Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 585. TỤ HỌP

Chương 585. TỤ HỌP


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lời này của Thích Mâu, chính là sự uy hiếp trắng trợn!

Phùng Bảo đang đi phía trước tôi đột ngột đứng khựng lại, hắn vụt quay đầu lại, thần sắc ác liệt nhìn Thích Mâu, giọng điệu cũng trở nên tràn đầy sát khí: “Đứa nào dám làm càn với La tiên sinh, tao giết cả nhà nó!”

Thích Mâu thì vẫn cười khẩy, hơn nữa còn khinh miệt lắc lắc đầu, rõ ràng là đang chế nhạo Phùng Bảo.

Sắc mặt Phùng Bảo càng khó coi hơn, hắn sải bước định đi quay lại.

Vẻ mặt tôi không đổi, vẫn bình thản nhìn Thích Mâu, giơ tay lên chặn Phùng Bảo lại, đồng thời nói: “Trước đây có một quả núi sụp rồi mà cũng không thể giữ tôi lại, nếu như là người hại người, nhất định sẽ có báo ứng trời phạt, mà còn cần mạng phải đủ cứng.”

“Thích lão gia hôm qua đã định đưa tôi lên trên núi chỗ mộ tổ nhà các người, kết quả bây giờ thì sao? Dã tâm bạo lộ không còn gì phải nghi ngờ. Hy vọng ông suy nghĩ thật kỹ về những lời tôi nói vừa nãy.”

Nói rồi, tôi cũng đưa mắt ra hiệu cho Phùng Bảo, bảo hắn đi ra ngoài.

Đương nhiên, lúc Phùng Bảo quay đầu dừng lại, Phùng Quân và những người khác nhà họ Phùng cũng đều quay đầu dừng lại.

Phùng Quân thì nheo mắt, thần sắc mưa nắng bất thường, những người khác thì đều phẫn nộ y hệt Phùng Bảo.

Còn về Thích Lan Tâm và mấy người trẻ tuổi kia của nhà họ Thích, thì vẻ mặt phần nhiều là sự bất an.

Lần này đổi thành tôi đi trên đầu nhất, mọi người mới đi ra ngoài.

Vừa rời khỏi cổng chính nhà họ Thích, phía sau lưng liền truyền lại tiếng két két, cả cánh cổng đều bị đóng lại.

“La tiên sinh, không phải tôi ăn nói linh tinh, lão Thích Mâu đấy ngông cuồng quá rồi! Đám người này nhà họ Thích đều là đầu lừa à? Mạng suýt nữa thì mất rồi, cậu cứu chúng nó, kết quả chúng nó bây giờ lại đối xử thế này với cậu?” Phùng Bảo rất phẫn nộ.

Những người khác cũng đầy bất bình, cũng có người mở miệng nói có thể đừng quản chuyện của nhà họ Thích nữa không, cứ nhìn chúng nó chết là xong, dù gì cái lão quỷ Thích lão gia cũng chạy rồi, cứ để cho nhà họ Thích tự ăn trái đắng đi!

Rõ ràng, những lời này của bọn họ khiến toàn thân Thích Lan Tâm đều run lên một phát, bao gồm cả mấy người trẻ tuổi nhà họ Thích kia, cũng đều mặt mày xám ngoét.

“La tiên sinh, tôi... Bọn họ chỉ là...” Nhưng lời của Thích Lan Tâm lại không thốt ra khỏi miệng được.

Tôi làm một động tác ép xuống, chỉ nói một câu không có gì.

Lên xe xong, liền đi nhanh về hướng nhà họ Phùng.

Tôi không giải thích rằng Âm dương tiên sinh một khi đã quản một chuyện rồi, thì phải có đầu có cuối, thêm nữa Thích Lan Tâm cũng hứa trả một nghìn vạn.

Tôi đồng ý mức thù lao, việc lại chỉ làm xong một nửa, nếu bây giờ mà không quản, sau này người nhà họ Thích chết rồi thì chính là nợ của tôi. Huống hồ lão già đó, và cả Thích lão gia vốn cũng sẽ chẳng bỏ qua cho tôi.

Trước đây tôi giải thích, là vì sợ người khác không hiểu, bây giờ không giải thích, là để tránh phiền phức.

Đương nhiên, sau khi xe đi được nửa đường, tôi vẫn bảo với Thích Lan Tâm, phong thủy do bố cô ta táng sống bảo vệ con cháu của nhà họ Thích đã thành kết cục đã định, không ai có thể phá hoại, Thích Mâu u mê không tỉnh ngộ, đại bộ phận người nhà họ Thích kỳ thực không phải là tin tưởng ông ta, mà là bởi nỗi sợ hãi đối với Thích lão gia.

Có điều Thích lão gia cũng không đơn giản như thế, còn cả lão già hợp mưu với lão nữa, mấy người Thích Mâu đó nhất định sẽ phải trả giá, tới lúc đó ông ta sẽ tỉnh ngộ, chỉ là sống chết có số, nếu như đúng là mệnh là như thế, thì cho dù là phong thủy táng sống cũng không bảo vệ nổi ông ta.

Hơn nữa tôi cũng không giấu Thích Lan Tâm, thẳng thắn nói luôn, trộm thọ là cấm kỵ của giới phong thủy, sẽ bị người ta tập hợp lại mà công kích, bây giờ về nhà họ Phùng, chính là để xem Trương Nhĩ có đưa người tới chưa.

Thần sắc của Thích Lan Tâm dễ nhìn hơn không ít, cô ta hạ giọng nói chỉ cần nhà họ Thích vẫn còn, thì loại người không nhìn rõ nguy cơ, loại người hợp mưu hại gia tộc, bớt vài người cũng là phúc báo của gia tộc.

Hơn một giờ sau, xe dừng lại tại chỗ cổng chính của nhà họ Phùng.

Ngoài cổng đỗ không ít xe, đắt rẻ lẫn lộn với nhau, rẻ mười mấy vạn có, đắt trên mấy trăm vạn cũng có.

Lòng tôi hơi chấn động, Trương Nhĩ chắc là đã đưa người tới rồi.

Bước vào trong cổng, nhìn thẳng là có thể thấy được trong sảnh chính phía sau sân có không ít người đang ngồi!

Tôi nhanh chóng nhìn thấy Trương Nhĩ, cùng với Phùng Chí Vinh, những người còn lại ăn mặc khác hẳn, Đường phục, Đạo bào, áo dài, trên thắt lưng hoặc là cắm phất trần, hoặc là giắt kiếm gỗ đào, hoặc là đeo gương bát quái và la bàn.

Có người thần sắc bộp chộp, có người điềm nhiên như nước, nhưng bầu không khí thì toát lên một vẻ nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức đè nén tâm hồn người ta!

“Phùng Quân, Phùng Bảo, mấy người các anh đưa Thích Lan Tâm và mấy anh em nhà họ Thích đi nghỉ ngơi, không có mệnh lệnh của tôi không cho người khác lại gần bọn họ.” Tôi hơi bình ổn lại hơi thở.

Thích Lan Tâm đầu tiên là không hiểu, nhưng giây tiếp theo lại lộ ra biểu cảm bừng tỉnh ngộ, trong mắt càng ánh lên vẻ cảm kích.

Mấy người Phùng Bảo đi làm theo mệnh lệnh của tôi, cho dù không hiểu, nhưng cũng chẳng hỏi tôi.

Sau khi sắp xếp xong, một mình tôi, sải bước đi về phía sảnh chính.

Sau khi tới cửa, gần như tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, mười mấy đôi mắt đều đang dò xét tôi từ trên xuống dưới.

Tôi trước tiên lên tiếng chào hỏi với Trương Nhĩ và Phùng Chí Vinh.

Trương Nhĩ thì gật gật đầu, lần lượt giới thiệu một lượt người ở trong sảnh chính, Đạo trường phong thủy, Quán bói âm dương có tiếng, Phong thủy sư có tên có tuổi của thành phố Nội Dương đều tới rồi.

Tôi cũng khiêm nhường chào hỏi bọn họ.

Lần trước tôi một phát gặp bao nhiêu phong thủy sư thế này, còn là ở đạo trường phong thủy của Dương Hạ Nguyên, những người đó ai ai cũng đều vênh mặt kiêu ngạo.

Lần này những Phong thủy sư này, có non nửa đều rất thân thiện, cũng có người thở dài nói những lời dạng như Âm thuật tiên sinh có người kế thừa, Thiết khẩu Kim toán bói không sai sót.

Chính vào lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng hừ, giọng điệu cực kỳ không thân thiện, nói: “Hôm nay Trương Nhĩ lão tiên sinh dẫn đầu, bảo mọi người đều tới nhà họ Phùng, không phải là tới xem truyền nhân của Âm thuật tiên sinh và Thiết khẩu Kim toán đâu, thành phố Nội Dương có người trộm thọ, phạm vào cấm kỵ, mà kẻ đó đã giết không ít người rồi, những năm nay các đạo quán, hoặc là Phong thủy sư vân du mất tích không ít.”

“Mậu Đào Kiếm của thầy tôi, bên trên dính đầy oán khí sát khí, Trương Nhĩ lão tiên sinh cũng nói rồi, ngoại ô có một quả núi, trong căn nhà vách đất trên đó có rất nhiều xác chết, đó đều là Phong thủy sư bị kẻ trộm thọ hại chết, thầy tôi hoặc giả là mất mạng tại đó.”

“Các người chỉ nghĩ đến việc lấy lòng Địa tướng Kham dư, không biết rước di cốt của tiền bối sao? Không định lập tức diệt bỏ kẻ trộm thọ đó? Giới phong thủy của thành phố Nội Dương này, sớm muộn cũng bị y hủy mất! Chúng ta đều sẽ thành thọ thực trong miệng y!”

Mọi người gần như đều mặt mũi cứng đờ, bầu không khí tại hiện trường lập tức lại khôi phục vẻ nghiêm trọng vừa nãy.

Tôi cũng chú ý đến phía sau cùng nhất, trên chiếc ghế sát cạnh bên chiếc ghế bành của Phùng Chí Vinh, có ngồi một người đàn ông trung niên mặc Đạo bào khoảng tầm gần năm mươi tuổi, trên đầu lão còn đội một chiếc mão vàng.

Lão tuy đang nói, nhưng lại cúi đầu nâng thanh Mậu Đào Kiếm mà tôi đem từ căn nhà vách đất đó ra, trên bàn trà ở cạnh lão thì đặt cái bát đồng đã vỡ.

Trương Nhĩ đứng dậy, giọng điệu của lão hơi có vẻ thong thả nói với tôi về thân phận của người này, là Quán chủ của Trường Thanh Đạo Quán của thành phố Nội Dương, Mao Nguyên Dương.

Sư tôn của lão Mậu Đào đạo nhân, gần như nổi danh ngang với Âm thuật tiên sinh và Thiết khẩu Kim toán năm đó, thậm chí Âm thuật tiên sinh cũng từng hợp tác với vị đó vài lần.

Tim tôi hơi đập mạnh, cũng đang chuẩn bị chào hỏi lão một tiếng.

Thì Mao Nguyên Dương đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt lão toát ra vài phần lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận