Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 711. GẦN SON THÌ ĐỎ, TƯỚNG DO TÂM SINH

Chương 711. GẦN SON THÌ ĐỎ, TƯỚNG DO TÂM SINH


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi bước chân đi ra khỏi Hậu điện, trong đại viện, ánh trăng tịch mịch rải lên trên mặt đất lát đá xanh, ánh lên từng luồng sáng nhàn nhạt.

Hơi thở của tôi đã dịu lại không ít, liên tiếp thở hắt ra mấy hơi dài, tâm trí triệt để tĩnh lại.

Đạo sĩ nhà họ Liễu ngoài việc nghiêm khắc tuân thủ lễ tiết, có chút ngoan cố bảo thủ ra, kỳ thực đều không phải xấu.

Chính khí cuồn cuộn không bị thế tục chi phối của bọn họ, lại chính là thứ mà thế giới này thiếu khuyết, cám dỗ của Đạo thuật nhà họ Liễu rất lớn, nhưng người nhất định có thứ không thể từ bỏ.

Đồng thời tôi cũng cảm kích việc Liễu Dục Chú bảo tôi ra ngoài, hóa giải cục diện ngưng trệ vừa nãy.

Lúc này, Lưu Văn Tam và Trần mù cũng đã tới Hậu điện, Lưu Văn Tam đã khôi phục không ít tinh thần và thể lực, không còn phải cần người ta dìu nữa.

Hai người bọn lão đến trước mặt tôi, trên mặt Lưu Văn Tam rõ ràng có vài phần lo âu và nghi hoặc, lão nhíu mày nói: “Mấy lão đầu bò đấy, không làm khó mày chứ Thập Lục? Đã nói những gì rồi?”

Tôi lắc lắc đầu, bảo bọn lão yên tâm, người nhà họ Liễu đều không làm khó tôi.

Do dự một chút, tôi lại lần nữa lắc lắc đầu, nói chuyện này không tiện nói, bảo bọn lão lượng thứ, tôi cảm giác không được nói.

Dù gì cũng là nhà họ Liễu quyết định dốc sức truyền thụ đạo thuật, tôi không tiếp nhận, nhưng cũng không thể tùy tiện bảo với người khác.

Lưu Văn Tam mò ra một điếu thuốc châm lên, được cái cũng chẳng hỏi thêm.

Trần mù thì nói: “Bọn lão bảo mày đi? Hay là nói cần mày theo bọn lão qua vùng đất Tam Tần? Chú đoán vừa nãy chuyện nhà họ Liễu nói với mày không liên quan đến Trương Nhĩ, chắc là cũng không liên quan gì nhiều đến Dương Thanh Sơn, đúng không?”

Tôi kinh ngạc nhìn Trần mù một cái, có điều phân tích và trực giác của Trần mù trước nay đều rất chuẩn xác.

Tôi gật gật đầu với Trần mù, trả lời rằng vừa nãy bọn họ đích thực không nhắc đến Trương Nhĩ, tiếp đấy về chuyện của Dương Thanh Sơn, tôi liền không giấu bọn lão nữa.

Trực tiếp kể luôn thái độ của nhà họ Liễu là, trong tình trạng tôi đồng ý phối hợp, thì có thể không cần lấy Thi đan bây giờ.

Lưu Văn Tam nhíu mày, nói: “Mày phối hợp cái gì?” Trần mù ngay lập tức ngắt lời Lưu Văn Tam, nói: “Thập Lục đã bảo rồi, không được nói.” Tiếp đấy con mắt màu xám trắng của Trần mù bèn nhìn ra phía sau, vừa vặn hướng lên trên cửa điện bên.

“Nếu như thế này, mày không phối hợp, bọn lão chắc sẽ tìm Dương Thanh Sơn lấy Thiện thi đan, một tên Liễu Dục Chú đã đủ khó nhằn rồi, bây giờ lại thêm ba tên đời trước của nhà họ Liễu còn khó nhằn hơn nó nữa, bố con Dương Hạ Nguyên Dương Thanh Sơn còn là phản đồ của tộc Khương, nói không chừng, chúng nó vẫn sẽ muốn thanh tẩy môn phái.”

Mặt tôi hơi hơi biến sắc.

Lúc trước Liễu Hóa Đạo đích thực có nói, sau khi tôi quỳ Đạo tượng xong, cần đi lấy Thiện thi đan về, Dương Thanh Sơn nếu không trả, bọn lão sẽ thanh tẩy môn phái...

Không nhắc đưa thì sẽ thế nào, chắc là sẽ cho Dương Thanh Sơn một con đường sống?

Chỉ có điều bây giờ tôi không đồng ý quỳ Đạo tượng... Bọn lão có phải là sẽ trực tiếp ra tay với Dương Thanh Sơn không?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lập tức liền bị đè lên một tảng đá lớn.

Đơn thuần chỉ Liễu Dục Chú, khả năng không phải là đối thủ của Dương Thanh Sơn, nhưng ba lão đạo sĩ này của nhà họ Liễu, thực lực tuyệt đối đều không kém so với Liễu Dục Chú... Một khi động thủ, Dương Thanh Sơn còn được mấy phần cơ hội?

“Cháu đi tìm bọn họ thương lượng.” Tôi cắn răng nói.

Trần mù lại lắc lắc đầu, chỉ nói hai chữ: “Vô dụng!”

Lưu Văn Tam vừa hút thuốc, miệng vừa lẩm bẩm mấy câu chửi tục.

Cũng đúng vào lúc này, cửa của Hậu điện lại lần nữa mở ra.

Liễu Dục Chú bước ra ngoài, gã khoát hai tay sau lưng, thần sắc bình thản, không nhìn ra vấn đề gì.

Rất nhanh, gã bèn đi đến trước mặt chúng tôi, ánh mắt chằm chằm nhìn lên trên người tôi, nói: “Đi thu dọn hành lý của cậu, theo chúng tôi qua Tam Tần!”

“Trương Nhĩ cậu hiểu nhiều hơn, người này không để lại được.”

“Ngoài ra, trong tộc Khương không có Phong thủy sư lợi hại hơn nữa, bắt đầu từ năm Khâu Thiên Nguyên phản bội, mạch Phong thủy trong tộc Khương gần như đoạn tuyệt. Y là đời cuối cùng Khâu Xử Đạo truyền lại, Phị Phát Quỷ hiện giờ hình dáng thay đổi lớn, chúng tôi với cậu hợp tác, đi giải quyết phiền phức ở đó trước.”

Nghe đến đây, lòng tôi lập tức mừng húm!

Dương Hạ Nguyên chưa hoàn toàn chết hẳn, một khi Thiện thi đan về lại người xác Thiện thi, y liền sẽ có cơ hội thoát ra ngoài tiếp tục gây tội ác.

Đối với chuyện này, trong lòng tôi vẫn luôn có một cái gai, Liễu Dục Chú hóa ra đã thuyết phục được mấy lão đạo sĩ khác nhà họ Liễu, việc này khiến lòng tôi như gỡ được một tảng đá lớn.

Hít sâu một hơi, tôi hỏi: “Các anh sẽ không ra tay với Dương Thanh Sơn trước chứ?”

“Thi đan cậu đi đòi, Dương Thanh Sơn trợ giúp diệt Viên hóa Thiệu, hắn đoạt Thi đan cũng không phải để mình dùng, tôi vẫn phân biệt rõ được, tinh lực của nhà họ Liễu phải dùng để giải quyết Xác âm luyến dương trong Phị Phát Quỷ, trước mắt còn chưa có phương pháp nào đặc biệt tốt. Về lão Trương Nhĩ đó, mưu toan thâm trầm, bụng dạ cực khó dò, cũng cần đối đãi thận trọng. Chúng ta không cần thiết tiêu hao sức lực lên người Dương Thanh Sơn trước.”

Lúc Liễu Dục Chú nói những lời này, tôi kỳ thực phát hiện, vân ngang trên trán gã hình như đều chẳng còn hằn sâu thế nữa?

Tôi đột nhiên nghĩ tới, có một câu nói gọi là ‘Tướng do tâm sinh’, còn có một câu nói gọi là ‘Gần son thì đỏ’.

Liễu Dục Chú từ nhỏ bèn sinh sống ở nhà họ Liễu, đạo lý nhân sinh, quỹ đạo cuộc sống của gã, toàn bộ đều là do nhà họ Liễu quy định.

Gã chắc là từ nhỏ đến lớn, đại bộ phận thời gian nếu không phải là ở nhà họ Liễu, thì cũng là đi trảm xác diệt quỷ quái.

Hoặc giả mãi cho đến khi tiếp xúc với chúng tôi, mới có nhiều thay đổi tình cảm lễ nghĩa như vậy?

Trước thời điểm này, bên cạnh gã đều là người nhà họ Liễu, đúng ứng với câu ‘Gần son thì đỏ’ đó.

Lúc này tình cảm con người đã nhiều lên rồi, dưới ảnh hưởng ‘Tướng do tâm sinh’, đương nhiên vân ngang trên trán cũng sẽ giảm bớt.

Dù sao Liễu Dục Chú bây giờ cũng là người trẻ nhất, là đạo sĩ có thiên phú cao nhất của nhà họ Liễu, một khi gã mở miệng nói giúp tôi vài câu, những người khác của nhà họ Liễu liền sẽ không còn làm khó tôi thế nữa.

Lần đầu tiên gặp Liễu Hóa Đạo, cùng với cuộc nói chuyện ban nãy với Liễu Hóa Đạo của tôi, đều nói lên đầy đủ điểm này.

“Tôi sẽ đi với các anh.” Hít sâu một hơi, tôi trả lời.

Chỉ có điều trong lòng tôi vẫn có vài phần bức bối, bây giờ thái độ của nhà họ Liễu chính là đến Trần Thương liền phải lập tức đối phó với Trương Nhĩ trước.

Bọn họ ra tay, Trương Nhĩ sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp cả.

Bởi vì nguy hại trong đây quá lớn, nếu hơi không chú ý, là Trương Nhĩ rất có khả năng sẽ biến thành Viên Hóa Thiệu thứ hai, huống hồ bụng dạ lão càng khôn lường hơn, Viên Hóa Thiệu là đường đường chính chính đổi trắng thay đen, tẩy não người ta, còn Trương Nhĩ thì có thể làm một kẻ tiểu nhân ẩn nấp đến cuối cùng, đây mới là điều đáng sợ nhất.

Trương Nhĩ lần này... Đích thực làm quá đáng quá rồi...

“Nếu như có khả năng, giữ cho Trương Nhĩ một mạng, lão tuổi tác lớn rồi, tôi muốn thuyết phục lão.” Im lặng một hồi, tôi lại lần nữa mở miệng.

“Cậu có thể sao?”

Liễu Dục Chú đưa mắt nhìn tôi một cái, lại lần nữa mở miệng nói: “Đi thu dọn đồ của cậu đi, chuyến này không biết cần bao lâu, cũng không biết có nguy hiểm gì, tôi sợ cậu nhất thời không về được.”

Tôi đột nhiên cảm giác, trong lời nói của Liễu Dục Chú, hình như có ý tứ sâu xa gì đó?

Vốn dĩ tôi còn định hỏi, cơ mà Liễu Dục Chú đã quay người đi sang chỗ khác.

“Thập Lục, đi về đã, chuyện này còn cần tính toán lâu dài.” Trần mù đưa tay lên ấn lấy bả vai tôi.

Tôi cũng tỉnh khỏi cơn buồn bực, hỏi thêm Liễu Dục Chú chắc cũng chẳng có kết quả gì, dù sao đó cũng chỉ là cảm giác của tôi mà thôi, trong lời của gã còn chưa chắc đã thật sự có ý tứ sâu xa gì cả.

Từ Trường Thanh Đạo Quán đi ra, Phùng Bảo đang đợi ở bên ngoài đón chúng tôi lên xe, lái xe đưa chúng tôi về nhà họ Phùng.

Ngồi trên ghế lái phụ, tôi vẫn luôn đang suy nghĩ vấn đề.

Điện thoại đột nhiên có một cuộc gọi tới, tôi nghe máy xong, đầu bên kia là một giọng nói mềm dịu ấm áp, cô ta mở miệng bèn hỏi: “La tiên sinh, cậu có thời gian không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận