Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 613. ÂM DƯƠNG TIÊN SINH XUẤT HẮC

Chương 613. ÂM DƯƠNG TIÊN SINH XUẤT HẮC


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Xuất mã, Xuất đạo, Xuất hắc? Hai loại phía trước là gì vậy? Dạng như Mao Nguyên Dương là Đạo sĩ, chính là Xuất đạo à?” Tôi trước sau vẫn không nén được nỗi thắc mắc trong đầu.

Thần sắc của Trương Nhĩ được cái chẳng có thay đổi gì lớn, tiếp tục nói: “Cậu vào nghề giữa chừng, không biết những thứ này cũng bình thường, Xuất mã là nô bộc, còn Xuất đạo thì Mao Nguyên Dương vẫn chưa đủ tư cách, cái “người” đêm hôm đó giúp chúng ta có bản lĩnh đó, có điều hắn dường như không phải là một đạo sĩ đơn thuần, càng không phải là người.”

Trương Nhĩ nhắc đến xác thanh thi, cũng khiến mí mắt tôi hơi giật một phát.

Tôi nghĩ rằng, Mao Nguyên Dương không có bản lĩnh này, là bởi vì thực lực còn chưa đủ, gã Liễu Dục Chú kia thì chắc chắn là người có đủ thực lực rồi.

Hiện giờ tôi học được Âm dương thuật, coi như là Âm dương tiên sinh Xuất hắc rồi, tất nhiên Liễu Dục Chú chắc chắn cũng là Đạo sĩ Xuất đạo.

Còn về cái xác thanh thi đó, hắn biết hoàn toàn không chỉ mỗi phù chú của đạo sĩ nhà họ Liễu, trước khi chết hắn còn là một Phong thủy sư lợi hại! Bao gồm cả Dương Hạ Nguyên cũng là như vậy...

Có điều, bọn chúng chắc đều không được coi là Xuất hắc? Trong thuật phong thủy không hề bao hàm Dương toán, cho dù là Trương Nhĩ cũng chỉ có thể xem một chút tướng mặt thô thiển, còn về người có thể bói mệnh, ngoài Trương Cửu Quái, tôi đúng thật chưa từng gặp qua người nào khác.

Hơn nữa kể cả là Trương Cửu Quái biết bói mệnh, tinh thông thuật Dương toán, ông ta cũng không phải là Âm Dương tiên sinh.

Tôi nghĩ đến Lý Âm Dương...

Thắc mắc trong suy nghĩ quá nhiều, Trương Nhĩ cũng vừa vặn lại nói một câu: “Giải quyết xong lão già đó, nếu như cậu không bị việc gì khác ảnh hưởng đến, tôi sẽ đem toàn bộ những chuyện này nói cho cậu biết, hồi đó cậu đưa tôi nghiên mực và bút, tôi cũng đồng ý với cậu việc này, chỉ có điều lên núi Kế Nương trì hoãn thời gian quá dài.”

Tôi trịnh trọng gật đầu: “Cầu còn không được.”

Trên đường lái xe sau đó, Trương Nhĩ đem chuyện về Viên Hóa Thiệu đều kể ra một lượt.

Chuyện của y, thậm chí còn sớm hơn cái thời kỳ Quân phiệt hỗn chiến kia.

Thành phố Nội Dương hồi đó còn gọi là Khai Dương, Viên Hóa Thiệu là Âm dương tiên sinh có danh vọng ở bản địa.

Quan Thiên tinh Phong thủy có thể điểm Âm Dương trạch, xem tướng mặt người có thể đoán cát hung một đời, rất có thanh danh trong lòng quần chúng.

Chỉ có điều Viên Hóa Thiệu lúc cuối đời, tính cách vô cùng quái dị, không hề lộ mặt ra ngoài nữa.

Y trên cơ bản không dạy bất cứ đệ tử nào, hậu bối trong tộc cũng hoàn toàn không được học thủ đoạn của Âm dương tiên sinh.

Vào năm đại thọ tám mươi của y, y mở tiệc lớn, kết quả chỉ trong một bữa tiệc, toàn tộc nhà họ Viên biến mất, tất cả người tham gia buổi tiệc mừng thọ cũng mất tích toàn bộ. Sự kiện này quá đỗi kỳ dị, hồi đó vốn đã là thời kỳ loạn lạc không yên ổn, tư tưởng của đại đa số người dân vẫn còn tương đối phong kiến, chuyện liên quan đến Âm dương tiên sinh bèn không dám truy xét, cũng không muốn điều tra.

Khu nhà của nhà họ Viên bị điều tra niêm phong, sự việc chỉ được một số Đạo trường, cùng với Phong thủy sư vân du ghi chép lại, người biết hiển nhiên đã chẳng còn nhiều. Kể hết xong, Trương Nhĩ lắc lắc đầu: “Hy vọng không phải là y, nếu là y thật, chúng ta căn bản không có cơ hội động thủ. Nếu y đã chết rồi, là con cháu hậu bối của y, vậy thì còn đỡ.”

Khóe mắt tôi cứ không khống chế được mà giật giật, Trương Nhĩ nói tuy nhẹ như bấc, chẳng có bao nhiêu chi tiết.

Nhưng một gia tộc biến mất, người tham gia tiệc mừng thọ cũng biến mất không thấy, dựa vào danh tiếng của Viên Hóa Thiệu khi đó, lại chẳng phải mấy trăm đến cả ngàn người à? Việc này đáng sợ biết chừng nào.

Nếu đúng là Âm dương tiên sinh sống lâu như vậy, giả sử ông nội tôi và Trương Cửu Quái vẫn còn sống, hai người liên thủ thì liệu có cơ hội hay không?

Hoặc là Dương Hạ Nguyên còn sống và tới chỗ này, y có bản lĩnh đối phó không?

Đặc biệt là loại người này, còn biết trộm thọ...

Tôi không dám nghĩ nhiều thêm nữa, tay nắm chặt lấy gậy khóc tang, giờ này đã suy nghĩ xem, có cần gọi thêm bà cụ Hà và Lưu Văn Tam theo không.

Chỉ có điều việc này mức độ nguy hiểm lại quá lớn, quá mức mạo hiểm...

Thời gian dường như đều trở nên chậm chạp, mãi cho đến khi Phùng Bảo gọi tôi một tiếng, tôi mới phản ứng lại là đã về đến ngoài cổng nhà họ Phùng rồi.

Trương Nhĩ xuống xe trước, tôi theo sát sau lưng lão. Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên trên người, ủi rát làn da, hơi ấm luồn vào trong người.

Sau khi vào đại viện xong, nhìn thấy trên một số cành cây trụi lủi ở hai bên, chồi non đã đâm ra, toát ra khát vọng mãnh liệt đối với sự sống.

Trong sân giờ này có không ít người, Mao Nguyên Dương chắc là đã móc hết vốn liếng ra rồi, ít nhất phải có ba bốn chục đạo sĩ.

Trương Nhĩ bất chợt dừng chân đứng yên tại chỗ, mặt lão đột ngột biến sắc.

Tầm nhìn của tôi cũng hướng vào trong sân, cả thân người đều cứng đờ cả lại.

Mao Nguyên Dương cung kính đứng bên cạnh chiếc bàn vuông ở trong sảnh chính, vị trí trước đây lão ngồi, giờ đang ngồi chỉnh tề một gã đàn ông khác.

Gã đàn ông đó trong tay đang cầm một món đồ, hóa ra là một chiếc gương đồng. Trước mặt gã còn có một mảnh sàng tre, bên trong có mấy cái tên gỗ, cùng với vải đỏ.

Tôi một phát liền nhận ra ngay, gã đàn ông này chẳng phải chính là Liễu Dục Chú sao?! Còn thứ mà gã đang xem, chính là đồ vật còn sót lại sau khi xác thanh thi dùng Ương Lang thần chú.

Liễu Dục Chú đuổi theo tôi đòi đoạt Thi đan, đuổi theo lên núi Kế Nương, rồi lại đấu sống chết với Mã Bảo Nghĩa, tôi thông qua Thẩm Kế cũng biết được bọn họ bất phân thắng bại, Mã Bảo Nghĩa trốn vào trong nghĩa trang, Liễu Dục Chú thì bị thương tháo chạy.

Tôi vốn tưởng rằng Liễu Dục Chú sẽ tiếp tục bám theo Mã Bảo Nghĩa, dạng người ngoan cố chỉ biết đến lý như gã, lại chẳng phải trừng trị Mã Bảo Nghĩa xong mới rời đi à?

Nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng, gã lại không có bất cứ phong thanh gì mà xuất hiện ở nhà họ Phùng!

Sợ rằng cũng là bởi vì ở đây có Mao Nguyên Dương cùng với người của Trường Thanh Đạo Quán, vậy nên người nhà họ Phùng mới không thông báo cho tôi...

Tôi đang nhìn Liễu Dục Chú, Liễu Dục Chú cũng ngẩng đầu lên nhìn sang tôi.

Vị trí ấn đường trên trán gã gồ lên càng nhiều hơn, vân loạn cũng càng dày đặc.

Tôi lại lần nữa nghĩ tới câu nói đó... Trán dô ra trước chỉ biết lý, tai nhọn mày ngược chống vô tội, mặc thủ thành quy in vân loạn.

Chỉ là ngoài điểm này ra, lông mày của Liễu Dục Chú cũng trở nên hỗn loạn, thậm chí còn có chút mọc ngược, hơn nữa còn đen đậm đến bóng nhoáng cả lên.

Đặc biệt là vị trí xương Dịch mã, hơi có chút lõm xuống.

Xương Dịch mã đại biểu cho sức khỏe, mày như than cháy bèn là không tai cũng nạn!

Liễu Dục Chú, sắp có chuyện rồi?! Bất thình lình, trong đầu tôi liền vọt ra một ý nghĩ như thế này...

“La Thập Lục, là mày tự nôn Thi đan ra, hay là tao mổ bụng mày ra lấy?”

Lần này ánh mắt Liễu Dục Chú nhìn tôi, rõ ràng có sự thay đổi so với lúc trước, gã liên tục nhíu đầu mày, trong mắt xuất hiện vẻ khó hiểu một cách hiếm thấy. Mà lời gã nói, thì sát khí cũng không còn nặng như trước nữa.

Chưa đợi tôi mở miệng, Trương Nhĩ đã lại mở miệng nói: “Anh sẽ giết người sao? Giết một người mệnh số hoàn chỉnh, không gây hại mà chỉ giúp đỡ cho thế gian này? Lại còn là một Âm dương tiên sinh Xuất hắc?”

Khuôn mặt đột ngột biến sắc của Trương Nhĩ đã bình ổn lại, giọng điệu của lão càng chắc nịch: “Đạo sĩ nhà họ Liễu, lấy việc thay trời hành đạo làm nhiệm vụ của mình, Âm dương tiên sinh cũng là hành tẩu âm dương, phá phong thủy núi ác, định huyệt nguồn long mạch. Anh giết La Thập Lục, thì cái chức đạo sĩ này cũng không đảm nhiệm tiếp được nữa.”

“Trương Nhĩ mày hỗn xược!” Mao Nguyên Dương đập bàn một phát thật mạnh!

Trước đây lúc xác thanh thi ra tay, Trương Nhĩ nói một câu hắn không phải đạo sĩ, Mao Nguyên Dương liền trực tiếp bảo Trương Nhĩ đừng có láo xược.

Bây giờ Liễu Dục Chú ngồi ngay bên cạnh, Mao Nguyên Dương làm sao còn thèm coi Trương Nhĩ là ai?!

Tôi giơ tay lên, cắt ngang câu nói Trương Nhĩ sắp nói tiếp, hạ giọng nói một câu chú Trương, đây là chuyện của cháu.

Tiếp đấy tôi bèn đi ra phía trước, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Mao Nguyên Dương một cái.

Cứ thế đi thẳng đến trước bàn trong sảnh chính, mặt đối mặt nhìn Liễu Dục Chú nói: “Viên Thiện thi đan đó lúc ở thôn Kế Nương tôi đã nôn ra rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận