Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 630. SAU LƯNG THỔI ĐÈN

Chương 630. SAU LƯNG THỔI ĐÈN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Chẳng mấy chốc, Phùng Quân bèn cùng mấy người khác khiêng một cái thang đến.

Đương nhiên, bọn họ cũng là mượn từ nhà của dân thôn, dân thôn ở đây chỉ coi miếu Thành hoàng như nơi cấm địa, còn thái độ với những người nơi khác đến như chúng tôi vẫn rất thân thiện, cứ liên tục khuyên chúng tôi đừng vào trong miếu Thành hoàng.

Lúc bắc thang, Phùng Quân còn nói với dân thôn, chúng tôi là người của nhà họ Phùng, Trương Nhĩ Trương tiên sinh cũng là bạn bè của nhà họ Phùng, hơn nữa hắn còn cố ý nói rằng, tôi là Âm dương tiên sinh rất có tiếng, là người cùng nghề với Trương tiên sinh, vào trong ngôi miếu Thành hoàng này là để cứu người, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

Sau những lời này, dân thôn mới bớt khuyên bảo chúng tôi đi một chút, đại đa số người đều vẫn vây quanh bên ngoài để hóng chuyện.

Sau khi bắc thang xong, tôi nhanh chóng trèo lên trên, sau khi lên độ cao ba bốn mét, thang hơi hơi có chút lắc lư, nhìn tờ phù này ở cự ly gần rồi, tôi cũng mới nhìn rõ nội dung bên trên! Lòng lập tức liền thất kinh!

Đây đích thực không phải là một tờ phù đơn giản, mà là một tờ phù khế ước!

Trong thuật phong thủy, phù khế ước là một dạng khế đất, là khế đất để phân chia đất đai cho người chết!

Trong Trạch kinh cũng có miêu tả về phù khế ước, lúc ở thôn Kế Nương, Âm tiên sinh vì để ngăn cản xác thanh thi, bèn vẽ ra một tờ phù khế ước, giữ ở cổng thôn Kế Nương.

Tác dụng của phù khế ước không phải là trấn quỷ, cũng không phải dưỡng quỷ, mà là một dạng quy tắc, người dương có quy tắc của người dương, người âm cũng có quy tắc của người âm, đất đai trong phù khế ước thuộc về người chết chủ của phù khế ước, “người” tùy tiện xông vào sẽ bị chủ sử của Địa phủ giáng tội trách phạt!

Nói cách khác, nó dùng để phòng quỷ quái vào trong.

Mí mắt tôi hơi nhướng lên, so sánh với la bàn, thì trong ngôi miếu Thành hoàng này, có ác quỷ?

Từ trên thang trèo xuống, bên cạnh có người đang gọi tôi, nói mau nhìn Dương Hưng, hắn đi vào trong rồi!

Tôi chú ý đến trong sân, dưới ánh sáng trăng, Dương Hưng đích thực đang đi vào trong, bước chân hắn nhích rất chậm chạp, giống như ngây dại vậy.

Tiếp tục gọi Dương Hưng đã chẳng có tác dụng gì khác nữa, trong miếu Thành hoàng có ác quỷ, tuy không biết rốt cục khủng khiếp đến mức nào, nhưng tôi đối mặt với nó, chắc không có nguy hiểm quá lớn, dù sao cũng là đền miếu dựng ở trong thôn, Trương Nhĩ cũng không thể nào là kẻ ác độc nuôi dưỡng quỷ được, hoặc giả là lão đang phòng bị thay cho dân thôn.

Quan trọng nhất là, Dương Hưng mà có chuyện thì phiền phức không nhỏ, tôi còn phải dựa vào hắn để ép xác thanh thi ra! Cũng không thể nào liên lụy khiến nhà họ Phùng bị nhà họ Dương dính dáng đến được.

Tư duy diễn ra trong nháy mắt, tôi trực tiếp sải bước bước qua cổng miếu Thành hoàng, nhanh chân đuổi theo về phía Dương Hưng!

Kết quả thân người Dương Hưng rùng mình co giật một cái, rồi hắn bắt đầu co giò lên chạy, việc này khiến tôi bị bất ngờ, tăng tốc độ đuổi theo!

Phía sau đương nhiên là chẳng có ai dám vào trong, Dương Hưng là vết xe đổ đi trước, bọn họ vào trong tôi còn phải phân tâm chăm sóc.

Trong nháy mắt, tôi đã đuổi theo vào trong đại điện của miếu Thành hoàng.

Đại điện không nhỏ, hai bên bày giá nến, trên dưới mỗi bên ba tầng, có điều giá nến nhiều năm không có người thay mới, sớm đã cháy rụi chỉ còn lại tàn nến, có điều chỉnh thể thì trông vẫn rất sạch sẽ.

Trên một bàn linh án dài, bày không ít đồ khô, các loại đồ cúng có thể để lâu dạng như bánh quy, bánh cốm, oản...

Tiếp phía sau bèn là lư hương, hương án, cùng với một pho tượng Thành hoàng!

Thành hoàng đầu đội mũ ô sa, người mặc quan phục màu vàng kim, râu dài mọc hết nửa khuôn mặt, lông mày dài quá mắt, toát ra một luồng khí uy nghiêm!

Phía trên và hai bên trái phải tượng Thành hoàng, đều có trang hoàng điêu khắc gỗ rồng phượng tinh xảo, lại nhìn sang hai mé trái phải, phân biệt đứng tượng điêu khắc của hai tiểu đồng, giống như là âm sai phục vụ cho Thành hoàng.

Dương Hưng quỳ sụp trước mặt Thành hoàng, đột nhiên liền bất động không nhúc nhích nữa.

Tôi từ từ đi đến sau lưng Dương Hưng, không chạm vào hắn, tôi lại đi vòng đến trước mặt hắn.

Lập tức đồng tử mắt tôi liền co mạnh lại một phát.

Dương Hưng hai mắt rời rạc, như không có tý chút thần trí nào vậy, hắn rũ đầu xuống, tôi mới chú ý đến, hai bên vai trái phải của hắn hóa ra đều có một vết bàn tay, điều khiến trán tôi rỉ mồ hôi là, trên đỉnh đầu hắn cũng có một vết bàn tay, vô cùng rõ nét.

Hai bên vai trái phải là Dương đăng, định đầu là Mệnh đăng... Xem ra ba ngọn đèn của Dương Hưng đều bị “người” ta vỗ qua rồi! Hắn còn có thể đứng được, đã là mạng lớn rồi...

Có điều nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, chắc là ứng với câu nói đó của dân thôn, hắn mất hồn rồi...

Sắc mặt tôi trở nên khó coi, mất mất hồn, tôi có đưa ra ngoài hắn cũng không tỉnh táo lại được... Tôi cũng căn bản không kịp đi tìm Trương Nhĩ, đường lối thủ đoạn của Thần bà mà hồi đó Trần mù dạy tôi cũng từng nhắc đến mất hồn, chính là người trong tình trạng quá mức khiếp hãi, sợ đến mức ba hồn không thấy bảy phách, cũng là trúng tà mà người bình thường hay nói.

Trúng tà mất hồn xong, nếu như hồn bị mất thấy ánh mặt trời, thì trên cơ bản người sẽ không tỉnh lại được nữa, nếu như nó trốn ở một nơi không thấy ánh mặt trời thì còn đỡ, sẽ có người vô ý gặp phải, nhìn thấy.

Chỉ cần chất vấn nó một câu, xác thịt cũng không cần, bay lượn linh tinh là muốn chết à?! Thì bản thân hồn tự sẽ về, đương nhiên, người vẫn sẽ bị ốm nặng một trận.

Tôi rút ra một chiếc la bàn nhái, đặt lên trên đỉnh đầu Dương Hưng. La bàn là vật âm dương, hóa sát trấn tà.

Giây phút la bàn nhái hạ xuống, vết bàn tay trên đầu Dương Hưng liền biến mất không còn nữa, vết ở hai bên vai cũng từ từ biến mất.

Sắc mặt của gã cũng khôi phục chút màu máu, chỉ có điều mắt vẫn mơ màng thảng thốt.

Cũng chính vào lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ.

Giọng nói này rì rì rầm rầm, vô cùng yếu ớt, hơi hơi phân tâm cái là không nghe rõ.

Tôi nín thở chăm chú lắng nghe, thì phát hiện giọng nói này kiểu gì lại giống như của Dương Hưng?

Nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt đờ đẫn ngẩn ngơ đó của Dương Hưng, tôi nén hơi, nhón chân nhón tay đi về phía âm thanh truyền lại...

Hướng mà âm thanh truyền lại, là một hành lang bên ở trong đại điện, bên trong ánh sáng vô cùng tối tăm. Được cái sau khi vào trong thì ánh sáng ở đây vẫn luôn rất kém, miễn cưỡng có thể nhìn thấy được.

Hành lang bên rộng khoảng chừng một mét, sau khi ra khỏi đại điện, thì lại bất ngờ hướng xuống dưới...

Dưới mặt đất của miếu Thành hoàng, còn có gì kỳ quái nữa?

Lại đi khoảng chừng mấy phút, âm thanh bên tai dần trở nên rõ nét, đây đích thực là tiếng của Dương Hưng, tôi phân biệt rõ ràng nội dung hắn nói xong, thì bên hông tôi cũng xuất hiện một cánh cửa...

Một cánh cửa gỗ được khép hờ...

Nếu lại lên trước tiếp, kỳ thực cũng còn có gian phòng khác, có điều tiếng của Dương Hưng đích thực truyền ra từ bên trong cánh cửa gỗ này, hơn nữa bên trong cánh cửa gỗ còn có ánh sáng yếu ớt.

Ghé sát khe cửa nhìn vào trong, thân người tôi run lên một phát.

Bên trong căn phòng nhỏ hẹp, có một chiếc giường gỗ, trên giường có nằm một người đàn bà, cô ta nhắm nghiền hai mắt, sợi tóc hai bên mái hơi có chút rối bù, sắc mặt cũng trắng nhợt khác thường.

Người đàn bà này, chẳng phải chính là Cố Nhược Lâm sao?!

Tôi đoán Dương Hưng tới đây là vì để tìm thấy cô ta, cũng đoán là cô ta xuất hiện tại đây, sợ rằng đều có liên quan đến việc di hồn hồi đó của Trương Nhĩ.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ rằng, sẽ dùng phương thức này để gặp lại cô ta!

Phía trước người cô ta quả nhiên còn có một người nữa, hắn quay lưng về phía tôi, mặt hướng về phía giường, giọng nói thì càng nghẹn ngào, lập cập nói em tỉnh dậy, anh họ tìm thấy em rồi, sẽ đưa em về nhà.

Cố Nhược Lâm không tỉnh dậy, cũng càng không có tý chút phản ứng nào!

Thân người gã đàn ông đó càng trở nên run rẩy hơn.

Tôi cũng nín thở, đang định quát hắn, đây đến tám chín phần là cái hồn mà Dương Hưng bị mất.

Kết quả bất thình lình, trên vai tôi đột nhiên bị một bàn tay đặt lên.

Bên tai còn bị thổi một hơi.

Thời điểm này đúng thật là lạnh quá mức, tôi cảm giác đầu óc có chút choáng váng, giống như cả người đều sắp bay ra ngoài vậy.

Ngay lập tức mặt tôi biến sắc mạnh.

Đây chính là nguyên nhân khiến Dương Hưng mất hồn?!

Ở phía sau lưng tôi, chính là ác quỷ ở trong miếu Thành hoàng?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận