Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 601. THANH THI ĐẠO

Chương 601. THANH THI ĐẠO


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Trong tiếng rên rỉ đau đớn, còn có tiếng chửi rủa tức giận.

Tôi không nhịn được mà quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Phương Đường Minh bị Mao Nguyên Dương một phát tát bay, còn bả vai của Mao Nguyên Dương, thì bị cắm chắc nịch một con dao găm, máu chảy thành dòng.

Không chỉ mỗi Mao Nguyên Dương, ngoài ra còn có hơn mười đạo sĩ nữa cũng không phòng bị, hoặc là bị dao găm, hoặc là bị đoản đao đâm bị thương, có người còn trực tiếp bị đâm xuyên lồng ngực...

Đây dường như là một tín hiệu, nhà họ Thích vừa bị trói lại bảy tám người, số còn lại cũng gần như toàn bộ đều vùng lên, do Thích Mâu cầm đầu hét lên một tiếng: “Giết chúng nó, sau đó chạy! Bị bắt thì hoặc là ngồi khám cả đời, hoặc là sẽ mất mạng đấy!”

Hiện trường lập tức lại trở nên hỗn loạn.

Càng kỳ dị hơn nữa là, đám đạo sĩ bị thương đó, thần sắc hóa ra lại đờ đẫn giống hệt những phong thủy sư kia.

Kiếm gỗ đào, kiếm đồng thau trong tay, trở tay bèn đâm vào trong người của đồng bọn ở bên cạnh...

Tiếng la hét thảm thiết liên hồi, bọn họ trúng vong quá nhanh, căn bản không có người có thể phản ứng kịp.

“Mao Nguyên Dương cố chấp bảo thủ, cậu không quản nổi lão, thứ quan trọng nhất nằm ở đây, trong đây giải quyết rồi, thì phiền phức bên ngoài liền sẽ ngừng lại!” Tiếng của Trương Nhĩ lại lần nữa vang lên bên tai.

Tôi hít sâu một hơi, cực lực thu hồi ánh mắt và tư duy về.

Tầm mắt chuyển sang nhìn vào trong căn phòng này, ở phía mé bên phải căn phòng hóa ra treo một cái chuông đồng!

Cũng chẳng biết cái chuông này là nhà họ Vương đã có từ trước, hay là mới được chuyển đến.

Phía dưới chuông lại đặt một chiếc áo liệm, áo liệm được đặt vuông vắn trên mặt đất, bản thân áo là màu trắng, nhưng dường như vì ánh sáng mà biến thành có chút ố vàng. Ở bên cạnh thì cắm dày đặc một dãy hương, những nén hương này cũng là màu trắng, kỳ dị rợn người không tả được.

“Một mạng người, một đạo hồn, một nén hương. Hương hỏa dẫn quỷ lộ, áo liệm thu hung hồn.”

Trương Nhĩ lẩm bẩm nói: “Hóa ra là thế.”

Lão đột nhiên ngồi xổm xuống, trong tay móc ra một cái bật lửa, châm một nén hương lên.

Một làn khói trắng lởn vởn bay lên, mắt thường có thể nhìn thấy, làn khói trắng này hóa ra lại bay ra ngoài sân...

Nó bay đến đỉnh đầu của một người dân thôn ở gần căn phòng bên này nhất, đột nhiên người dân thôn đó liền bịch một phát ngã nhào ra trước.

Trong thời gian này, nén hương bị châm lửa kia nhanh chóng cháy đỏ, rất nhanh đã cháy đến gốc...

Cùng với việc người dân thôn ngã xuống, cùng lúc với tiếng bịch vang lên, trên chiếc áo liệm lại xuất hiện một vết bàn tay một cách kỳ dị!

Vết bàn tay ánh lên màu đỏ tươi, giống như bị máu thấm đẫm.

Có điều cũng chỉ trong một chớp mắt, rồi biến mất không thấy nữa, giống như tất cả những chuyện này đều chỉ là ảo giác.

Trên người tôi cũng truyền lại tiếng rung u u, nhanh chóng lấy Định la bàn ra nhìn một phát.

Kim chỉ đang xoay rất nhanh, xoay mà không dừng.

“Chú Trương, chú thế này là đang giúp lão thu hồn?” Tôi ngạc nhiên nghi ngờ dò hỏi.

Kim xoay là có ác âm vào cửa, oán khí vất vưởng bất định, một người dân thôn ngã xuống, và còn vết bàn tay xuất hiện trong thoáng chốc đó, một loạt sự việc này lập tức liền khiến tôi nghĩ đến, Trương Nhĩ đang thu hồn?!

Ánh mắt chằm chằm nhìn Trương Nhĩ, trên trán tôi bắt đầu túa mồ hôi lạnh.

“Đã không cách gì nghịch chuyển nữa rồi, dân thôn đã phá xác, hoặc là để cho người bên ngoài đánh cho tất cả bọn họ hồn phi phách tán, hoặc là thu hồn, có điều có một điểm không giống là, bản thân việc thu hồn này chắc là phương án dự phòng mà lão già đó sắp đặt, hoặc giả là do một người nào đó của nhà họ Thích hoàn tất, áo liệm chứa những hung hồn này, chắc sẽ bị lão già đó lấy về, tới lúc đó dùng để đối phó với cậu.”

“Bây giờ hồn thu được là của chúng ta, còn lão giỏ tre múc nước đều thành không!”

Trương Nhĩ động tác không giảm, đi châm từng nén hương một.

Mồ hôi trên trán tôi càng nhiều hơn, từng giọt từng giọt to đùng rớt xuống, không chỉ trên trán, mà mồ hôi sau lưng gần như đã ướt đẫm áo.

Cùng việc hương được đốt lên, cháy hết, từng người dân thôn đang quỳ sụp nối tiếp nhau sấp mặt đổ xuống, chiếc áo liệm bên dưới cái chuông đồng cũng dần dần ánh lên màu máu.

Cho dù là vết bàn tay chỉ vụt qua rồi biến mất, nhưng vẫn vì quá nhiều mà thay đổi màu sắc của áo liệm.

Điều khiến lòng tôi bức bối ngột ngạt là, chiếc áo liệm này chúng tôi lấy về xong rồi thì nên xử lý thế nào? Hồn phách của bao nhiêu dân thôn như thế, cả cái thôn này phải chết mất bao nhiêu người...

Lồng ngực tôi giống như bị một tảng đá lớn đè lên, hô hấp đã có chút khó khăn.

Đại bộ phận dân thôn toàn bộ đều đã ngã xuống, cuối cùng còn sót lại mười hai người dân thôn đang quỳ sụp ở chỗ chính giữa.

Biểu cảm phần mặt của bọn họ dường như đều thay đổi rồi, trở nên vô cùng hung ác, đôi mắt trợn to chết không nhắm mắt.

Còn nhà họ Thích, đạo sĩ, và phong thủy sư thì đã chém giết đến hồi gay cấn.

Ít nhất mười mấy người nhà họ Thích nằm dưới đất không dậy được, đang không ngừng co giật.

Ngoài ra còn ngã xuống bảy tám đạo sĩ, còn về mười hai phong thủy sư do Phương Đường Minh cầm đầu thì toàn bộ đều đã ngã xuống, không biết sống chết thế nào.

Mà phong thủy sư bị vong nhập, lại liên đới khiến đạo sĩ cũng bị vong nhập, bọn họ xuống tay ác độc hơn không ít, đao đao chí mạng.

Người duy nhất không quá thảm hại khả năng chính là Mao Nguyên Dương, lão chỉ là bả vai bị đâm xuyên, nửa thân áo bị máu nhuộm đỏ.

Mậu Đào Kiếm trong tay lão thì tỏa ra thứ ánh sáng phản quang màu đen.

Bên cạnh lão, còn có ba người đạo sĩ, ba đạo sĩ này mặt mũi ngây dại, nhưng lại đang vung kiếm chém về phía lão!

Trong mắt Mao Nguyên Dương rõ ràng vụt qua một nét đau khổ, dù là ai mà bị đệ tử của mình vây đánh, tâm thái cũng làm sao tốt được.

“Còn sót mười hai người dân thôn chưa bị thu, còn có mười hai người bị vong nhập, Mao Nguyên Dương thông minh lên rồi, lão đánh ngã một đệ tử, bản thân vong khách liền sẽ đổi sang một đứa khác, vậy nên lão đang kéo dài thời gian, có điều còn lại chín người, cộng thêm bao nhiêu người của nhà họ Thích như thế, cũng đủ khiến toàn bộ bọn họ bị tiêu hao đến chết.”

Trương Nhĩ cũng nhìn ra phía ngoài, lắc đầu thở dài.

Tôi chú ý đến, hương ở bên cạnh áo liệm, còn sót lại mười hai nén.

“Mười hai nén hương này châm không cháy được đâu, bọn chúng bây giờ trong tay đã có mạng người, hung dữ hơn rồi, không chịu để bị thu đi nữa.” Trương Nhĩ tiếp tục nói.

“Vậy thì phải làm thế nào, đánh cho toàn bộ bọn chúng đều hồn phi phách tán sao?” Tôi khàn giọng hỏi.

Đầu mày của Trương Nhĩ thì nhíu chặt lại, lão im lặng một lát rồi mới nói: “Tôi vốn nghĩ hoặc giả có thể dùng mỡ nó rán nó. Những người dân thôn này tuy hận cậu, sau khi vong nhập tưởng là cậu hại người, nhưng bây giờ mười hai tên này ở bên ngoài, bọn chúng đương nhiên biết đó không phải là cậu, nếu như có thể yên ổn thu vào trong, chiếc áo liệm này chúng ta liền có thể dùng đi đối phó với lão già đó được.”

“Bắt buộc phải thu bọn chúng mới có tác dụng, nếu không thu, thì phải hủy chiếc áo liệm này, thế thì đáng tiếc quá...”

Những lời này lại càng khiến tim tôi đập điên cuồng, không sai, nếu như dân thôn biết kẻ hại bọn họ không phải là tôi, mà là lão già kia, thì sẽ chẳng còn uy hiếp tới tôi nữa.

Bản thân chúng tôi đã chẳng nắm chắc được mấy phần, cũng trong trình trạng không hiểu biết về lão già đó, có một chiếc áo liệm thế này, đúng thật có thể coi là một món vũ khí sắc bén.

“Cá và tay gấu không thể cùng có được, chúng ta đã phá hoại kế hoạch của lão, bây giờ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, tiếp tục kéo dài, những người dưới trướng Mao Nguyên Dương này sẽ bị tiêu hao hết...”

“Chú Trương, động thủ đi.” Tôi chằm chằm nhìn Trương Nhĩ, nói từng câu từng chữ một.

Đột nhiên bầu trời đêm lại bắt đầu có mưa.

Trong thoáng chốc đã mưa như trút nước, giống như có một chậu nước từ trên trời đổ ụp xuống vậy, trong tiếng vang lộp bộp, những đạo sĩ bị vong nhập kia càng trở nên hung dữ hơn.

Lại là một tia chớp rạch qua, sau luồng sáng trắng đột ngột, thì lại vang lên một âm thanh lạnh cứng, trống rỗng.

“Ương Thần minh kính chiếu, Lang Thần ở trong sàng.”

“Quái Thần dùng tên bắn, Hỷ Thần quấn dây hồng.”

“Hung thần đều tránh né, Phúc Thần bảo ngàn chung! Lập tức tuân luật lệnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận