Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 63. TÔI ĐỒNG Ý CHỈ DẠY CHO CẬU VÀI CÂU

Chương 63. TÔI ĐỒNG Ý CHỈ DẠY CHO CẬU VÀI CÂU


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

“Anh cả... Em có nói qua với ông nội là sẽ đưa La âm bà về, ông nội đồng ý rồi.” Sắc mặt Cố Nhược Lâm rõ ràng có chút không tự nhiên.

Tên đàn ông kia vẩy vẩy tay áo, lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi nói: “Đừng có nói linh tinh những thứ không nên nói, cũng đừng có nghĩ đến chuyện lừa bịp Nhược Lâm, cậu không đắc tội với nhà họ Cố nổi đâu.”

Dứt lời, hắn liền đi vào trong cổng.

“La âm bà... Lưu tiên sinh... xin lỗi, tính anh cả tôi không được hay cho lắm, bác cả lại vừa mới mất, nên anh ấy tương đối nóng nảy.”

Cố Nhược Lâm vô cùng áy náy xin lỗi tôi và Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam cười tít nói một câu: “Không biết không có tội, tôi với Thập Lục cũng không phải người nhỏ mọn như thế.”

Tôi cũng gật đầu nói không có gì.

Cố Nhược Lâm rõ là thở phào nhẹ nhõm, cô ta lại rụt rè hỏi: “La âm bà, khu nhà chính có vấn đề gì không?”

“Khu nhà này, là khu đất đẹp mà năm đó vị tiên sinh do ông nội tôi mời đến tìm cho, nói là dựa núi giáp sông, vọng giang xuất long, nhà họ Cố sẽ con cháu đề huề, việc làm ăn cũng sẽ ngày càng hưng thịnh.

“Chỉ có điều ông nội tôi tương đối tin phong thủy, thêm việc mới quen vị phong thủy tiên sinh mới này, mới nghĩ đến việc xây căn nhà phong thủy, gia cố thêm phong thủy của nhà họ Cố.” Tôi hít một hơi thật sâu, nhưng đầu mày cứ nhíu lại.

Sau đó tôi chỉ về chỗ khu đá đất vàng ở ngọn núi mà khu nhà họ Cố dựa vào, nói: “Nhà chính của nhà họ Cố, đúng là khu đất đẹp thật, đương nhiên, tiền đề là phải có non xanh nước biếc. Sông Dương tuy có rất nhiều người chết đuối, nhưng là sông lớn của Khai Dương, có tàu chở hàng đi qua, cũng coi như con sông tốt có nước biếc. Nhưng ngọn núi này không coi là núi tốt được.”

“Có một từ gọi là núi nghèo, núi nghèo xuất âm tà, gió thổi qua núi nghèo, đều là gió ác! Khu đất núi phía sau nhà họ Cố, không một ngọn cỏ, lộ cả đá lẫn đất vàng badan, vừa đúng ứng với hai chữ núi nghèo.”

“Có thế núi như vậy, nhà họ Cố làm sao tàng phong nạp khí được? Không tuyệt tự đã là may mắn rồi...”

Những lời này, tôi nói ra hoàn toàn theo bản năng.

Trong Trạch kinh có giải thích rất rõ ràng, thế sông thế núi tôi cảm giác cũng là kiến thức nhập môn cơ bản nhất của phong thủy...

Mặt Cố Nhược Lâm tái đi, ậm ậm ừ ừ, dường như có điều gì khó nói.

“Nhưng... Lý tiên sinh không nói những vấn đề này... Ông ấy nói phong thủy nhà họ Cố chúng tôi cực tốt, chỉ là không may mắn, dính dáng đến tiểu nhân... Chỉ cần đổi qua xây một căn nhà phong thủy, gia cố phong thủy cho khu nhà chính, thì có thể đẩy lùi vận hạn, gia nghiệp lại hưng thịnh.”

Cuối cùng, Cố Nhược Lâm rụt rè nói những lời này.

Lưu Văn Tam cười hề hề nói một câu: “Cố tiểu thư cũng đừng vội nghĩ nhiều thế, Thập Lục chỉ là nói vấn đề của nhà họ Cố, không chừng vị Lý tiên sinh có nói với ông cụ rồi thì sao? Hoặc là, căn nhà phong thủy xây mới kia có giải quyết hết mấy vấn đề này của nhà họ Cố? Không cần lo lắng quá.”

Vừa nói, Lưu Văn Tam vừa ra hiệu cho tôi.

Tôi cũng phản ứng lại, khả năng bản thân tôi nói năng thẳng thắn quá.

Vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng... Đây cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn, Cố tiểu thư cô đừng lo lắng quá.”

Cuối cùng, sắc mặt Cố Nhược Lâm có đỡ hơn chút.

Cô ta đưa tôi và Lưu Văn Tam đi vào cổng.

Đi ngang qua đại viện, thế đất đúng là bằng phẳng, chỉ có điều ngẩng mặt lên cái là lập tức nhìn thấy cái mảng núi trọc lóc kia, khiến trong lòng có chút bức bối khó chịu.

Đi hết đại viện, thì là căn nhà chính, bên trong đã bày mấy chiếc bàn, người làm nhà họ Cố đang bưng đồ ăn lên.

Đây rõ là đang chuẩn bị cho bữa tiệc trưa.

Bên chiếc bàn gỗ vuông tự nhiên được điêu khắc rồng phượng đặt ở vị trí trung tâm, có một ông cụ thân hình hơi béo ngồi, có lẽ chính là ông nội của Cố Nhược Lâm, Cố lão gia.

Bên cạnh ông cụ còn có một người đàn ông trung niên vừa cao vừa gầy, mặc Đường phục, tóc đen cắt ngắn, đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn bộ dạng trông rất thư sinh.

“Dựa núi tích nước không thấy rồng, ở cũng bằng không, thà rằng ở núi cao nhìn sông xa, lão gia, chắc là ông cũng rõ đạo lý này đúng không?”

“Sau khi xây nhà phong thủy xong, dùng cái cát của nhà, cung ứng cho những gì nhà họ Cố cần, để phúc cho con cháu, ông cũng có thể chuyển qua đó ở, kéo dài tuổi thọ, ngồi nhìn nhà họ Cố khai chi tán diệp, con cháu đề huề.”

“Lời này của Đức Hiền tiên sinh đúng là tuyệt diệu! Lão già này cũng hiểu rõ đạo lý đó!” Cố lão gia cười mắt híp lại thành một đường, rõ ràng rất thích nghe những lời này.

Cố Nhược Lâm nói nhỏ với tôi, gã đàn ông kia là phong thủy sư Lý Đức Hiền, cũng là nhân vật có tiếng trong giới phong thủy của thành phố Khai Dương.

Giải thích xong, cô ta cười tươi, gọi một câu ông nội, rồi giới thiệu tôi và Lưu Văn Tam: “Vị này là Lưu tiên sinh người vớt xác sông Dương, vị này là La âm bà.”

Cố lão gia ngẩng đầu nhìn tôi và Lưu Văn Tam, nụ cười trên mặt không giảm.

“Lưu Văn Tam Lưu tiên sinh, trăm nghe không bằng một thấy, La âm bà, cũng phải cảm ơn cậu giúp nhà họ Cố chúng tôi tìm ra hung thủ hại Khai Sơn.”

Cố lão gia đứng dậy, bắt tay tôi và Lưu Văn Tam.

Tôi thì cảm giác Cố lão gia dễ gần hơn thằng anh của Cố Nhược Lâm ban nãy nhiều.

Ít nhất thì, người nhìn trông khá thân thiện.

“Cố lão gia không cần cảm ơn, tôi cũng chỉ là trùng hợp thôi.” Tôi cũng trả lời với một nụ cười.

Lưu Văn Tam cũng vừa cười vừa chào hỏi.

“Mời hai vị ngồi, La âm bà, Nhược Lâm nói cậu cũng hiểu thuật phong thủy, mà còn biết không ít, không biết đối với phong thủy nhà họ Cố chúng tôi, cậu có cảm nhận gì?” Tôi vừa ngồi xuống, trong lòng đã thấy rùng mình.

Cố lão gia hỏi như vậy, thì tôi cứ nói thẳng, hay trả lời vòng vo chút?

Nhưng mà tôi cũng không biết cách vòng vo mà....

Cũng vào lúc này, Lý Đức Hiền cười và nói: “La âm bà cứ nói đừng ngại, tôi cũng hiếu kỳ, đỡ âm linh và vớt xác thuộc hạ cửu lưu, mà cũng biết xem phong thủy, không hiểu là lý giải được bao nhiêu về phong thủy đây.” “Kể cả nói sai cũng không vấn đề gì, người trẻ cần phải hiếu học, Cố lão gia không ngại thì tôi cũng có thể chỉ dạy chút ít cho cậu.”

“......”

Vốn dĩ tôi cũng chẳng có ác cảm gì với Lý Đức Hiền, còn cảm thấy gặp được một vị tiên sinh hiểu phong thủy, thì xem có thể giao lưu vài câu, không chừng có thể giúp tôi lý giải Trạch kinh.

Kết quả lão vừa mở mồm đã đạp tôi một phát, nói tôi với Lưu Văn Tam là hạ cửu lưu? Còn không ngại chuyện tôi nói sai....

Trong lòng tôi bắt đầu thấy khó chịu rồi.

Đồng thời tôi cũng thấy, Lý Đức Hiền có tính công kích hơi mạnh.

Tôi chẳng qua là do Cố Nhược Lâm gọi đến xem phong thủy, cũng chỉ là đến cho biết, không uy hiếp gì đến lão cả.

Nhà họ Cố cũng không thể nào nghe lời tôi đi sửa nhà phong thủy được.

Đâu đến nỗi phải mở mồm công kích người khác thế?

Cố lão gia vẫn giữ nét mặt cười cười, cũng chẳng nói gì thêm.

Chỉ bảo Cố Nhược Lâm rót trà cho tôi và Lưu Văn Tam.

Tôi hít sâu một hơi, ánh mắt cũng nhìn sang Lý Đức Hiền, nói: “Lý tiên sinh có cách nhìn thế nào? Tôi là tiểu bối, không có lý nào lại giành nói trước, mà cũng sợ nói sai, nên có thể mời Lý tiên sinh nói trước mấy câu, cũng xem như chỉ bảo cho vãn bối được không?”

Ánh mắt Lý Đức Hiền như sáng lên, lão cười gật gật đầu.

“Tốt tốt, thanh niên bây giờ đều hay mơ mộng hão huyền! La âm bà thế này cũng coi như có vài phần biết thân biết phận.”

“Tôi cũng đồng ý chỉ dạy cho cậu vài câu.”

“Cố lão gia, chúng ta ra trước vài bước, vừa hay tôi cũng còn vài góp ý về việc xây sửa khu nhà chính, tiện thể nói luôn được chứ?”

Cố Nhược Lâm áy náy nhìn tôi.

Tôi cười cười, cũng chẳng nói gì thêm.

Chuyện này cũng chẳng trách Cố Nhược Lâm được.

Nếu Lý Đức Hiền đúng là cao thủ thật, thì tôi nghe lão nói, cũng coi như được học thêm.

Bị nói mấy câu không hiểu phong thủy, cũng chẳng vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận