Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 655. ANH EM KHÁC HỌ

Chương 655. ANH EM KHÁC HỌ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, trong sân quá mức hỗn loạn.

Về đến trong căn phòng của bà nội, tôi ôm cái rương gỗ kia vào trong lòng, cuối cùng cũng ổn định tâm trí.

Sau khi lại ra khỏi thôn, tôi mới phát hiện, bên ngoài đỗ một chiếc xe.

Cửa xe để mở, Liễu Dục Chú và Trần mù đều ở trên xe, trước xe có người đang đi qua đi lại, đây chẳng phải chính là Phùng Bảo sao?

Tôi bước qua cây cầu bằng gỗ xà nhà, Phùng Bảo chạy lại dìu tôi, hắn mất tự nhiên gọi tôi một tiếng La tiên sinh, tiếp đấy lại nói lúc trước sau khi đưa chúng tôi tới nơi xong, đột nhiên bên chỗ Phùng Khuất gọi điện cho hắn tìm tôi, nói là bọn họ liên lạc với tôi đều không liên lạc được.

Hắn giải thích mấy câu, nói tôi có việc cần kíp đang bận, Phùng Khuất liền gọi hắn về khu nhà cũ một chuyến, lấy một món đồ tới cho tôi.

Nói hết xong, Phùng Bảo lại có vài phần bất an hỏi: “Trên đường tôi nhìn thấy chiếc xe ban nãy của chúng ta, trên xe đều không có người... Mọi người đâu rồi? Chẳng phải còn có mấy đạo sĩ nữa à?”

Lời của Phùng Bảo lại khiến lòng tôi ngột ngạt bức bối thêm vài phần, tôi ngoảnh đầu nhìn nhìn mặt sông, lắc lắc đầu nói: “Bọn họ tạm thời không ra được, có điều bọn họ sẽ ra thôi.”

“Liễu đạo trưởng, nếu như phá được bố cục của thôn Tiểu Liễu, thì chắc có thể vớt xác chứ?” Tôi hít sâu một hơi hỏi.

Liễu Dục Chú cuối cùng cũng trả lời câu hỏi của tôi, gã bình tĩnh đáp: “Không còn yêu ma quỷ quái, phong thủy ở đây như thế nào, là việc của Âm dương tiên sinh, có thể vớt xác được hay không, là chuyện của người vớt xác.”

Tôi nhắm mắt định thần lại, vẫn cứ gật gật đầu, hạ giọng nói: “Đợi bố cục này phá xong, tôi mời chú Văn Tam tới vớt bọn họ lên bờ, an táng tử tế.”

“Tôi còn kiếm được ít tiền, mấy vị đạo trưởng kia tôi sẽ trợ cấp an ủi cho người nhà họ, những dân thôn kia tôi mang máng còn nhớ tên, nếu như bọn họ còn có con cái hay người nhà đi làm ở ngoài, tôi cũng sẽ cho bọn họ một lời giải thích.”

“Rất tốt.” Liễu Dục Chú lại gật gật đầu.

Sau khi tôi lên xe xong, Phùng Bảo không hỏi thêm nữa, lái xe đưa chúng tôi tới bệnh viện.

Đợi lúc tới viện, trời đã tờ mờ sáng rồi, Trần mù hơi đỡ hơn một chút, không có gì đáng ngại, Liễu Dục Chú thì tương đối thảm, bàn chân cần phải khâu lại, cổ tay bị đâm xuyên cần làm một ca tiểu phẫu để lấy cái bút kia ra.

Đây là vết thương nhìn thấy được, chỗ không nhìn thấy được thì là gã chắc bị thương đến linh hồn, cái này thì thuộc về nội thương rồi.

Còn về tôi, xương sườn có bị nứt nhẹ, phần thịt ở cẳng chân có vết thương bị xé rách, lúc trước ở trong thôn quá căng thẳng nên mãi không cảm giác thấy, kỳ thực vào đến viện liền đã cà nhắc tập tễnh rồi.

Tôi đeo đai ngực có tính đàn hồi lên, để cố định xương sườn trước ngực, tránh việc thương tích chuyển biến xấu, cẳng chân cũng bị nhấc lên treo trên giường bệnh, tạm thời không được di động.

Liễu Dục Chú được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, ở cùng một phòng bệnh với tôi, nhưng gã lại trực tiếp ngủ thẳng luôn, ngủ vô cùng say.

Phùng Bảo lúc này giao thứ mà gã đi qua nhà cũ ở phố cổ lấy về cho tôi.

Trong một tấm vải trắng bọc mấy cái móng tay, hình như từng bị đốt.

“Lưu tiên sinh nói, lúc buổi tối cắt điện, bọn họ châm nến, sau đó nến cứ lúc mờ lúc tỏ toát ánh sáng xanh lục, liền phát hiện trên đầu có những thứ này, bảo tôi giao cho cậu, còn về những thứ khác tạm thời không việc gì.” Phùng Bảo ghé tai tôi khẽ giải thích.

Cái móng tay đó toát ra một thứ khí lạnh, giống như là của người, có điều lại quá trắng, hơn nữa cắt quá nhỏ, lại giống như là móng vuốt của hoàng bì tử vậy.

“Xảy ra chuyện lạ ắt có yêu.” Tôi hạ giọng lẩm bẩm, lại bàn bạc vài câu với Trần mù ở cạnh giường.

Trần mù gật gật đầu, nói vì đề phòng ngộ nhỡ, lão qua khu nhà cũ xem xem, thương lượng với Lưu Văn Tam một chút, bảo tôi ở viện nghỉ ngơi tử tế, tạm thời đừng nghĩ gì khác.

Trước khi Trần mù và Phùng Bảo rời đi, tôi giao phó cho Phùng Bảo mấy cái tên, đều là về mấy người dân thôn kia mà tôi ghi nhớ lại, bảo hắn đi tìm xem, rồi lại bảo hắn đi thông báo chút cho Trường Thanh Đạo Quán về cái chết của những đạo sĩ kia, hơn nữa tôi còn đem cái thẻ ngân hàng trên người mình đưa cho Phùng Bảo.

Lúc này trong thẻ còn có không ít tiền tài, tôi nói Phùng Bảo sắp xếp một chút, đem số tiền này chia cho những người đó coi như trợ cấp an ủi.

Phùng Bảo do dự một chút, rồi vẫn đón lấy, sau đó mới mới theo Trần mù cùng rời đi.

Sau khi bọn họ đi xong, tôi mới phát hiện bên cạnh đầu giường của Liễu Dục Chú có đặt một cái khay nhỏ, bên trong khay, chẳng phải chính là cây Bút Địa Chi kia sao?

Tôi miễn cưỡng với đến cái khay, cầm cây bút đó lại.

Bút lại lần nữa vào trong tay, mới khiến tôi nghiêm chỉnh nhìn nó, biết được sự không tầm thường của nó.

Nếu như hồi đó tôi mà hiểu được, nghiên mực và bút cũng giống hệt như Định la bàn, là vật kế thừa của Âm dương tiên sinh, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn giao cho Trương Nhĩ một năm.

Bây giờ mất mất Định la bàn, nhưng lại lấy được cây bút này, tôi cũng chẳng biết rốt cục được mất thế nào nữa.

Nghiên Thiên Can không có Bút Địa Chi, tác dụng tuyệt đối sẽ không quá lớn, tôi cầm mỗi cái bút không, thì cũng chẳng giúp đỡ được gì nhiều.

Ngược lại là Định la bàn có thể phân kim định huyệt, khám phong thủy chọn núi, tác dụng càng rõ rệt trực tiếp hơn.

Chỉ là nghĩ lại một chút, lúc Liễu Dục Chú đấu với Trương Nhĩ bị vong nhập, Trương Nhĩ dựa vào Nghiên Thiên Can và Bút Địa Chi, có thể trực tiếp vẽ phù chặn được thế tấn công của Liễu Dục Chú, Định la bàn liền sẽ mất đi năng lực này?

Trong lúc suy nghĩ, tôi chú ý cẩn thận cất Bút Địa Chi đi, mở cái rương gỗ kia ra, lật quyển Sơn dã tạp ký Lý Âm Dương thủ lục đó ra.

Tôi hít sâu một hơi, tìm thấy nội dung trang có xuất hiện tên của Viên Hóa Thiệu kia.

Rất nhanh, tâm trí tôi đều chìm đắm vào trong đoạn ghi chép này.

Theo ghi chép của Lý Âm Dương, lúc quen biết Viên Hóa Thiệu, đã là năm thứ mười ba kể từ khi ông ta trở thành truyền nhân đời thứ hai mươi sáu của Địa tướng Kham dư rồi.

Ông ta đi tới địa giới Khai Dương lúc đó (nay là Nội Dương), bởi vì vợ con ông ta mắc một thứ bệnh lạ, nghe đồn Âm dương tiên sinh địa giới Nội Dương Viên Hóa Thiệu, có y thuật tuyệt diệu có thể hồi sinh người chết khiến xương trắng sinh thịt.

Cho dù là người bệnh nặng sắp chết, chỉ cần Viên Hóa Thiệu ra tay, nhất định sẽ có thể chữa lành, sống khỏe như vâm.

Ông ta muốn cầu Viên Hóa Thiệu ra tay giúp đỡ, chữa lành cho vợ con ông ta.

Đọc đến đây, tôi đột nhiên liền nghĩ đến, y thuật vủa Viên Hóa Thiệu, đúng thật là y thuật sao?

Hay là thuật pháp trộm thọ của y? Phàm là người bệnh nặng, y lặng lẽ trộm thọ, rồi thay người đó bù đắp thọ nguyên?

Tiếp tục đọc nữa, Lý Âm Dương ghi chép ông ta và Viên Hóa Thiệu đều là người học Âm dương thuật, chỉ là thuật pháp tu luyện không giống nhau, hai người sau khi gặp mặt trò chuyện vô cùng vui vẻ, rất có một thứ cảm giác hận gặp nhau quá muộn, còn kết thành anh em khác họ.

Chỉ có điều Viên Hóa Thiệu trị bệnh, không cho bất cứ người nào nhìn thấy, vợ con ông ta sau khi được chữa lành, vốn định rời đi, Viên Hóa Thiệu lại nhiệt tình mời mọc, khiến ông ta không đi được.

Hai người nghiên cứu so tài Âm dương thuật, Viên Hóa Thiệu biểu thị rất có hứng thú với Địa tướng Kham dư, còn lúc lại nói, mệnh của vợ con ông ta rất tốt, mười phần tốt.

Lý Âm Dương cũng vô cùng thẳng thắn biểu thị, Địa tướng Kham dư chỉ có thể truyền cho đệ tự bổn môn, đơn giản cùng nghiên cứu so tài thì được, nhưng đích thực không được truyền ra ngoài.

Viên Hóa Thiệu biểu thị tiếc nuối, cũng không nhắc thêm nữa.

Còn Lý Âm Dương ở thành phố Nội Dương, thì bắt đầu thu đồ đệ, ông ta không chọn được người phù hợp có thể đồng thời kế thừa Địa tướng Kham dư.

Âm dương tiên sinh từ trong vô tận tự có cảm ứng, ông ta lờ mờ cảm thấy hoặc giả sẽ có chuyện phát sinh, bắt buộc phải nhanh chóng tìm ra đệ tử truyền lại y bát.

Lùi một bước, ông ta bèn tìm ra La Trung Lương, cùng với Trương Cửu Quái.

Phân biệt truyền thụ Âm thuật và Dương thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận