Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 595. ĐỊCH NGOÀI SÁNG TA TRONG TỐI?

Chương 595. ĐỊCH NGOÀI SÁNG TA TRONG TỐI?


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Cũng đúng vào lúc này, Trương Nhĩ đột nhiên hơi hơi cúi người: “Lưu âm bà, lâu rồi không gặp.”

Thần sắc bà nội tương đối lãnh đạm, căn bản không đếm xỉa đến Trương Nhĩ, rồi lại nhíu mày hỏi tôi, tại sao lại đi cùng với cái người này?

Đồng thời bà nội cũng liếc Mao Nguyên Dương một cái.

Thần sắc Mao Nguyên Dương được cái không thay đổi.

Tôi kéo bà nội qua một bên, khẽ bảo đợi vào trong thành phố rồi giải thích sau, chú Trương không xấu, tiếp đấy tôi lại nhỏ giọng hỏi bà nội, thứ mà ông nội để lại ở đâu?

Còn bà nội thì nhíu chặt mày, bà nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Mày sao biết được người ta có xấu hay không, cơm mày ăn đã nhiều bằng muối nó ăn chưa? Đồ thằng ông chết dẫm của mày để lại ở trong phòng ấy.”

Cũng đúng vào lúc này bà nội lại nói một câu: “Đúng rồi, trong thôn hôm nay cũng có chuyện hiếm thấy, về một người rất có tiền, mua không ít đất ở trong thôn, còn bảo là sẽ làm đường cho thôn, người đó chắc là có chút toan tính, nó tìm trưởng thôn lấy mảnh đất đó của nhà họ Vương, hơn nữa còn mua gạo trong thôn với giá cao, mày bảo có quái lạ không, nó mua chỉ mua có một bát, bảo mỗi nhà mỗi hộ đem qua.”

“Bà xem chừng, người này hoặc là khiêng quan, hoặc là còn có quan hệ gì khác với nhà họ Vương. Chứ không lấy khu nhà nát đấy làm gì.”

“Trần Tiểu Bàn vừa nãy có tới gọi bà rồi, bảo cùng đi đưa gạo. Hai vợ chồng già nhà họ Trương cũng qua, nói là cái người có tiền đấy ra giá gạo không thấp, như làm từ thiện ấy. Nếu không phải mày vừa hay gọi điện về, thì bà cũng tính phải qua xem xem.”

Câu nói này của bà nội, lại khiến đầu tôi ong lên một phát, trong lòng càng không ngừng ớn lạnh.

Lão già đó, đã tới thôn Tiểu Liễu rồi?

Nếu chỉ nghe mỗi làm đường, mua đất, thì sợ rằng tôi cũng sẽ có chung một ý nghĩ với bà nội.

Nhà họ Vương hồi đó, cũng là thợ khiêng quan có tiếng xa gần, cuối cùng chỉ còn lại một thằng điên mưu đồ bất chính với nhà tôi, cuối cùng cũng mất mạng, nhà họ Vương coi như là tuyệt hậu rồi.

Cũng giống như địa vị của ông nội tôi và Trương Cửu Quái trong giới phong thủy vậy, kiểu gì cũng sẽ khiến người ta hâm mộ danh tiếng.

Khó bảo đảm được nhà họ Vương không có liên lụy gì đến thế tục, có người cùng nghề tới lấy khu nhà cũ của bọn họ, rồi tìm kiếm chút đồ trong đó cũng là quá đỗi bình thường.

Làm đường chắc chắn chỉ là một cái cớ để lấy được lòng tin của dân thôn mà thôi.

Nhưng chuyện mua một bát gạo này, thì khiến tôi trực tiếp nghĩ ngay tới cái lão già trộm thọ đó!

Dọc sống lưng tôi đều túa đầy mồ hôi lạnh, nếu như về chậm một chút, sợ rằng bà nội tôi đã qua đó rồi? Lão đúng thật là ác độc đến cực điểm.

Tiếng bà nội nói kỳ thực không nhỏ.

Đủ để cho Trương Nhĩ và Mao Nguyên Dương nghe thấy.

Lập tức mặt Trương Nhĩ hơi biến sắc một phát, lão nhanh chân đi đến trước cổng, lên tiếng gọi người làm lái xe của nhà họ Phùng vào trong, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Trong ánh mắt Mao Nguyên Dương thì càng lạnh ngắt từng cơn.

“Đạp rách giày sắt tìm không thấy, có được không tốn chút công phu.” Mao Nguyên Dượng hạ giọng lẩm bẩm, lập tức cũng móc điện thoại ra bắt đầu gọi điện.

Tôi căn bản không cần nghĩ cũng biết, lão đang liên lạc với tất cả Phong thủy sư còn lại!

Sự thay đổi sắc mặt của tôi, hành động của Mao Nguyên Dương, cũng khiến thần sắc bà nội hơi biến hóa.

Bà hơi có chút kinh ngạc nghi ngờ nói: “Cái người rất hung dữ mà mày dính dáng đến, chính là cái người có tiền ở trong thôn?” Tôi hơi hơi gật đầu.

Bà nội nhíu mày nói: “Vạn sự dĩ hòa vi quý, nếu như không cần thiết....” Tôi cười khổ, nói với bà nội chỉ cần bà biết rốt cục là chuyện gì, thì đã không nói cái câu dĩ hòa vi quý này rồi.

Ngay tiếp đấy tôi lại hỏi bà nội, Vương Tiểu Bàn và hai vợ chồng già nhà họ Trương có còn nói gì khác nữa không? Người này còn làm gì nữa?

Bà nội lắc đầu nói cái này thì chịu rồi, vẻ lo ngại trong mắt bà cũng không ít, hỏi tôi rốt cục là chuyện gì, nói rõ với bà đã.

Tôi hơi suy nghĩ chút, cố gắng dùng một phương pháp ngắn gọn đem chuyện người này trộm thọ ra kể một lượt.

Ngay lập tức mặt bà nội liền biến sắc, nói: “Như thế này, là nó định trộm thọ của tất cả người trong thôn?”

“Chắc chỉ là một cái cớ, mục đích chủ yếu là nằm trên người Lưu âm bà.” Vừa vặn lúc này, Trương Nhĩ cũng mở miệng nói.

Sắc mặt bà nội tôi mưa nắng thất thường.

Tuy tôi liên tục nhẫn nhịn, nhưng sắc mặt cũng chẳng dễ coi vào đâu cả.

Một là suýt nữa thì bị lão già này hại bà nội, hai là người của thôn Tiểu Liễu này tùy ác, nhưng phong thủy đã hỏng rồi, bọn họ sẽ chịu trừng phạt, trơ mắt nhìn bọn họ chết, thì nhân quả trong vô tận sẽ có liên lụy, tôi sẽ bị báo ứng trời phạt.

Vì những người này mà khiến tôi bị báo ứng, trong lòng tôi liền càng thấy không thoải mái.

Ngoài ra, dạng như gia đình Trần Tiểu Bàn đối xử với chúng tôi mà nói cũng đã được coi là không tồi.

Càng đừng nói đến hai vợ chồng già nhà họ Trương, hồi đó bị thằng điên nhà họ Vương hại chết con gái độc nhất Trương Thủy Linh, hơn nữa còn đem cô ta gả cho bố tôi để phối Âm hôn, mà bọn họ đều lựa chọn tin tôi và bà nội tôi.

Trong cái thôn này tuyệt đại bộ phận người đối với tôi mà nói, ngoài nhân quả và báo ứng ra, đều không còn lý do gì để cứu bọn họ nữa.

Chỉ là nếu như liên lụy đến Trần Tiểu Bàn và hai vợ chồng già nhà họ Trương, cùng với những người khác có quan hệ tốt với bà nội và ông nội tôi, thì tôi cũng không cách gì chấp nhận được.

Tôi lập tức mở miệng bảo bà nội gọi điện thoại, gọi Trần Tiểu Bàn và hai vợ chồng nhà họ Trương tới nhà chúng tôi, trước tiên đừng đưa gạo vội, cũng đừng kể là tôi đã về rồi.

Ngừng lại một chút, tôi lại tiếp tục bảo với bà nội, còn cả những hộ gia đình có quan hệ tốt với nhà chúng tôi cũng đều gọi qua hết, tôi không cứu nổi tất cả người trong toàn thôn, như thế cũng sẽ bạo lộ, bây giờ chỉ có thể giảm thiểu nguy hiểm được cho người nào hay người ấy.

Bà nội vừa móc cái điện thoại người già ra, vừa hạ giọng nói một câu: “Đây cũng là báo ứng của chúng nó, có thể sống sót được, thì coi như là mạng không đáng chết, nếu như chết rồi, thì cũng không đáng để tiếc.”

Bà nội tuổi cao rồi, sự chán ghét của người già như bà đối với dân thôn càng có thể thấy đã đến mức nào.

Trong thời gian này Mao Nguyên Dương cũng đã gọi xong điện thoại.

Lão hơi nheo mắt, giọng nói toát ra thứ sát khí mãnh liệt, nói: “Tất cả mọi chuyện đều buông bỏ hết, bọn họ toàn bộ đều tới thôn Tiểu Liễu, ngoài ra tôi cũng thông báo cho đệ tử trong Đạo trường của tôi, kẻ tội ác chồng chất này chạy không thoát được.”

Tôi hơi thở phào được nửa hơi, nhưng trong lòng vô cớ cũng có đôi chút cảm giác sợ hãi và mất tự nhiên.

Đúng là có thể vây được lão già đó lại được sao? Tôi cứ có cảm giác, đây đúng là một thời cơ không sai, nhưng muốn bắt được lão, thì lại không hề dễ dàng như thế.

Trương Nhĩ đứng bên cạnh đột nhiên lại nói một câu: “Vẫn cứ chuẩn bị hai phương án, Thập Lục cậu có từng suy đoán rằng, mục đích của lão già này nằm trên người Lưu âm bà, hoặc giả là uy hiếp cậu, người toàn thôn là một cái cớ không phải sai, nhưng tại sao y lại phải để cho cả thôn đều biết?”

Tôi lắc lắc đầu, biểu thị bản thân tạm thời nghĩ không thông.

Trương Nhĩ thở hắt ra một hơi dài nói: “Tôi cũng tạm thời không hiểu được, cậu đưa mảnh giấy đó cho tôi xem xem?”

Tôi rút mảnh giấy mà lão già đó để lại lời nhắn cho tôi ra.

Trương Nhĩ sau khi đón lấy xong, lão cúi đầu xem tận mấy lượt, cũng liên tục lẩm nhẩm qua lại đoạn nội dung đó.

Bà nội cũng đã gọi điện thoại xong, bà nhíu mày nói: “Thập Lục, Trần Tiểu Bàn tới rồi, bà không nói mày có nhà. Gạo của nó đã bán rồi, hơn nữa còn nói hai vợ chồng nhà họ Trương không tới được.”

“Người này đúng là nhắm vào mày rồi.”

Mí mắt tôi hơi giật giật, hỏi bà nội là Trần Tiểu Bàn còn nói gì nữa?

Bà nội thở dài một tiếng nói: “Lúc dân thôn đưa gạo qua, người đó liền trực tiếp hỏi người trong thôn, có phải là rất nhiều người đều có thù với La Trung Lương và La Thập Lục không? Chỉ cần có thù, vốn dĩ một bát gạo một ngàn tệ, tăng giá thành ba ngàn. Nó còn nói bảo những người đó đừng về, ở trong sân đợi.”

“Nó tới thôn làm đường, mua gạo làm việc thiện, chính là để đối phó với nhà họ La, sau khi trời tối, nó sẽ mở đàn làm phép, mời những người dân thôn này giúp đỡ, lấy mạng của mày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận