Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 606. LẤY ĐAN

Chương 606. LẤY ĐAN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Vứt cái cuốc chim trong tay xuống, tôi đổi thành xẻng cầm tay, nhanh chóng đi dọn sạch tất cả đất bùn tàn dư trên bề mặt nấm mồ.

Từ một vệt đỏ thẫm ban đầu, cho đến khi toàn bộ đất bùn đều được dọn dẹp sạch sẽ, một cỗ quan tài màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Cả cỗ quan tài dài khoảng hai mét, đầu quan tài cực lớn, xuống dưới thì dần thu nhỏ lại.

Nhìn thêm đôi phát, tôi liền cảm thấy hơi thở của mình dường như đều trở nên ngột ngạt, tim cũng đang đập một cách không quy luật.

Chỉ dựa vào một mình tôi, cũng không thể nào lôi cả cỗ quan tài từ trong hố huyệt này ra ngoài được.

Tôi nhanh chóng dọn dẹp bỏ đất bùn ở xung quanh, rồi xuống dưới hố huyệt.

Nhìn kỹ lưỡng vòng quanh cỗ quan tài này một lượt, ngoài việc nó màu đỏ thẫm, cho người ta một thứ cảm giác mười phần bức bối ra, tôi không hề phát hiện ra chỗ đặc thù nào khác.

Có điều tôi vẫn không lập tức mở quan, mà tiếp tục chú ý cẩn thận tìm kiếm.

Trong cỗ quan tài này dù sao cũng là táng truyền nhân đời thứ hai mười sáu của Địa tướng Kham dư Lý Âm Dương, ông bèn là Ác thi vũ hóa! Ông nội cho dù lựa chọn chỗ Phá Kim này làm huyệt mộ trấn xác, cũng không thể nào chỉ có một cỗ quan tài đơn giản thế này.

Đại thi nhập táng, nhất định sẽ có trấn vật, phối hợp với phong thủy ở đây mới có thể tạo ra được hiệu quả tốt nhất.

Nếu như tôi tùy tiện mở quan, sợ rằng sẽ có chuyện.

Trong đấy không có phát hiện gì, lại tìm qua tìm lại xong, tôi mới phát hiện một tấm ván gỗ bách ở mặt bên của đầu quan tài, trên đó khắc chi chít rất nhiều chữ, ngay đầu bèn là một câu: “Tiên Sư Lặc Lệnh.”

Phía dưới chỗ Tiên Sư Lặc Lệnh đó, còn có bảy hàng chữ viết dọc.

Phân biệt là: “Thiên nguyên Long tinh trấn Đông phương Cửu khí, Thiên đế Long tinh trấn Tây phương Thất khí, Thiên hoàng Long tinh trấn Nam phương Tam khí, Thiên quý Long tinh trấn Bắc phương Ngũ khí, Thiên ân Long tinh trấn Định không khí, Thiên khai Long tinh trấn Định mộ khí.”

Phía dưới cùng viết dọc một hàng kết lại, thì là “An vong nhân Đại cát.”

Lòng tôi lại chấn động một phát, lẩm bẩm nói: “Sao có thể thế được... Cựu huyệt Áp quan táng?”

Tấm ván gỗ bách này bèn là trấn vật trong mộ của Lý Âm Dương! Tuy rằng chỉ là một tấm ván gỗ, nhưng nó tuyệt đối không đơn giản!

Chữ ở bên trên được dùng chu sa để khắc, sau khi hoàn thành soạn khắc xong, đây bèn là một đạo phù.

Tên phù là: “Thù Thư Thần Phù!”

Trong Trạch kinh có ghi chép, phàm người nhà cũ phần mộ nhiều, khí mạch suy tàn, muốn di phần dời Âm trạch, thì cần san bằng mộ cũ trước, rồi bổ sung trấn vật vào trong mộ cũ, trấn vật này chính là Thù Thư Thần Phù.

Nếu phần mộ này đã dùng Thù Thư Thần Phù, vậy thì đại biểu cho quan tài trong phần mộ là sau này mới được thêm vào, bia văn cũng là sau này mới lập, ở đây trước đó cũng từng có mộ.

Tôi trước đây suy đoán ông nội Khai kim thành Hà, nhận định ông sửa phong thủy ở đây, an táng Lý Âm Dương.

Nhưng bây giờ trấn vật này lại nói lên rằng, bản thân chỗ này đã có mộ, chỉ có điều bị ông nội tôi đào rỗng đi, rồi táng Lý Âm Dương vào trong?!

Mà Thù Thư Thần Phù còn có một yêu cầu đặc thù, có thể đặt phù như thế này, thì chỗ đào nhất định phải là mộ tổ của nhà mình.

Điều này cũng có nghĩa là, ông nội tôi chắc đã đào mộ tổ của nhà họ La ra để táng Lý Âm Dương...

Lòng tôi vừa phức tạp vừa bức bối, rất khó khăn mới có thể vứt bỏ thứ cảm xúc này ra khỏi đầu.

Ông nội đã mất từ lâu, chuyện kiểu này tôi cũng chẳng tìm được bất cứ người nào để hỏi, bà nội rõ ràng là không biết những chuyện này, nếu không chẳng thể nào chỉ đưa tôi một tờ giấy. Tôi chỉ có thể căn cứ theo di nguyện của ông nội, trước tiên lấy Đan của xác dữ này ra, rồi mới có thể suy nghĩ đến chuyện khác.

Nghĩ đến đây, tôi chú ý cẩn thận lấy tấm gỗ Thù Thư Thần Phù đó từ trên quan tài xuống.

Trong nháy mắt, quan tài dường như đều trở nên lạnh lẽo hơn không ít, tôi chạm phải một cái liền rùng cả mình luôn.

Ngay tiếp đó tôi cũng bắt đầu mở quan, cuốc chim được dùng thay cho cái mở vít, bẩy hết toàn bộ đinh trên đầu quan tài ra.

Những cái đinh này đều là đinh đồng, tạo hình đặc biệt, tôi nhất thời không phân biệt được là trấn vật gì, không dám tùy tiện vứt xuống, mà lấy một tờ giấy lạnh mịn cẩn thận bọc chúng lại.

Cuối cùng tôi mới dùng sức đẩy mở nắp quan tài!

Giây phút xác chết trong quan tài hiện ra trước mắt, tôi càng cảm thấy sống lưng mình có khí lạnh xộc lên.

Xác chết này toàn thân phát đen, đó không phải là cái kiểu lông nhung màu đen thẫm của hắc sát, mà là màu đen toát ra từ dưới đáy của làn da.

Sư tổ có một khuôn mặt chữ quốc, hai mắt nhắm nghiền, xương mày cực dài, xương gò má cao vút, vị trí ấn đường hình thành một hình tròn gồ lên, nhân trung thì càng là dài hẹp!

Lờ mờ có thể nhìn rõ dưới lớp da mặt của sư tổ, dường như còn dính chặt một lớp lông vũ mịn màu đen, hoàn toàn dán chặt lên trên da, giống như bị ép phẳng vậy. Trên người sư tổ mặc một bộ Đường phục, hai tay chắp lại đặt trên ngực. Lồng ngực ông dường như còn hơi có chút phập phồng, tuy yếu ớt khác thường, nhưng đích thực là còn tồn tại.

Đây là một tướng trường thọ chân thực, bây giờ sau khi sư tổ vũ hóa, thì càng sát với điềm báo của tướng mặt.

Chỉ có điều sư tổ cho tôi một cảm nhận trực quan hoàn toàn không giống với xác thiện thi nhìn thấy trong Phị Phát Quỷ lần đó.

Xung quanh thiện thi là gió ấm, là sinh khí, còn càng là êm đềm may mắn!

Còn sư tổ toát ra ngoài thì chỉ có lạnh lẽo và âm u, giống như ông có thể mở mắt ra bất cứ lúc nào, mà một khi ông mở mắt, thì tôi sẽ phải chết...

Ý nghĩ này khiến tôi rùng mình một cái, không dám dừng lại thêm nữa, mò lấy ra một con dao găm, cùng với găng tay tiên xám.

Trước khi xuất phát, bản thân con gao găm đỡ âm linh và găng tay tiên xám này được để ở trong cái rương gỗ mà tôi mới tìm thấy, tôi cũng lấy chúng ra ngoài, để phòng lúc cần dùng, bây giờ thì vừa hay cần dùng đến.

Thi đan chắc là nằm ở trong bụng, nó là do xác dữ thai nghén mà thành, không thể nào là trấn vật trong miệng được.

Đi đến mé bên quan tài, vừa vặn thò tay ra là có thể với tới vị trí bụng của sư tổ.

Tôi cực lực bình ổn hơi thở, giơ tay cởi áo Đường phục ra, bên dưới Đường phục lại là một chiếc áo liệm, tôi tiếp tục cởi áo liệm ra, đập vào mắt bèn là làn da ánh màu đen, cùng với lông vũ mịn màu đen dính trên da.

“Đắc tội rồi Sư tổ.”

Tôi một tay ấn trên bụng sư tổ, cảm giác này hoàn toàn không giống với một tay ấn lên trên bụng bà bầu khi tôi đỡ âm linh.

Lạnh băng quá mức, lạnh đến mức cơ thể tôi cũng đều sắp cứng đờ hết cả.

Dùng sức ấn xuống, tôi cũng rất nhanh phát giác ra một chỗ có vật cứng ở trong.

Tìm chuẩn xác vị trí, tôi trực tiếp xuống dao luôn, tiếng bựt bựt cắt rách da thịt, dao găm cũng chạm đến một vật cứng.

Tim tôi vụt đập điên cuồng lên, rút dao găm ra, kèm theo đó là không ít máu bẩn màu đen đỏ, tôi hoàn toàn là cắn căn trực tiếp thò tay vào bên trong vết thương đó, ấn ép còn có cảm giác nhầy dính, cho dù là cách một lớp găng tay vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, ngoài ra còn là lạnh đến mức tê dại.

Rất nhanh tôi đã cảm thấy tay mình dường như sắp mất cảm giác vậy, mà chỗ vết thương đó còn đang thu nhỏ lại một cách kỳ dị.

Mặt tôi vụt biến sắc, nhanh chóng dò tìm, giây phút chạm vào vật cứng như viên bi đó, liền rút mạnh ra ngoài một phát!

Lần này tay giật ra khỏi vết thương ở bụng sư tổ, nhưng rất kỳ quái là lại không có máu ra theo.

Vết thương đó ổn định lại, cũng chỉ còn một vết sẹp, trông không quá kinh dị buồn nôn.

Tim tôi đập điên cuồng, mở tay ra, lúc này tay vẫn còn đang phát run, tri giác vẫn đang chầm chậm hồi phục, đồng thời cũng đi kèm với cảm giác đau nhói.

Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, đợi thêm vài giây nữa, thì sợ rằng bàn tay này của tôi đã mất luôn rồi?

Trong lòng bàn tay có một viên bi, viên bi này tròn nhẵn như ngọc, cũng ánh lên màu trắng muốt, nhìn lên trông hình như chẳng có gì khác với Thi đan của Thiện thi cả...

Cũng đúng vào lúc này, tôi lại cảm giác từng cơn đau buốt bỏng rát trong ý thức. Giống như bị một đôi mắt nhìn chằm chằm vào vậy...

Tôi vụt cúi đầu xuống nhìn vào trong quan tài.

Đôi mắt của Lý Âm Dương... Đã mở ra một cách kỳ dị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận