Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 609. HUYẾT HẢI THÂM THÙ

Chương 609. HUYẾT HẢI THÂM THÙ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Không phải Trương Nhĩ?

Đầu mày tôi nhíu lại, tim cũng đập mạnh một phát.

Có hai người chắc chắn biết tác dụng của Thi đan.

Một người là Liễu Dục Chú, người còn lại bèn là người lần đó đi lấy Thi đan giúp tôi bù đủ dương thọ, Âm tiên sinh.

Liễu Dục Chú nhìn nhận tôi là Âm sanh tử, hận không thể giết tôi cho vừa lòng, tôi với gã cũng chẳng có quan hệ gì, làm sao dám đi tìm gã?

Âm tiên sinh thì vốn đã chết ở trên núi Kế Nương rồi, có điều ông ta không trút hơi thở cuối cùng xuống được, được Thẩm Kế cõng về, Thẩm Kế cũng hỏi tôi đòi lấy Thiện thi đan, lúc đó tôi còn dạy dỗ Thẩm Kế một phen.

Kể cả Âm tiên sinh bây giờ vẫn là xác sống không tắt thở, nhưng đối với ông ta mà nói, tôi cũng là người phá hỏng kế hoạch trăm năm của Kế Nương, phá hỏng việc ông ta theo đuổi cả đời, ông ta có thể nói cho tôi biết sao?

Tôi cũng đang định lắc đầu, nói sợ rằng tôi không tìm được người, thì Trần mù đã lại cúi người xuống tiếp tục đan cái xe nôi tre kia, bình thản nói một câu: “Thập Lục, mày không cần lo lắng Âm tiên sinh biến thành bộ dạng nào, lão đã là Âm tiên sinh đời trước rồi, Âm tiên sinh hiện tại là Thẩm Kế, nó có thể cõng Âm tiên sinh về, có thể kế thừa chức Chủ tế, thì nhất định cũng biết tất cả những gì Âm tiên sinh biết. Thứ Kế Nương truyền lại cũng không thể nào chỉ thông qua các đời Âm tiên sinh truyền lại cho nhau, nhất định có ghi chép trong điển tích.”

Lòng tôi chấn động một phát, lời của Trần mù không phải không có lý, còn tôi vừa nãy thành đâm đầu vào ngõ cụt rồi.

“Chú Trần, cháu biết rồi, cháu đi tìm Thẩm Kế hỏi.” Tôi trịnh trọng trả lời.

Trần mù lắp xong một mảnh khung tre, lão đột nhiên lại ngẩng đầu lên: “Vừa nãy mày nói hai suy đoán của mày, hoặc là Âm thuật tiên sinh không nhẫn tâm vì đại nghĩa diệt thân. Hoặc là không diệt nổi Ác thi vũ hóa, vậy nên mới trấn xác lấy Đan, để ông ta vĩnh viễn không có ngày thấy ánh mặt trời, đúng chứ?”

Tôi gật gật đầu nói không sai.

Trần mù cười cười nói: “Tại sao không coi đó là một khả năng? Ông ấy không chỉ không nhẫn tâm vì đại nghĩa diệt thân, mà cũng không có đủ bản lĩnh để diệt bỏ, vậy nên mới có kết quả này? Đương nhiên, ông ấy đào bỏ mộ tổ nhà họ La lên, thì việc này làm cũng hơi quá rồi. Người chết đèn tắt, mày cũng không phải trách ông ấy.”

“Việc này...” Lời này của Trần mù, cũng khiến tôi như bừng tỉnh.

Nhưng lão không nhắc còn đỡ, lão nhắc một phát thế này, thắc mắc trong đầu tôi lại càng nhiều hơn, nên mới nói: “Chú Trần, cháu ban đầu tưởng là ông nội cháu vì để táng Lý Âm Dương nên mới sử dụng Tọa táng pháp, Khai kim thành Hà, đồng thời với việc an táng Lý Âm Dương, cũng tạo ra phong thủy tốt cho thôn Tiểu Liễu.”

“Có điều trên thực tế ông cháu dùng là Cựu huyệt Áp quan táng, chỗ đó đã sớm tồn tại rồi, táng là tiền nhân của nhà họ La cháu, như vậy há chẳng phải tiền nhân nhà họ La có quan hệ với Lý Âm Dương sao?”

“Chú có biết thêm chuyện về ông nội cháu không? Còn cả quan hệ của Trương Nhĩ với ông nội cháu nữa? Chú ấy chắc là có quan hệ anh em với sư tôn cháu?” Tôi một hơi vứt ra một đống câu hỏi, trong mắt cũng lộ ra vài phần khao khát.

Tay của Trần mù đột ngột đơ lại một phát, thanh tre trong tay lão cũng cạch một tiếng rơi xuống đất.

Đôi con ngươi màu xám trắng, chằm chằm chìn tôi, chỉ có điều, lão lại không mở miệng nói gì.

Tình trạng này kéo dài phải đến hơn nửa phút, cái ánh mắt đó đích thực nhìn khiến tôi quá sức mất tự nhiên: “Chú Trần? Chú làm sao thế... Cháu hỏi quá nhiều à?” Đối với Trần mù, tôi được cái không cần giấu giếm gì cả, trực tiếp nói thẳng thắc mắc ra thì tốt hơn.

Trần mù nhắm mắt lại một phát, rồi nói: “Mày hỏi không nhiều, nhưng duy nhất thiếu mất một việc, mày không nói những chuyện này, chú Trần cũng không biết, lại càng không ngờ đến.”

“Chung quy thì là, bất luận thế nào, phong thủy của thôn Tiểu Liễu này đều có liên quan đến nhà họ La mày, đúng không? Bất luận là mở táng huyệt táng Lý Âm Dương, hay là mộ tổ của nhà họ La, phong thủy đó đều là được sửa đổi sau khi nhà họ La táng người, thôn Tiểu Liễu vốn lẽ ra phải giàu có một vùng, là nơi có phong thủy cực tốt.”

“Kết quả lại có người cưỡng chế sửa phong thủy của thôn Tiểu Liễu, ép khiến Âm thuật tiên sinh tự mình làm móng đường.” Lúc Trần mù vừa mở miệng, tôi còn nghe nửa hiểu nửa không, khi lão nói đến sau cùng, lòng tôi lại thất kinh, da gà trên người tự nhiên nổi đầy lên!

Giây tiếp theo, Trần mù lại tiếp tục nói: “Muốn khiến Âm thuật tiên sinh làm móng đường, đâu phải là dễ? Dựa vào bản lĩnh của ông ấy, chắc chắn sẽ không vì phong thủy của một thôn mà bỏ mạng, chú nhớ hồi đó mày từng nói, trong di thư của Âm thuật tiên sinh từng viết, một nguyên nhân khiến ông ấy làm móng đường, là có người sửa phong thủy trong thôn, khiến người ta nhiều bệnh nhiều nạn, nguyên nhân còn lại, chính là kiếp nạn sinh tử của mày!”

“Một đứa trẻ sơ sinh như mày có gì để toan tính gài bẫy được? Nếu mày chỉ là đi kèm theo, còn nguyên nhân kẻ đó ngầm sửa phong thủy, kỳ thực là muốn phá hoại mộ của Lý Âm Dương thì sao? Khiến kế hoạch trấn xác của Âm thuật tiên sinh thành công dã tràng?”

Những lời này của Trần mù, tốc độ nói cực nhanh, logic cũng cực kỳ rõ nét.

Lão suy đoán ra không ít chuyện, tuy rằng những chuyện này chưa đủ hình thành một vòng quan hệ hoàn toàn rõ nét, nhưng cũng đủ để cảnh tỉnh tôi rồi.

Bởi vì lúc đó khi tôi đi táng góa phụ Liêu, liền đã từng đoán là có một người như thế.

Thuật phong thủy của y cực mạnh, muốn lấy mạng sống của ông nội tôi, khiến ông nội tuyệt hậu! Chỉ có điều sau đó công chuyện quá nhiều, khiến tôi không có thời gian rảnh để suy nghĩ về việc này.

Trần mù thở hắt ra một hơi dài, tiếp tục nói: “Âm thuật tiên sinh làm móng đường, tự mình táng mình, chắc là khiến đối phương không còn kế nào để thi hành. Đây chắc cũng là lựa chọn bất lực của y, không biết những năm nay trôi qua, kẻ đó có còn sống hay không.”

“Nếu như y còn sống, thì nhất định cũng có nhòm ngó đến xác chết của Lý Âm Dương, mày đào Âm thuật tiên sinh ra, cũng coi như là tác thành cho ván cờ của y. Y nếu không đi mở quan, sợ rằng cũng là đang đợi, cùng với việc không biết thời gian chuẩn xác, mới vừa vặn để mày nhanh chân đi trước.”

“Đương nhiên, tất cả cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, thời gian là một con dao, nói không chừng kẻ đó đã chẳng còn sống trên đời nữa.”

Tôi cực lực tiêu hóa tất cả những suy đoán mà Trần mù nói.

Chú ý cẩn thận cất Ác thi đan đi xong, trong lòng cũng rất bức bối. Nếu đúng thật là như vậy, tôi nhìn vẻ như khiến ông nội được giải thoát, nhưng trên thực tế cũng phá hoại một số kế hoạch nào đó của ông nội.

Đồng thời, thứ càng khiến tôi bức bối ngột ngạt hơn chính là nỗi hận đang âm ỉ sinh ra trong tâm.

Bất luận kẻ đó là vì xác chết của Lý Âm Dương, hay là nguyên nhân nào khác mà đấu với ông nội tôi. Thì y đều đã liên đới hại chết mẹ tôi, khiến tôi mới ra đời đã thành Âm sanh tử, ông nội tôi cũng táng sống làm móng đường, bố tôi thì càng chết một cách thê lương và vô duyên vô cớ.

Đối với tôi mà nói, đây càng là một mối huyết hải thâm thù!

Tôi hạ thấp giọng khàn khàn nối tiếp một câu: “Nếu như y không còn sống trên đời nữa, thì bèn là y chết nhanh, số may.”

“Nếu như y vẫn còn sống, thù này, cháu nhất định phải báo.”

“Huyết hải thâm thù, cháu không có bản lĩnh tìm khắp cửu trùng thiên, nhưng có thể liều đánh cược tất cả để xuống hoàng tuyền, cháu sẽ dùng Âm thuật của ông nội cháu tiễn y lên đường.”

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù lại chăm chú nhìn tôi thật sâu, lão vỗ vỗ vai tôi, nói: “Chú Trần nói nhiều như vậy, chỉ là muốn mày cẩn thận, cây cao nhất rừng bị gió quật trước, mày vẫn còn trẻ, tham sống sợ chết vẫn có thể coi là một lựa chọn sáng suốt. Có thể vì hài cốt của Lý Âm Dương mà đấu với ông nội mày, ép cho ông nội mày làm móng đường, có thể khiến mày vừa ra đời đã thành Âm sanh tử, kẻ đó sẽ không quá yếu.”

“Xác Ác thi vũ hóa Lý Âm Dương này mất đi Thi đan, cũng không biết sẽ còn có hậu quả gì, mày cố nhanh tìm Thẩm Kế hỏi rõ, xử lý khắc phục hậu quả của chuyện này, chú Trần vẫn sẽ giúp đỡ mày.”

Không biết tại sao, lúc Trần mù nói câu này ra, tôi cứ cảm giác trong giọng nói lão toát ra chút cảm xúc khác thường.

“Chú Trần...” Trong lòng tôi đột ngột cũng có chút nghẹn ngào không nói ra được.

Đây không phải là tôi do dự thiếu quyết đoán, mà giống như là cảm ứng từ trong vô tận của Âm dương tiên sinh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận