Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 654. ĐẠO SĨ LẬP LỜI THỀ

Chương 654. ĐẠO SĨ LẬP LỜI THỀ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Ánh trăng trong vắt, tất cả những thứ trước mắt quá đỗi rõ nét, sau cơn mưa rào, bụi bẩn trong không khí dường như đều bị tẩy rửa sạch sẽ.

Con sông Tiểu Liễu đầy tràn lặng lẽ trôi, cây cầu dùng gỗ xà nhà ghép lại hơi có chút biến hóa, phù vẽ trên tấm vải trắng, dường như sâu thẳm hơn vài phần, giống như là bị người ta tô thêm vậy.

Dương Thanh Sơn hai tay khoát sau lưng, nhìn bờ đối diện của sông Tiểu Liễu.

Mắt tôi trợn tròn, đỏ quạch, bỏng rát như sắp rỉ máu vậy.

Bởi vì trên bờ đối diện của sông Tiểu Liễu, đang quỳ chỉnh tề một hàng người.

Đạo sĩ ban nãy vừa đưa Trần Tiểu Bàn cùng những dân thôn còn sống sót rời đi, quỳ ở bên trái, bọn họ trợn to con mắt, biểu cảm vô cùng đau khổ dữ tợn, ngẩn ngơ nhìn thẳng phía trước.

Bên phải ngay đầu bèn là Trần Tiểu Bàn, còn lại thì là mấy người dân thôn kia.

Biểu cảm của bọn họ càng đờ đẫn hơn một chút, giống như đến trước khi chết vẫn không phản ứng lại được bản thân vì sao lại chết vậy.

Dưới ánh trắng, tôi có thể nhìn thấy rõ nét chỗ ấn đường ở tâm mày bọn họ có một vết nứt ra, tướng đoản mệnh chết bất đắc kỳ tử!

Nhưng lúc trước khi bọn họ rời đi, trên tướng mặt tôi đều không nhìn thấy tý chút bất thường nào!

“Tiểu Bàn....” Tôi run lẩy bẩy gọi nhỏ một tiếng, càng cảm giác lồng ngực máu huyết cuộn trào từng đợt, phụt một tiếng, lại lần nữa nôn ra một ngụm máu bầm, cảm giác quay cuồng trong đầu cũng càng trở nên vô cùng mãnh liệt.

“Viên Hóa Thiệu...” Tôi nghiến răng, chân răng gần như đã sắp rỉ máu ra rồi.

Lần nữa từ dưới đất đứng dậy, tôi bước đi về phía cây cầu được dùng gỗ xà nhà ghép lại đó.

Lúc đi qua bên người Dương Thanh Sơn, hắn liếc tôi một cái, không nói gì, tôi cũng chẳng đếm xỉa đến hắn.

Lần này, cây cầu gỗ dẫm lên lại vô cùng chắc chắn, trạng thái kiểu này của tôi, rõ ràng nên là bước chân liêu xiêu, rất dễ đi không vững mới đúng, kết quả đều chẳng có bất cứ vấn đề gì.

Hơn nữa mặt nước phía dưới, cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì, thậm chí cái cảm giác có con mắt đang nhìn chằm chằm kia cũng biến mất không thấy nữa.

Tôi đã sắp đi đến bờ đối diện, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một trận cuồng phong thổi tới!

Cơn gió này lớn đến kinh người, dữ đến kinh người, còn càng toát ra một thứ khí lạnh trước nay chưa từng có.

Thân người tôi đều lắc lư mạnh một phát, gió suýt chút nữa thì thổi ngã tôi, cái thứ khí lạnh đó càng khiến toàn thân tôi cứng đờ.

Vốn dĩ tôi sợ ngã xuống, định cúi người xuống ôm lấy cầu gỗ, nhưng xác chết bên bờ sông, dưới cơn gió thổi này, lại cạch một phát đổ xuống dưới sông Tiểu Liễu.

Tôi trơ mắt nhìn xác chết của Trần Tiểu Bàn cũng rơi xuống dòng nước sông đen kịt, cuối cùng trên bờ sông chỉ còn lại cánh tay đứt kia.

Không để ý được đến cơn gió này nữa, tôi vụt lao lên xông xuống dưới cây cầu gỗ, lại chạy đến vị trí của Trần Tiểu Bàn ban nãy, chằm chằm nhìn mặt nước.

Mặt nước vẫn hơi có chút gợn sóng, chỉ có điều xác chết của Trần Tiểu Bàn đã không nhìn thấy nữa rồi....

Gió lạnh vẫn thổi, tôi ngoảnh đầu lại, dường như ở cuối tầm mắt lờ mờ nhìn thấy một người.

Khoảng cách quá xa, tôi không nhìn thấy mặt của y, càng không nhìn thấy ánh mắt của y, nhưng tôi phát giác ra một tia cảm xúc đặc thù, giống như là bỡn cợt? Thứ gió này không phải là gió lạnh, hơi hồi phục tinh thần lại chút, tôi mới nhớ lại sự quen thuộc của thứ gió này, hồi đó lúc tôi đưa ông nội ra ngoài, liền có một cơn gió ác liên tục thổi sau lưng xác chết của ông, cơn gió lúc này, chẳng phải chính là thứ cảm giác như vậy sao?

Trong nháy mắt, bóng người đã biến mất không thấy nữa.

Tôi trầm mặc, bình tĩnh lại, quay đầu lại lần nữa nhìn về phía mặt nước, trên mặt hơi có chút ươn ướt, mắt cũng có chút đau nhói.

Nhưng trong lồng ngực lại có một nỗi hận trước nay chưa từng có, một cảm giác ác độc và quyết tâm giết người.

“Anh Thập Lục có lỗi với mày.” “Anh Thập Lục sẽ giết lão, báo thù cho mày, báo thù cho cả nhà mày.” Cảm giác đau đớn từ toàn thân trên dưới truyền lại, tôi lại nhìn về phía thôn Tiểu Liễu bên bờ đối diện, thôn làng chết chóc, không còn tý chút sự sống nào nữa.

Vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời không, dường như lúc này cũng đã trở nên ảm đạm.

Dương Thanh Sơn không thấy đâu nữa, chẳng biết từ lúc nào, Trần mù và Liễu Dục Chú cũng đã tới cổng thôn, biểu cảm của Liễu Dục Chú rất đáng sợ, gã chằm chằm nhìn mặt nước không chớp mắt.

Trần mù liên tục dìu Liễu Dục Chú đi theo phía sau tôi, lão chắc cũng đã nhìn thấy cái chết của những đạo sĩ và dân thôn kia rồi?

Tôi đau lòng, việc đau lòng nhất là Trần Tiểu Bàn mất rồi.

Dạng người coi mạng người lớn bằng trời như Liễu Dục Chú, hận không thể tận tay giết chết loại người hung ác, nhìn thấy những người này bị hại chết, sợ rằng tâm trạng của gã cũng chẳng tốt hơn tôi chút nào.

Đột nhiên, Liễu Dục chú đẩy tay Trần mù ra.

Thân người gã loạng choạng một phát, không có sự dìu đỡ của Trần mù, gã suýt nữa thì ngã.

Liễu Dục Chú lúc này, thực sự có chút thê lương, phần ngực áo đạo bào hoàn toàn bị rách ra, vì trí cổ tay còn bị một cây bút màu vàng kim đâm xuyên, ngoài ra, hai chân gã cũng máu me đầm đìa, nước mưa ướt nhẹp lẫn lộn với máu huyết khiến quần áo gã cũng đã ướt đẫm.

Gã nhấc tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa khép sát vào nhau, giơ tay chỉ trời.

“Khổng Thánh ban ta Tâm lung linh, ta nay lập thệ với Thiên Đình, tru diệt ác đồ người tàn bạo, nếu không móc tim trả Tam Thanh.” Giọng gã quá lớn.

Vang ầm lên bên tai tôi! Vang ầm trong bầu trời đêm! Tiếng hồi âm vang vọng không dứt.

Sau khi từ từ hạ tay xuống xong, thân người Liễu Dục Chú lại loạng choạng, có điều gã lần nữa đứng vững xong liền vô cùng hiên ngang.

Từng bước từng bước đi ra khỏi thôn Tiểu Liễu, bước lên trên cây cầu gỗ, mãi cho đến bờ đối diện.

Trần mù đi phía sau, lão vẫn cảnh giác như cũ, nhìn bốn xung quanh.

“Liễu đạo trưởng.” Tôi hạ giọng gọi Liễu Dục Chú một câu.

Liễu Dục Chú trầm mặc và nghiêm nghị, không trả lời tôi.

Trần mù cũng đã xuống khỏi cây cầu gỗ, lão hít sâu một hơi nói: “Cố nhanh rời khỏi đây đi, hai người đều cần đi viện, sự việc này còn cần đợi thương thảo, thứ ở trong thôn chúng ta đánh không lại, cái người ở ngoài thôn cũng quá lợi hại.”

“Không được để Viên Hóa Thiệu có được Lý Âm Dương trước.” Tôi lắc lắc đầu, hạ giọng nói.

Liễu Dục Chú mới mở miệng nói: “Sát niệm trong tâm y quá nhiều, máu tươi trên tay quá nhiều, oan hồn sau lưng quá nhiều, cây cầu này, y không qua được.” Gã chỉ chỉ vào cây cầu ghép bằng gỗ xà nhà đó, tôi không nhìn ra được tâm trạng và thần sắc trong mắt gã lúc này, quá mức bình thản.

Trong lòng tôi hiểu rõ nguyên nhân, Dương Thanh Sơn đã bổ sung cho đạo phù này, đây mới là then chốt.

“Nếu như y không vào trong được, hoặc giả bèn sẽ không tới trước, mà sẽ xem chừng chúng ta, ngồi làm ngư ông đắc lợi, việc này vẫn cần phải thương thảo, giờ này chúng ta không biết gì về y cả.” Trần mù lại nói một câu.

Tim tôi thắt lại một phát, nói đến mặt không biết chút gì này, chúng tôi không phải hoàn toàn không biết gì cả.

Ngoảnh đầu nhìn vọng một phát về hướng nhà tôi, tôi trầm giọng nói: “Chú Trần, cháu lại vào thôn một lần nữa.”

Mặt Trần mù hơi biến sắc, lập tức lắc đầu nói: “Không được. Quá nguy hiểm, hơn nữa mày vào thôn cũng chẳng làm được gì cả.”

“Chúng ta không phải không biết gì cả. Cháu phải lấy đồ ra ngoài, đối với Lý Âm Dương, đối với Viên Hóa Thiệu, món đồ đó đều rất quan trọng.”

“Trương Nhĩ vừa nãy lấy lại Nghiên Thiên Can, còn đoạt mất Định la bàn từ trên người cháu, cháu bắt buộc phải vào trong thôn lấy món đồ đó ra.” Tôi trịnh trọng nói từng câu từng chữ một.

Trần mù còn định mở miệng.

Tôi rặn ra một nụ cười, nói: “Cháu rất an toàn, ít nhất bây giờ an toàn, có người đang trông chừng cháu.”

Cùng lúc dứt lời, tôi đã bước lên trên cây cầu ghép bằng gỗ xà nhà, nhanh chân đi về phía nhà tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận