Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 637. NẾN NGƯỜI

Chương 637. NẾN NGƯỜI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi lại đi lùi ra ngoài sân, một lần nữa nhìn chiều hướng phong thủy của cả khu nhà trạch, xác định phía sau gian sảnh chính, chính là hậu phương của Viên Thị Âm Dương Trạch.

Sau miếu và miếu phải mà tục ngữ khuyên tránh, đều là nơi âm thịnh dương suy mà người sống không muốn tới, ở đây nếu có Âm trạch, thì lối vào tuyệt đối nằm ở chỗ đó!

Bởi vì cả căn Viên Thị Âm Dương Trạch, đã chẳng còn sơ hở nào khác nữa, lối vào Âm trạch không thể nào mở ở nơi Dương nặng được.

Tôi cúi đầu suy nghĩ, rất nhanh, tôi đã xác định được một phương vị.

Lại lần nữa đi vào trong gian sảnh chính, tôi bước đến phía trước vách tường nằm ở trong nhất của mé bên phải, thò tay ra lần mò kỹ càng.

Đương nhiên, trước đó tôi đã đeo găng tay tiên xám lên, đề phòng ngộ nhỡ.

Vách tường nhìn vẻ như kiên cố dày nặng, mà gõ lên, có chỗ dày dặn đặc lõi, nhưng có một số vị trí thì lại trống rỗng, phát ra tiếng vang...

Tôi vui mừng, tìm kiếm kỹ càng phía trước chỗ vách tường trống rỗng phát ra tiếng vang đó, quả nhiên, trên vách tường có một chỗ lõm rất kín đáo, dùng sức đẩy mạnh xuống dưới, cả mặt tường bèn từ từ dịch chuyển vào bên trong...

Cách xây dựng vách tường ở đây và trong Âm trạch của Kế Nương Phần có cùng công dụng, thợ xây dựng thời kỳ trước, cũng có người đại tài.

Rất nhanh, vách tường đã di động mở hé ra một lối vào.

Lối đi hẹp rộng khoảng chừng hơn một mét, dài hẹp sâu thẳm, dốc xuống phía dưới.

Chỉ có điều khiến mặt tôi biến sắc là, chỗ lối vào lại còn đang ngồi một người...

Khuôn mặt chữ Quốc bị đẩy phồng lên, vị trí dưới cằm mọc đầy rễ phụ, làn da trên mặt trông cũng trắng bệch vô cùng, giống như có thể sẽ bị phồng rách ra bất cứ lúc nào vậy...

Ẩn hiện trên mặt lão, còn mọc ra thứ nấm đầu xác nhỏ xíu, tôi lập tức liền cảm giác trào lên từng cơn ớn lạnh và buồn nôn...

“Có thứ chặn đường?”

Trần mù sớm đã bước đến bên cạnh tôi, lão cũng vừa hay đối diện với hướng cổng vào lối đi.

Tôi gật gật đầu, thở hắt ra một hơi, trực tiếp nói luôn đây là xác chết của lão già trộm thọ, đã bị nhiễm kịch độc của nấm đầu xác rồi.

Trần mù có vẻ nghĩ ngợi gật gật đầu, nói: “Trương Nhĩ rất chú ý cẩn trọng, xem ra lão đã xuống Âm trạch một lần, bên trong rất quan trọng, nên lão mới bê xác chết lại, thế này xem ra, không biết lão có còn ở trong không, hay là đã rời đi rồi.”

Tim tôi hơi hơi đập nhanh một phát, chần chừ một chút trả lời: "Chắc là chưa đi? Nếu không đã chẳng không liên lạc được rồi, người nhà họ Phùng không có phản ứng, Phùng Quân vẫn có để người ở lại thôn Kính Khẩu mà. Chú ấy chưa về trong thôn, cũng không qua nhà họ Phùng, quá bán là vẫn còn ở trong Âm trạch.”

Lối đi sâu thẳm, dường như chỗ thông tới là nơi Âm tào Địa phủ vậy, cái cảm giác lạnh lẽo vắng vẻ ấy tôi chừa từng cảm nhận bao giờ.

Bóng tối sẽ khiến người ta sinh ra tâm lý sợ hãi, thế nhưng sợ hãi lại có nguồn gốc từ điều chưa biết, còn điều chưa biết lại sẽ khiến người ta hiếu kỳ khao khát.

Bây giờ tôi không chỉ là muốn tìm Trương Nhĩ, mà còn muốn xem xem trong căn Âm trạch này, rốt cục có huyền cơ gì.

Âm trạch mà Âm dương tiên sinh thành danh đã lâu Viên Hóa Thiệu xây dựng, tuyệt đối sẽ không đơn giản!

Việc này cũng sẽ cho tôi cơ hội tìm hiểu thuật phong thủy của Viên Hóa Thiệu.

“Chú Trần, chú đợi cháu bê bỏ cái xác chết này ra.” Tôi trầm giọng mở miệng.

Nhưng Trần mù đột nhiên lại nói: “Đừng động vào, Trương Nhĩ nếu đã làm thế này rồi, thì hoặc giả còn có chuẩn bị khác nữa, chú đưa mày vào trong.”

Cùng lúc dứt lời, Trần mù đột ngột túm lấy bả vai tôi, lão đạp bước lên trước, tung người nhảy lên một phát!

Lối đi này tuy nhỏ hẹp, nhưng độ cao lại không thấp, Trần mù trực tiếp một phát nhảy qua luôn, đem theo cả tôi cũng cùng vào bên trong lối đi, vừa vặn vượt qua xác chết của lão già trộm thọ...

Hơi lạnh từ xung quanh liên tục xộc vào trong người, sau khi chạm đất, tôi càng cảm giác toàn thân lạnh buốt.

Kỳ thực lúc tôi đẩy vách tường ra, sau khi buông tay ra xong, nó đã đang chầm chậm đóng lại rồi.

Sau khi tôi và Trần mù vào trong xong, tốc độ khép lại của nó dường như đều trở nên nhanh hơn, mười mấy giây sau, cả lối đi hoàn toàn bị bịt kín, đêm đen bao trùm tất cả.

Tôi mò lấy điện thoại ra mở đèn pin lên soi sáng, Trần mù thì đã thuận theo lối đi mà bước xuống phía dưới. Tôi lập tức co giò đuổi theo.

Cứ thế đi xuống dưới mãi, độ cao của lối đi cũng đang dần trở nên nhỏ hẹp, cả cái lối đi cũng có độ cong đang lượn vòng.

Hơn nữa sau khoảng chừng hai ba mươi mét, liền có một chỗ đột ngột đứt đoạn, lối đi đã đến tận cùng, trước mắt có một cái hố dạng như miệng giếng, chỗ bên rìa có một cái thang có thể đi xuống dưới.

Mặt tôi lại biến sắc, vừa nãy tôi còn đang nghĩ, chỉ dựa vào độ cong này, chắc chắn phải ra khỏi phạm vi của Viên Thị Âm Dương Trạch rồi, vậy thì không được coi là Âm dương trạch Dương trên Âm dưới nữa.

Không ngờ là đến đây liền trực tiếp dựng thẳng xuống dưới... Không khó có thể thấy được, phía dưới này tuyệt đối chính là Âm trạch!

“Chú Trần, mắt chú không tiện, để cháu đi phía trước đi, đây là một cái giếng dốc đứng, có thang. Phía dưới chắc là đến nơi rồi.”

Trần mù không hề nói thêm gì khác, hơi nhường ra một chút lối đi.

Tôi lại lần nữa định thần lại, bình ổn hơi thở, khom lưng cúi người, sau khi mò lấy cái thang, liền trèo xuống dưới. Trần mù bám sát theo sau. Tốc độ của tôi không dám quá nhanh, bởi vì không biết được ở phía dưới có nguy hiểm gì hay không.

Khoảng cách hơn mười mét ngắn ngủi, cũng tốn mất không ít thời gian...

Sau khi thang chạm đất xong, xung quanh hóa ra có ánh lửa nến leo lét...

Tôi tắt đèn pin điện thoại đi, đồng thời cũng phát hiện, điện thoại quả nhiên đã hoàn toàn không có sóng rồi.

Phòng hầm dưới mặt đất thông thường đều sẽ không có tín hiệu, đây là Âm trạch dưới đất, thì làm sao mà có được?

Trần mù cũng xuống đến đất, tôi nhìn quanh bốn phía một phát, lập tức lông tóc toàn thân đều dựng ngược cả lên, da đầu không không chế được mà không ngừng tê rần...

Ở đây có một khoảng đất trống, khoảng chừng hơn ba mươi mét vuông, trên đỉnh không được coi là quá cao, đại khái bằng với độ cao của tầng lầu thông thường vào khoảng ba bốn mét, bên trên chính là lớp đất, có điều lại dùng gỗ hoàn toàn bịt kín lại hình thành trần nhà, không hề có đất cát rơi vãi, trông có vẻ rất kiên cố.

Khoảng đất hiện ra mang hình vuông, vị trí chính diện trước mặt chúng tôi có một bức tường, trên tường có một cái cổng, có mái hiên, có hoành phi.

Không, đây không phải là một cánh cổng, mà là lối vào căn nhà này.

Chỉ có điều căn nhà này hoàn toàn nằm dưới mặt đất, bị bịt nóc mà thôi...

Thứ đáng sợ không phải là cổng Âm trạch, mà là trần nhà phía bên ngoài hai bên cổng, từ trên xuống dưới có xích sắt rủ xuống, khoảng chừng năm sợi xích sắt đang treo một cái xác chết.

Cái xác chết này tay chân đều bị bẻ gãy quặt ra sau, cổ tay cổ chân bị treo lên, thành hình giống như hình vuông vậy.

Đầu bị một sợi xích sắt nhỏ mảnh kéo ngẩng lên, vị trí đỉnh đầu thì có một sợi bấc nến, đang tỏa ra ánh lửa leo lét.

Xác chết như thế này, trái phải mỗi bên có một cái...

Bên trái đàn ông, bên phải đàn bà, bọn họ đều trợn to con mắt, chết không nhắm mắt, vẻ mặt vừa đau khổ vừa vặn vẹo hung ác.

Tuy xác chết không thối rữa, nhưng cũng biến thành một thứ màu xanh thẫm khác thường...

“Châm... Nến người...”

Tôi cố nén nhịn không nổi da gà, nhưng vẫn không khống chế được, đi đến trước mặt xác chết.

Bọn họ bị treo lên không cao mấy, cũng chỉ hơn một mét, tôi có thể nhìn thấy rõ nét đỉnh đầu của bọn họ bị đục ra, cả cái xác chết chắc đã được xử lý móc rỗng, bên trong đổ ngập dầu mỡ.

“Chú Trần... Chú cẩn thận đừng chạm vào mấy thứ ở xung quanh.”

........,,,........

Lời dịch giả: Đợt bạo chương lần này xin phép được kết thúc! Cảm ơn nguyenlocha đã đẩy kim phiếu cho truyện, cảm ơn nguyenhoanghuy279 đã đề cử cho truyện, cảm ơn thezumountainsage đã donate cho truyện. Tiếp tục cầu đề cử để truyện được lên top đề cử, cầu đánh giá 5 sao, cầu review tích cực, để dịch giả có động lực tiếp tục cày bạo chương! Chúc cả nhà đầu tuần vui vẻ!

PS: Vì app giờ bỏ chức năng bình luận và donate, hiện 2 chức năng này chỉ còn trên web, nên nếu đạo hữu nào cần để lại lời nhắn thì hãy vào web nhé, đừng nhắn qua đẩy kim phiếu nữa, mình xót kim phiếu hộ đạo hữu >_
Bạn cần đăng nhập để bình luận