Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 614. ĐẠO SĨ XUẤT ĐẠO CỦA NHÀ HỌ LIỄU

Chương 614. ĐẠO SĨ XUẤT ĐẠO CỦA NHÀ HỌ LIỄU


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Tôi biết đó không phải là thứ mà tôi có thể có được, tôi vốn đã dự định sẽ trả lại cho anh, cũng có thể trả cho anh.”

“Có điều phải là sau ngày hôm nay, hôm nay chúng tôi còn có một việc cần kíp phải đi làm, tôi không thể trì hoãn thời gian.” Ánh mắt tôi chẳng có gì tránh né, không chút ngập ngừng tiếp tục nói.

Đối với gã Liễu Dục Chú này, tôi ngược lại chẳng thấy quá bức bối như thế, nguyên do chính là câu nói vừa nãy của Trương Nhĩ thức tỉnh tôi.

Đồng thời, lúc đó khi nôn Thi đan ra Trương Nhĩ cũng từng nói, mệnh số mà tôi bị khiếm khuyết đều được Thi đan bù đủ rồi!

Đạo sĩ muốn giết người, thì người đó nhất định phải có lý do đáng chết! Tôi từng là Âm sanh tử có mệnh Đại âm, bèn tương đương với âm lớn không dương trong Âm Dương, Thiện thi đan phần nhiều là sinh khí, Âm Dương điều hòa.

Khi mệnh của tôi được bù đủ, thì mệnh liền không còn là Đại âm nữa, sẽ không còn liên lụy làm hại đến mạng sống của người khác bất cứ lúc nào nữa, như thế này Liễu Dục Chú còn có lý do gì để giết tôi?

Sắc mặt của Mao Nguyên Dương liên tục biến hóa, giơ tay lên chỉ vào tôi, lại định mở miệng quát nạt.

Liễu Dục Chú giơ tay lên ngăn động tác của Mao Nguyên Dương lại, ánh mắt chăm chú nhìn tôi của gã trông vô cùng sâu thẳm.

Đột nhiên, gã gật gật đầu.

Giây phút này, tôi đột nhiên nhìn không hiểu vẻ mặt của hắn nữa, bởi vì hắn đột ngột một phát liền trở nên bình tĩnh, cái kiểu bình tĩnh đó, càng khiến người ta cảm giác không nghiền ngẫm thấu được.

“Đêm nay, các người phải đi đối phó với một tên trộm thọ, đúng không? Mao Nguyên Dương vừa nãy đã nói với tôi rồi. Bát thọ đâu?” Liễu Dục Chú đặt cái gương đồng trong tay xuống, trực tiếp giơ tay về phía tôi.

Đầu mày tôi nhíu chặt, có điều vẫn lấy cái bát thọ ra, đặt lên trên bàn đẩy tới trước mặt Liễu Dục Chú.

Bát thọ vốn được tôi dùng vải bọc lại, Liễu Dục Chú liền mở nó ra, Trương Nhĩ lúc này cũng đi đến cạnh bàn, lão đặt mấy tấm vải phù kia xuống.

“Anh định quản chuyện này?” Tôi trầm giọng hỏi.

Mao Nguyên Dương lạnh như băng nói: “La Thập Lục, cậu ăn nói thế là thế nào? Tiền bối nhà họ Liễu có thể ra tay, là cơ duyên của chúng ta! Tiền bối đồng ý bỏ qua cho cậu, cũng là cơ duyên của cậu, hôm nay lão già đó không chạy thoát được.”

Tôi đột nhiên liền cảm thấy, Mao Nguyên Dương chắc là nhận nhầm người rồi. Lão tưởng nhầm Liễu Dục Chú là người ra tay mấy hôm trước.

Xác thanh thi dùng là đạo thuật phù chú của nhà họ Liễu, Liễu Dục Chú thì bản thân chính là người nhà họ Liễu luôn, Liễu Dục Chú chắc là đến nhà họ Phùng tìm tôi mới gặp Mao Nguyên Dương, còn về sau đó phát sinh chuyện gì thì tôi không biết, nhưng chắc là không khác gì mấy với suy đoán của tôi.

“Tên ác ôn này hại chết không ít bách tính vô tội, cũng giết rất nhiều Phong thủy sư và Đạo sĩ. Người người đều có thể giết, tôi đến đây bèn là mệnh số của y.”

Liễu Dục Chú không ngẩng đầu, gã vừa nói, đồng thời vừa dùng một thanh kiếm gỗ đào gẩy cái bát thọ lên, đưa lên ngang tầm mắt quan sát, đồng thời tay còn lại cũng mở một tờ vải phù ra.

Tôi do dự một lát, kỳ thực nghĩ nhiều thêm đôi chút, thì Liễu Dục Chú hình như cũng chưa từng làm việc ác nào?

Ngoại trừ việc tính cách gã quá khó ưa, quá mức ngoan cố.

Nhưng khác biệt giữa gã và Mao Nguyên Dương thì quá lớn, Liễu Dục Chú có tính nguyên tắc và giới hạn, đây đều là thứ mà Mao Nguyên Dương không cách gì so sánh được.

Trên một phương diện nào đó, Liễu Dục Chú là một người tốt đúng nghĩa.

Lấy một ví dụ đơn giản, nếu như muốn tóm được lão già trộm thọ này, cần hy sinh một số lượng người nhất định, Mao Nguyên Dương nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn một số người làm tốt thí, còn loại người như Liễu Dục Chú, gã sẽ trực tiếp xông pha trên đầu nhất, không để cho bất cứ một người nào chết uổng.

Trong lúc suy nghĩ, tôi trực tiếp nói luôn: “Việc này, anh không được quản.”

Liễu Dục Chú cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, gã nhíu mày nhìn tôi: “La Thập Lục, tuy rằng cậu đã thoát được mệnh Đại âm, tôi có thể thừa nhận cậu không còn là Âm sanh tử trước đây nữa, nhưng chỉ dựa vào tý thời gian vào nghề và chút bản lĩnh nhỏ bé này của cậu, nếu như cậu có thể giải quyết được, thì sẽ không khiến thôn Tiểu Liễu nhà cậu gần như chết hết cả thôn, cũng sẽ không để y có thể khống chế được người của một gia tộc, dẫn đến việc người của gia tộc đó cũng gần như đều phải đền mạng.”

“Đừng có nghĩ chắc như thế, y không dễ đối phó như vậy.”

Ngừng lại một chút, Liễu Dục Chú lại nhìn sang Trương Nhĩ, nói: “Ông nói xem, các người có phát hiện gì không?”

Tôi thở hắt ra một hơi, ngăn Trương Nhĩ lại, không để lão mở miệng, cực kỳ trịnh trọng nói: “Liễu Dục Chú, ở nhà họ Cẩu chúng ta coi như cũng từng hợp tác, anh không cần thiết phải đi nạp mạng. Chuyện này anh đích thực không được quản, mày như than cháy không tai cũng nạn, xương Dịch mã sụt xuống sức khỏe tổn hại, Âm dương tiên sinh từ trong vô tận có sự cảm ứng, anh tùy tiện xen vào, khả năng sẽ chết.”

Liễu Dục Chú đột nhiên cười cười, nụ cười này của gã, khiến vân loạn trên ấn đường dường như càng sâu thêm chút ít.

“La Thập Lục, cậu đến bàn tính còn chưa lấy ra, mà đã có thể đoán được mệnh của tôi rồi à?”

“Vậy thì đích thực là tôi xem nhẹ cậu rồi, chỉ có điều người có thể giết được Liễu Dục Chú tôi, chẳng có mấy người, mà loại Tà ma ngoại đạo này, càng không có bản lĩnh đó.” Liễu Dục Chú căn bản không nghe lời tôi nói.

Trương Nhĩ đưa mắt ra hiệu cho tôi một phát, bảo tôi đừng nói thêm nữa.

Đồng thời lão bắt đầu đem chuyện của Viên Hóa Thiệu ra kể.

Giây phút lão mở miệng, mặt của Mao Nguyên Dương liền biến sắc, Liễu Dục Chú cũng chăm chú lắng nghe.

Một hồi sau, thần sắc của Mao Nguyên Dương mưa nắng thất thường, lão hạ giọng nói: “Tôi còn tưởng là trùng hợp, chỗ lão già đó ẩn nấp cũng vừa vặn là di chỉ của nhà họ Viên, nếu y đúng là Viên Hóa Thiệu, vậy chúng ta...” Mao Nguyên Dương nhìn sang Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú đặt cái bát thọ xuống, thanh kiếm gỗ đào trong tay gã đột ngột vung lên một phát, rầm một tiếng, cái bát thọ lại lần nữa chia năm xẻ bảy!

Hơn nữa lần này nó còn vỡ nát nhiều hơn, hiển nhiên là không thể phục hồi, bao gồm cả chỗ vải phù cũng bị gã chém nát.

“Việc này...” Tôi căn bản không kịp ngăn cản.

Liễu Dục Chú trước tiên lạnh nhạt nói một câu: “Cái bát đồng này nằm trong tay các người cũng vô dụng, chỉ là thứ trộm thọ tai hại, phù trên vải phù càng là thế. Trong điển tích của nhà họ Liễu có một bộ phận ghi chép về trộm thọ, chỉ có điều không có thuật pháp chi tiết, phương pháp đối phó cũng rất đơn giản, chỉ cần mạng nặng hơn y, thì y sẽ không trộm nổi, bát tự nhiên sẽ vỡ. Hoặc là đừng để bị mê hoặc, một kiếm đâm vỡ bát của y.”

“Quá tự cho mình là thông minh, để thứ phù này lưu truyền ra ngoài, sẽ hại người không ít. Người sửa chữa phục hồi cái bát này, nếu như sau này hắn hại người, thì La Thập Lục đây là trách nhiệm của cậu, cậu bắt buộc phải kết liễu hắn.”

Tôi không tiếp lời của Liễu Dục Chú, đồng thời tôi cũng tin tưởng Thương Tượng sẽ không làm thế, thêm nữa anh ta cũng nói rồi, không có bát đồng là không cách gì sao chép phù được, anh ta cũng không nhớ nổi phù văn.

Tiếp đấy Liễu Dục Chú lại nhìn sang Mao Nguyên Dương, nói: “Sống được lâu, không đại biểu cho việc bản lĩnh nhiều, chỉ sẽ càng sợ chết hơn, cho dù đúng là một tên Âm dương tiên sinh trộm thọ thật, y cũng không thoát được đạo trời báo ứng, không phải không báo chỉ là thời gian chưa tới thôi, còn bây giờ thời gian đã tới rồi.”

Lập tức thần sắc của Mao Nguyên Dương cũng chấn phấn hơn không ít, dùng sức gật gật đầu nói: “Có tiền bối ở đây, đương nhiên không cần lo lắng.”

“Xuất phát thôi.” Liễu Dục Chú bình thản hạ lệnh.

Mao Nguyên Dương cũng lập tức giơ tay lên ra lệnh.

Đầu mày tôi cũng càng nhíu chặt hơn, hít sâu một hơi lại lần nữa mở miệng: “Bát thọ bằng nắp hộp sọ lão làm không tầm thường, lão còn giết một phong thủy sư rất khó giết, hơn nữa lão đã giết rất nhiều...”

Liễu Dục Chú lạnh nhạt nói: “Y không giết nổi tôi, cho dù là tôi bưng cái bát thọ của y, cho y cơ hội trộm thọ của tôi, y cũng sẽ chỉ tự ăn trái đắng.”

Nói rồi, Liễu Dục Chú liền đi ra phía ngoài nhà họ Phùng.

Trương Nhĩ đưa tay lên ấn lấy bả vai tôi, khẽ nói: “Đã nói đến thế rồi, thì không cần thiết phải khuyên nữa. Mặt người mặt đạo, có người không biết linh hoạt, Thập Lục cậu cần biết cách linh hoạt, đạo sĩ nhà họ Liễu, không dễ chết như thế.”

Mặt tôi lộ vẻ khó xử, trương Nhĩ làm sao lại biết được, độ chuẩn xác mỗi lần cảm ứng của tôi?

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn bao nhiêu bình luận chân thành vừa rồi của mọi người, tôi chắc chắn sẽ không vì một số cá biệt mà loạn tâm tư, chỉ là nói một cách công bằng, cũng là trả lời cho mọi người, coi như là đưa ra lời đáp cho mọi người thôi.

Ngoài ra thì là, còn có độc giả hỏi Xuất mã, Xuất đạo, Xuất hắc là gì, cùng với trước đây có độc giả hỏi Xuất mã.

Xuất mã ở trong đây, hoặc giả là không giống với Xuất Mã Tiên thường nói, không quái dị đến mức đấy, tôi sẽ giải thích, chỉ là giải thích rõ ràng mà không viết bừa ít nhất ở khía cạnh linh dị này.

Chương mới hôm nay tạm thời kết thúc, ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận