Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 597. CẬU KHÔNG ĐƯỢC LÒNG NGƯỜI

Chương 597. CẬU KHÔNG ĐƯỢC LÒNG NGƯỜI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lần này Trần Tiểu Bàn được cái không do dự, đưa tay giơ ngón trỏ lên, quả quyết trả lời: “Một lão.”

Lập tức, sắc mặt Mao Nguyên Dương tối sầm xuống một phát.

Đầu mày Trương Nhĩ cũng nhíu chặt lại với nhau, lão hạ giọng lẩm bẩm: “Một lão?”

Lòng tôi cũng trĩu xuống không ít, vậy lão già này, là lão già trộm thọ kia, hay là Thích lão gia?

Mấy chục người, có thể bỏ ra được nhiều tiền thế, rõ ràng chính là người nhà họ Thích không sai rồi.

Nhưng mở đàn làm phép, Thích lão gia có thứ bản lĩnh này sao? Nếu như có, thì hà cớ gì lại bị tôi ép đến mức phải giả vờ tự sát?

Nếu như lão này là lão già trộm thọ, Thích lão gia kia chỉ là một tên tiểu tốt, cho dù lần này không tóm được, giao cho bên cảnh sát thì lão sớm muộn gì cũng sa lưới.

Nếu như không phải, vậy thì sẽ thành đánh rắn động cỏ rồi.

Nhưng nghĩ lại một chút, chỉ là nhắm vào sự kiện đột xuất này, tôi cảm thấy không bắt được người thì đáng tiếc.

Lúc trước chúng tôi xuất phát qua nhà họ Thích, chẳng phải chính vì muốn bắt Thích lão gia sao?

Tư duy hỗn tạp dần dần vuốt xuôi xuống, tôi trầm giọng mở miệng nói: “Bất kể là lão già nào, thì cũng hoặc là một mẻ tóm hết, hoặc là lấy được một chút manh mối, phá bỏ cái dáng vẻ kiêu ngạo và kế hoạch của lão đi.”

Tâm mày đang nhíu chặt của Trương Nhĩ cũng giãn ra không ít, lão gật gật đầu với tôi, giọng điệu cũng có vài phần tán thưởng: “Nghĩ thế này là không sai rồi, lão đã lấy được nắp hộp sọ của Lý Đức Hiền, Lý Đức Hiền chắc là kẻ hận cậu đến tận xương tủy nhất, những người dân thôn này cũng sẽ chẳng ít hơn quá nhiều, còn chưa biết là lão định lấy thứ gì từ trên người dân trong thôn, hay là muốn giết dân thôn để lấy thứ gì đó, nếu phá bỏ đi, thì kế hoạch của lão cũng bị phá hỏng một bộ phận, muốn lại tìm ra một thôn làng có người dân oán hận cậu như thôn Tiểu Liễu này, chắc là không dễ dàng gì.”

“Nếu như có thể trực tiếp bắt được lão luôn, thì cũng là niềm vui ngoài ý muốn.”

Tôi thở hắt ra một hơi dài, cũng tán đồng với cách nói của Trương Nhĩ.

Rõ ràng, những lời này của chúng tôi khiến Trần Tiểu Bàn nghe mà vẻ mặt phát hoảng.

Nó bất an hỏi: “Anh Thập Lục, những người này đúng là muốn hại chết toàn thôn sao? Em cứ thấy lão không phải là người tốt, nhưng không thể để lão làm thế này á, bố mẹ em... ông nội, với cả những người khác trong thôn...”

“Yên tâm đi Trần Tiểu Bàn, anh Thập Lục sẽ không để lão đạt được mục đích đâu, có điều bây giờ cũng phải giao cho mày một việc.” Tôi nheo mắt lại, chằm chằm nhìn Trần Tiểu Bàn.

“Chuyện gì? Anh Thập Lục anh nói đi, em chắc chắn làm thỏa đáng!” Thân người Trần Tiểu Bàn run lên một phát, khiến lớp mỡ trên mặt cũng đều rung lên tận mấy phát, hai con mắt nhỏ của nó cũng đều là vẻ cứng cỏi bất chấp tất cả.

“Đợi chút nữa mày lại bê một bát gạo theo người, lặng lẽ quay lại chỗ gần nhà thằng điên nhà họ Vương, giúp anh Thập Lục canh chừng bên đó, nếu như có động tĩnh, biến cố gì thì mày gọi điện qua đây cho anh, nếu như có thể nhìn thấy lão già đó, mày chụp quả ảnh, để anh Thập Lục xem xem rốt cục lão là ai.”

“Nếu như chúng nó phát hiện ra mày, thì mày lấy bát ra, nói gạo này là Lưu âm bà bảo mày đưa qua, hỏi có thể bán lấy tiền được không. Chúng nó chắc sẽ không làm khó cho mày. Có điều mày nhất quyết không được để chúng nó biết anh về thôn rồi.” Tôi nhanh chóng nói xong những lời này, đây cũng là phương pháp theo dõi ổn thỏa nhất mà tôi có thể nghĩ ra được.

Trần Tiểu Bàn là người trong thôn, Trương Nhĩ và Mao Nguyên Dương thì là gương mặt lạ, bao gồm cả tôi cũng không được qua canh chừng.

Lúc này trời còn chưa tối, người còn chưa tới, cũng sợ những người này có thay đổi gì khác, dẫn đến việc khiến chúng tôi trở tay không kịp.

“Em biết rồi! Anh Thập Lục anh yên tâm, bao trên người em luôn!” Nói rồi, Trần Tiểu Bàn dùng sức vỗ mạnh lên ngực.

Nó vèo một phát liền chạy vào trong bếp nhà tôi đi lấy gạo.

Tôi ổn định lại hơi thở, nhưng luồng khí nén trong ngực vẫn chẳng buông lỏng xuống được, tư duy vẫn cứ nghiêm trọng.

Mao Nguyên Dương cuối cùng cũng mở miệng nói: “Thằng nhóc béo này, có tin được không? Tôi phải dùng một đạo phù với nó. Nếu như nó...”

Tôi lắc lắc đầu trả lời: “Nếu như có phù, nếu bị lão phát hiện, thì vấn đề sẽ càng lớn, hơn nữa Trần Tiểu Bàn tôi tin tưởng được, trong thôn này có thể tin tưởng chẳng được mấy nhà, hồi đó bố tôi chết, cũng là nó tới báo tin.”

“Vừa nãy chúng ta vào trong thôn cũng may không có người nhìn thấy, nếu không đã loan tin đi từ lâu rồi, ngoài ra qua nhà họ Vương phải đi xuyên qua cả cái thôn, khó tránh khỏi việc gặp phải dân thôn, đợi người tới đủ rồi, thì nhanh chóng bao vây là ổn thỏa nhất.”

Mao Nguyên Dương không tiếp tục nói thêm gì khác nữa.

Một lát sau, Trần Tiểu Bàn cũng đã bê một bát gạo từ trong nhà bếp chạy ra, nó lấy ra một cái điện thoại hàng lởm dày cộp, hỏi tôi lấy số điện thoại, còn bấm gọi qua một cuộc, rồi lúc này mới nghiêm túc gật đầu với tôi, rồi từ cổng rời đi.

Tôi nhìn thời gian một phát, chúng tôi từ trên núi về nhà họ Phùng, lúc đó là bảy giờ trời vừa mới sáng.

Sau đó qua nhà họ Thích gặp người bên phía cảnh sát, nói chuyện với Trâu Vi Dân tốn mất một ít thời gian, rồi lại về thôn Tiểu Liễu, lúc này đã sắp đến giữa trưa rồi.

Cách thời điểm trời tối vẫn còn tận mấy tiếng đồng hồ nữa, chúng tôi vẫn phải ở trong nhà đợi.

“Chú Trương, nghỉ ngơi chút đi, Mao quan chủ, mọi người đều cả đêm chưa ngủ, đi nghỉ ngơi tạm một chút.” Tôi mở miệng nói.

Mao Nguyên Dương lạnh nhạt ừ một tiếng, sau khi đi vào trong gian chính, ngồi bừa lên trên một cái ghế, rồi bèn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi vốn nói là kiếm một gian phòng cho Trương Nhĩ, nhưng Trương Nhĩ xua xua tay nói: “Mấy tháng ở trên núi Kế Nương đó, kẻ nửa thân người đã vùi xuống đất như tôi, đã ngủ đủ nhiều rồi, vốn dĩ người già ngủ đã ít rồi, Thập Lục cậu đích thực là cần nghỉ ngơi dưỡng sức.”

“Tôi canh chừng, cậu đi ngủ.”

“Thế này...” Tôi vốn dự định tự mình đi canh chừng, nhưng Trương Nhĩ nói thế này một phát, tôi cũng liền chẳng kiên trì nữa.

Một ngày một đêm không ngủ, đầu óc đúng thật là âm ỉ có chút cảm giác nặng trịch và đau đớn. Tuy rằng ý thức và tư duy vẫn sáng tỏ, nhưng tôi đúng thật là sợ đến đêm không vung nổi cây gậy khóc tang này, trở thành gánh nặng. Quay người về phòng mình, nằm lên trên chiếc giường quen thuộc, ngửa mặt nhìn lên trên xà nhà, nhất thời cũng suy nghĩ liên miên.

Thời gian chỉ mấy tháng ngắn ngủi, tôi tốt nghiệp đại học lủi thủi về thôn, bố tôi mất, tôi tiếp nhận găng tay tiên xám của bà nội, rồi lại tiếp nhận Âm thuật của ông nội...

Sớm đã chẳng còn là La Thập Lục ngày đó nữa.

Đổi thành mấy tháng trước, cho dù là bảo tôi nằm mơ, tôi cũng đều không ngờ được rằng bản thân có một ngày lại thành một Âm dương tiên sinh.

Cũng quyết không ngờ rằng, bản thân lại có quan hệ thân thiết đến mức này với Thổ hoàng đế của thành phố Nội Dương, hồi đó vì trả khoản vay hỗ trợ học tập cho sinh viên mà đau đầu vắt óc, còn bây giờ tiền, dường như đã chẳng còn khó kiếm như thế nữa.

Chỉ có điều, đấu đá lẫn nhau lại khiến người ta rất mệt mỏi.

Tôi rất muốn giải quyết những chuyện này xong, thì dành thời gian bầu bạn với bà nội, để bà tận hưởng niềm vui tuổi già, bản thân cũng không muốn tiếp tục bôn ba mệt mỏi thế này nữa.

Cho dù là chỉ đi đỡ âm linh, xem xem phong thủy cũng được, không muốn lại bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu của những Phong thủy sư, Âm dương tiên sinh này nữa.

Bởi vì không phải địch chết, thì chính là ta vong! Cái đầu đều bưng trên tay, giắt vào cạp quần, bất cứ lúc nào cũng có thể không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.

Vô thức đưa tay xoa lên trên cây gậy khóc tang, thân gậy lạnh ngắt, hơi khiến lòng tôi yên ổn hơn nhiều.

Ngủ liền một giấc, đợi lúc tôi tỉnh lại, bên ngoài trời đã xẩm tối rồi.

Đầu óc nặng trịch đã đỡ hơn nhiều, lắc lắc đầu, tôi cũng tỉnh táo lại.

Bước ra khỏi phòng, Mao Nguyên Dương đã ngồi nghiêm chỉnh trên một chiếc ghế ở trong sân, trên đầu gối lão, đặt nằm thanh Mậu Đào Kiếm!

Trương Nhĩ thì ngồi xổm dưới đất ở một bên, trong tay có một nhánh cây, đang vẽ gì đó trên đất.

Tôi phát hiện trên chiếc bàn gỗ ở trong gian chính bày không ít đồ ăn, đều là mấy thứ khoai lang, mì sợi, khoai tây ở trong nhà tôi, đều đã được nấu chín rồi.

“Trời sắp tối rồi, Thập Lục, ăn ít đồ ăn, người mà Mao quan chủ sắp xếp đã tới rồi.” Trương Nhĩ đứng dậy nhắc tôi.

Tôi vào trong gian chính, vội vàng nhét bừa một bụng đồ ăn, tinh lực cũng trở nên tràn đầy.

Trần Tiểu Bàn mãi vẫn không gọi điện thoại qua, chắc là không xảy ra vấn đề gì.

Thời gian lúc này, trôi qua cũng nhanh hơn không ít.

Hoàng hôn, dần dần bị đêm đen thay thế!

Mao Nguyên Dương đột nhiên cũng mở miệng nói: “Người đang vào thôn, tôi sắp xếp mấy người thân thủ linh hoạt đi dò đường, trong thôn rất vắng vẻ, trên cơ bản là không có người, chắc là đều tập trung qua căn nhà nát nhà họ Vương rồi. Bây giờ bọn họ vẫn đang tiếp tục tiến lên trước, người phía hậu phương đã tập kết đến cổng thôn rồi.”

“La Thập Lục, xem ra ở thôn Tiểu Liễu này, cậu đích thực chẳng được lòng mấy người. Âm thuật tiên sinh hồi đó, chắc là chẳng đến mức...”

“....”

Tôi nheo mắt lại, trực tiếp ngắt lời của lão, nói: “Mao quan chủ, ông chưa trải qua những chuyện mà tôi trải qua, thì đừng có thấy là tôi không được lòng người, có người tâm ác hơn quỷ, có người thì càng chẳng có tim.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận