Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 659. HẮN LÀ TÊN ĐIÊN

Chương 659. HẮN LÀ TÊN ĐIÊN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Thập Lục, các cậu ra ngoài trước đi đã, tôi cần làm chút công tác chuẩn bị, để “cô ta” tỉnh lại.” Trong lúc Trương Nhĩ nói, trong tay lão móc ra một bó hương.

Tôi hít sâu một hơi đi ra ngoài, đồng thời cũng nhắc nhở Dương Hưng một tiếng.

Dương Hưng cúi đầu đi theo tôi.

Giây phút bước lên hành lang, tôi còn cảm nhận được phía sau có một cảm giác bị nhìn chăm chú, có điều tôi không hề quay đầu lại.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi bèn về đến trong đại điện của miếu Thành Hoàng.

Dương Hưng đột nhiên nói một câu: “Đồng nhân, một người, hai hồn? Vậy người tỉnh lại vẫn là Nhược Lâm sao? Hai người cùng sống?”

Tôi không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, coi như là ngầm thừa nhận.

Dương Hưng bất chợt hơ hơ cười cười, hắn nói: “La Thập Lục, tao khuyên mày một câu, bây giờ rời khỏi đây.”

Tôi nhíu mày một cái, ngoảnh đầu nhìn Dương Hưng.

Nhưng Dương Hưng lại quay người đi, bước về phía cổng chính của miếu Thành Hoàng.

“Dương Hưng, ý mày là gì?” Tôi lập tức gọi với theo một câu hỏi.

“Chẳng ý gì cả, người này tao sẽ không động đến, mày chẳng phải vừa nãy đã nói rồi sao, lão cần qua Trường Thanh Đạo Quán tĩnh dưỡng, người, tao sẽ đưa qua.” Dương Hưng không quay đầu, nhưng giọng nói lại mang vẻ vô cùng lạnh lẽo.

Tiếng xe tắt máy, đột nhiên vang lên dày đặc...

“Việc này mày không quản, nhưng tao sẽ quản đến cùng, trong đạo trường Hạ Nguyên Lục thập Tiên mệnh, dẫu sao cũng còn có vài Phong thủy sư. Bây giờ tao muốn làm người thế nào, là có thể làm người thế ấy.” Trong nháy mắt, Dương Hưng đã đi đến cổng miếu Thành Hoàng, hắn nhấc nhấc tay lên.

Giây tiếp theo, bèn ùn ùn, dày đặc xông vào ít nhất một hai trăm người!

Trong số những người này, không chỉ toàn là vệ sĩ thông thường, mà mấy người dẫn đầu, tôi còn thấy rất quen mắt...

Mấy Phong thủy sư lần đó từ trong quần thể núi Nam Sơn ra, gần như đều ở đây, rõ ràng Đường Đức là người dẫn đầu...

Lần đó Đường Đức giấu giếm thông tin cái chết của Dương Hạ Nguyên, chính là vì muốn tiếp quản đạo trường.

Tôi lập tức liền hiểu ra, Dương Hưng ở lại đây không phải là chẳng làm gì hết cả...

Sợ rằng Trương Nhĩ không về, hắn cũng sẽ sắp xếp cho những người này tới?

“Nếu như La Thập Lục định ngăn các người, các người có thể động thủ, có hậu quả gì các người gánh lấy, Dương Hưng tôi quản vợ con già trẻ trong nhà các người cả đời.”

“Đợi lúc nữa, lão Trương Nhĩ đó đưa Nhược Lâm ra ngoài rồi, thì đón Nhược Lâm qua đây, chúng ta về Trần Thương, đương nhiên, tiện đường đưa Trương Nhĩ qua Trường Thanh Đạo Quán một chút, nếu như Trương Nhĩ không biết điều mà phản kháng, thì các người cần làm gì cứ làm nấy. Tôi không những quản gánh việc cho cách người, mà còn sẽ trọng thưởng cho các người!”

Dương Hưng lạnh nhạt nói hết câu nói cuối cùng này xong, bèn không tiếp tục mở miệng nữa.

Mấy Phong thủy sư do Đường Đức dẫn đầu kia đi đến trước mặt tôi trước, đám người ở phía sau hình thành một thứ áp lực cực lớn.

Những vệ sĩ thông thường kia, trong mắt có tham lam, cũng có hung hãn.

Đường Đức thì chắp tay bao quyền, hơi hơi cúi người: “La tiên sinh, vẫn mong cậu đừng làm khó chúng tôi.”

“Phong thủy sư không được làm tổn thương đến người thường, Âm dương tiên sinh cũng vậy, La tiên sinh chắc rõ quy tắc này chứ.”

Trong lúc nói Đường Đức giơ giơ ngón tay, chỉ bầu trời trên đỉnh đầu.

Gã lại cười cười nói: “Mấy người chúng tôi đương nhiên sẽ không biết tự lượng sức mình mà động thủ với La tiên sinh, nhưng sau lưng đều là người dựa vào nhà họ Dương để sống qua ngày, hy vọng La tiên sinh nể mặt một chút, để mọi người đều có thể kiếm kế sinh nhai.”

Lời của Đường Đức nói thì vẻ vang, nhưng kiểu uy hiếp âm thầm thì lại hai năm rõ mười.

Nhưng lời này của gã, nói đích thực cũng không sai...

Làm tổn thương đến người thường, sẽ bị trời phạt, đây cũng là đạo lý tôi đã biết ngay từ khi mới học Địa tướng Kham dư.

Dương Hưng dùng phương thức thế này để ép tôi, tôi đúng thật là chẳng có cách gì ứng đối, tay không tấc sắt, không dùng thuật phong thủy có thể đánh tay không với mấy trăm người?

Tôi không làm được, Trương Nhĩ càng không làm được...

Cho dù là Liễu Dục Chú, sau khi biết tôi không phải là Âm sanh tử xong, đều chẳng có lý do động thủ với tôi, đạo sĩ Xuất đạo cũng đều cần tuân thủ quy tắc từ trong vô tận này.

Cũng đúng vào lúc này, Đường Đức lại làm một động tác mời, nói: “Tôi tin tưởng La tiên sinh sẽ đồng ý nể mặt tôi, dù sao chúng ta cũng coi như từng cùng đồng sinh cộng tử, đúng chứ, La tiên sinh?”

Đường Đức đã đưa thang đặt đến tận chân tôi rồi... Vẻ uy hiếp trong mắt đám vệ sĩ kia càng ngày càng nhiều, thậm chí có người đã bắt đầu lấy đồ nghề ra rồi.

Tôi không đứng yên chỗ cũ, nhấc chân lên đi ra phía ngoài miếu Thành Hoàng, mãi cho đến vị trí cổng, tôi mới nghiêng người nhìn Dương Hưng một cái, nói: “Dương Hưng, đừng có quá đáng quá, ép chú Trương điên lên, mày sẽ hối hận đấy.”

Dương Hưng không đếm xỉa đến tôi.

Sau khi tôi đi ra ngoài xong, Phùng Quân lập tức liền đón lên trước, ánh mắt hắn mưa nắng thất thường, hỏi tôi có cần thông báo cho gia chủ, để nhà họ Phùng cũng phái đủ người tới không? Còn có thể liên lạc một chút với nhà họ Thích, toàn bộ thực lực nhà họ Phùng đích thực không bằng được nhà họ Dương, nhưng nhà họ Thích đúng thật là có quặng, hai nhà chơi một nhà, nhà họ Dương cũng không nuốt nổi.

Tôi lắc lắc đầu, hạ giọng nói một câu: “Hắn cũng là một thằng điên.”

Lúc này tôi mới phát hiện, đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán cũng tới rồi, trong đó có một người, rõ ràng là người hai ngày nay chăm sóc cho Liễu Dục Chú, Liễu Dục Chú bảo hắn sắp xếp tử tế chuyện này, hắn quả nhiên cũng theo tới đây rồi.

“Đợi chút nữa Trương Nhĩ sẽ ra ngoài, đưa chú ấy qua Trường Thanh Đạo Quán.”

Kỳ thực, nguyên nhân tôi không làm căng với Dương Hưng còn có một điểm, chính là tôi cảm giác, Dương Hưng cũng không xuất chiêu theo lối mòn, Lý Âm Dương nhất định đang toan tính gì đó, Dương Hưng liệu có phải sẽ là biến số không?

Bây giờ hồi tưởng kỹ lại trực giác vừa nãy của tôi, Trương Nhĩ đang nhìn Kim toán bàn trong tay tôi...

Cùng với việc tôi cảm thấy Trương Nhĩ đem quyết định giao cho tôi quyết, cũng quá đỗi bất thường, sự việc này tôi đích thực không muốn nhúng tay vào nhiều thêm, để tránh bị cuốn vào trong vấn đề.

Thời gian trôi như bay, trong thời gian này, cổng miếu Thành Hoàng đã đóng lại rồi.

Gần như gần một giờ đồng hồ sau, cổng mới được mở ra.

Phải đến tận bảy tám người, khiêng Trương Nhĩ đang bị trói gô ra ngoài.

Người của Trường Thanh Đạo Quán nhìn sang tôi, mặt Phùng Quân cũng hơi biến sắc.

Mí mắt tôi lờ mờ hơi có chút giật giật.

Có điều Trương Nhĩ đang bị khiêng kia, thì trên mặt lão ngược lại chẳng có bi phẫn, mà ngược lại là cười, cái kiểu cười khiến người ta rất rợn người...

“Lên đón người, cởi trói cho chú Trương, khuyên chú ấy qua Trường Thanh Đạo Quán.”

Tôi nói hết xong, đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán lập tức lên trước. Còn tôi từ xa nhìn vọng Trương Nhĩ một cái, cũng vô thức không đi qua...

Đám vệ sĩ đó rõ ràng rất tôn sùng sắp xếp của Dương Hưng, trực tiếp giao người cho mấy đạo sĩ kia.

Đạo sĩ cởi trói cho Trương Nhĩ xong, Trương Nhĩ càng là đến đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại mà trực tiếp lên thẳng xe luôn.

Có điều trước lúc lên xe, Trương Nhĩ bất chợt quay đầu nhìn tôi một cái, nói: “Thập Lục, nếu như có thời gian, thì tới bói cho chú Trương một quẻ đi.”

Nói rồi, lão cũng chẳng đợi tôi trả lời, trực tiếp chui luôn vào trong xe.

Mí mắt tôi không nhịn được mà hơi giật đôi phát.

Rất nhanh, người của Trường Thanh Đạo Quán đã lái xe rời đi.

Trong miếu Thành Hoàng bắt đầu có người đi ra, đương nhiên, từng người một ra ngoài, vẫn là đám vệ sĩ kia.

Bọn họ đều lên trên xe đỗ ở bên ngoài, bên ngoài miếu Thành Hoàng này ít nhất phải tới bảy tám mươi chiếc xe, bãi đất trống đều hoàn toàn bị đỗ kín.

Người cuối cùng đi ra ngoài, mới là Dương Hưng đang dìu Cố Nhược Lâm.

Rõ ràng, thần sắc Cố Nhược Lâm lúc này có chút đờ đẫn ngơ ngác.

Lúc ánh mắt của tôi và Cố Nhược Lâm tiếp xúc với nhau, tôi nhìn thấy trong đôi mắt vốn linh động đó của cô ta, ngoài vẻ đờ đẫn, thì còn lộ ra ngoài vài phần đau khổ giằng xé.

[Tác giả có lời muốn nói]

Bình luận của chư vị đạo hữu khiến La mỗ mở mang tầm mắt, tới đi, lôi Thập Lục ra ngoài, giúp vui cho mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận