọn họ lăn xuống cầu thang, tôi lúc này mới lao thẳng lên trên tầng.

Người nhà họ Thích có náo loạn kiểu gì, thì cũng chỉ là người bình thường náo loạn.

Bây giờ xem ra, Thích lão gia cũng không hề tầm thường, trực tiếp dùng luôn phương thức này để che tầm nhìn, khiến chúng tôi tưởng lão đã tự sát rồi, còn lão thì lại đang tìm kiếm cơ hội!

Sợ rằng lúc nhìn thấy tôi là lão đã có sự chuẩn bị, nhìn như điên rồ, nhưng đều là giả vờ cả?

Tư duy của tôi nhanh như chớp, rất nhanh đã về đến trước cửa căn gác ở tầng đỉnh.

Tôi vụt đạp một phát tung cửa!

Trong căn phòng ánh sáng tối tăm, toàn là bóng đen đung đưa!

Những bóng đen này toàn bộ đều là hình nhân màu sắc lòe loẹt.

Ngoài ra còn có một thứ mùi thơm sực mũi, hít thêm một hơi, bèn khiến đầu óc có chút quay cuồng.

Trong lúc hình nhân đung đưa, tôi cũng nghe thấy trong phòng có tiếng gầm gào, và cả tiếng chửi bới.

Căn phòng cũng quá hỗn loạn, tôi căn bản không nhìn thấy mấy người Phùng Quân Phùng Bảo, càng không nhìn thấy Thích lão gia.

Số hình nhân này phải nhiều hơn rất nhiều so với chỗ tôi gặp ở trong căn nhà vách đất trên núi đó, chỉ dựa vào mấy người Phùng Bảo, đấu kiểu gì?

Rất nhanh tôi cũng phát hiện, bọn chúng không hoàn toàn áp sát mặt đất, người một khi nằm bò xuống, là chắc chắn có thể ra ngoài.

“Phùng Bảo, nằm bò xuống đất là có thể ra ngoài! Đừng đánh với đám hình nhân này, cái thứ này tà quái lắm!”

Tiếng gầm và tiếng chửi biến mất, tiếp đấy là tiếng trườn bò sột soạt.

Không quá hai phút, Phùng Bảo đã cùng những người khác từ dưới mặt đất bò ra ngoài.

Mà sau khi bọn họ không đánh nữa, thì đám hình nhân trong phòng cũng không loạn nữa.

Chỉ là trong cả căn phòng, toàn bộ đều là hình nhân màu sắc lòe loẹt rớt xuống, chi chít dày đặc không một kẽ hở, trông vô cùng u ám.

Phùng Bảo đầu đầy mồ hôi, trong mắt phùng Quân cũng toàn là vẻ tàn khốc.

Mấy người nhà họ Phùng còn lại bị dọa không hề nhẹ, chỉ có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.

Phùng Bảo căm hận nói: “Vừa nãy bọn tôi nghe thấy La tiên sinh cậu theo Thích tiểu thư đi giải thích với người nhà họ Thích rồi, tôi nghĩ là đặt cái lão Thích lão gia này nằm thẳng xuống, chứ quỳ thế trông rợn cả người.”

“Kết quả lão hóa ra chưa chết, còn rắc cái thứ gì về phía bọn tôi, cũng chẳng biết nữa, đầu quay cuồng không chịu được, ngay tiếp đấy mấy thứ quỷ này liền từ trên trần nhà lượn xuống, bên trong còn có sợi thép, dày đặc chi chít, bọn tôi chẳng ra ngoài được á.”

Tôi cũng mới chú ý đến, trên mặt mấy người bọn họ đều dày đặc không ít vết thương.

“Từ cửa vào thu từng cái một, sợi thép dùng dao găm cắt đứt.” Tôi nheo mắt lại, ra mệnh lệnh.

Mấy người lập tức theo lời dặn của tôi lại vào trong phòng.

Lần này bọn họ không đấu với hình nhân, hình nhân cũng không loạn lên nữa.

Tôi cũng cảm giác, việc này sợ rằng có liên quan đến Thích lão gia...

Khoảng tầm gần mười phút sau, hình nhân đã được dọn dẹp một lượt.

Thậm chí ánh sáng trong phòng cũng trở nên sáng rõ hơn không ít, tôi nhìn thấy Phùng Bảo đứng cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm cửa nặng nề ra.

Cả căn phòng hoàn toàn được ánh nắng chiếu rọi, nhưng tất cả mọi thứ trong phòng, lại khiến lòng người ta càng bức bối hơn.

Bát vỡ ở trên bàn, gạo thọ vung vãi dưới chân bàn, cái bếp đổ chỏng chơ, cháo đổ đầy đất.

Ngoài ra, vừa nãy chắc là vào lúc thu dọn hình nhân, vải trắng lụa trắng treo trên tường cũng toàn bộ bị lôi xuống hết.

Trên mặt tường bị che khuất đều là phù điêu nổi lên.

Chế tác những phù điêu này tuyệt đối phải trả giá cực lớn, toàn bộ đều là tượng thân người mặt quỷ diện mạo nanh ác.

Không một ngoại lệ, những phù điêu này trong tay đều hoặc là bưng một cái bát sứ thông thường, hoặc là bát bạc, bát vàng, thậm chí cũng có bát đồng, tay đang bốc đồ bên trong ăn.

Phùng Bảo quay đầu lại, cả người của hắn đều cứng đờ ra.

Phùng Quân và những người khác đã sớm nhìn đần cả người, đều nhanh chóng trốn tới bên cạnh tôi.

Tôi chằm chằm nhìn một bức phù điêu ở sau cùng, trong tay bức phù điêu đó, thứ điêu khắc là một nửa cái hộp sọ trắng nhởn, dùng thanh vàng viền quanh. Trong mơ tôi từng nhìn thấy cái bát được làm bằng nắp hộp sọ này.

Trong giấc mơ của tôi, Liễu Dục Chú còn chết trong tay lão già trộm thọ đó.

“Thích lão gia không đơn giản như thế đâu, lão đã chạy mất rồi.” Trong phòng chẳng còn người nào nữa.

Cuối cùng nhìn quét một lượt cả căn phòng, đích thực không còn phát hiện nào khác, những hình tượng phù điêu ác quỷ này, thực sự là khiến người ta quá bức bối.

“La tiên sinh, thế bây giờ làm thế nào? Người nhà họ Thích...” Rõ ràng, Phùng Bảo còn chưa biết chuyện ở dưới tầng.

Tôi hít sâu một hơi, sắc mặt cũng tối sầm lại không ít, nói: “Xuống dưới trước rồi nói sau, phải về nhà họ Phùng đã, không biết chú Trương đã đưa người tới chưa, cả một thành phố Nội Dương rộng lớn, trừ phi bọn chúng rời đi thật, còn không, thì chắc chắn không thoát được.”

Điều tôi không nói là, tôi không nghĩ bọn chúng sẽ rời đi.

Một là do giấc mơ, hai là kiểu tính cách đó của Thích lão gia, chắc chắn là thù nhỏ tất báo.

Rất nhanh, chúng tôi đã xuống dưới tầng.

Dưới tầng vẫn đang giằng co đối đầu, đã hình thành hai đội người, đương nhiên, phía Thích Lan Tâm không được một phần mười...

Rõ ràng, số nửa người ban nãy, đại bộ phận lại tới sau lưng Thích Mâu.

Sau khi chúng tôi xuống xong, đám người lại có vài phần xao động.

Tới bên cạnh Thích Lan Tâm, tôi hạ giọng nói mấy câu, đại để chính là Thích lão gia đúng thật chưa chết, người không thấy đâu nữa, sự tình tương đối phiền phức.

Thích Lan Tâm suýt nữa thì đứng không vững.

Lúc này, chỗ một phần mười số người còn sót lại sau lưng cô ta, lại tiếp tục bỏ đi một nửa.

Cuối cùng còn sót lại, ngoài mấy người trẻ tuổi ở cổng đợi chúng tôi ra, thì cũng chỉ còn năm sáu người thôi...

Trên mặt Thích Mâu nở nụ cười gằn, ông ta lạnh giọng nói: “Thích Lan Tâm, mày định hại ông cụ, hại nhà họ Thích? Không có cửa nhé! Tao bây giờ cho chúng mày một cơ hội, cút ra khỏi cửa nhà họ Thích, từ giờ về sau, mày, với cả mấy đứa phế vật sau lưng mày kia, đều không còn là người nhà họ Thích nữa!”

“Còn về trò quỷ thằng đồng cốt này gây ra hôm nay, và cả việc nhà họ Phùng nhúng tay vào, tao gặp ông cụ xong, sẽ cùng ông cụ xử lý tử tế!”

Thích Lan Tâm nghiến chặt răng.

Tôi hơi hơi lắc đầu với cô ta, ra hiệu cô ta không cần tranh luận. Làm một động tác tay cho mấy người Phùng Bảo đưa người ra ngoài.

Tôi đi ở sau cùng.

Lúc đi gần đến trước cổng nhà họ Thích, tôi quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, bình thản nói một câu: “Sống cả nửa đời người, mà còn hồ đồ như thế, cẩn thận tới lúc lại có người dạy cho ông nhìn rõ, thì ông sẽ chẳng còn cơ hội nữa.”

Thích Mâu cười khẩy một tiếng: “Cơ hội? Đợi tao nói chuyện xong với ông cụ, mày mới cần lo lắng mày sẽ phải trả cái giá gì. Nhà họ Phùng chẳng qua chỉ là Thổ hoàng đế của thành phố Nội Dương, còn việc làm ăn trong tay nhà họ Thích tao rải khắp toàn quốc. Bây giờ cho mày ra ngoài, đợi xong rồi Phùng Chí Vinh cũng không bảo vệ mày được!”

“Dưới mỏ quặng mất tích vài người, sau khi tìm thấy đã thành xác chết rồi, chuyện như thế này ngày nào cũng đều phát sinh cả.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, cảm ơn vàng và hoa tươi cùng donate mỗi ngày của mọi người. Ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận