Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 72. GÓA BỤA CÔ ĐỘC

Chương 72. GÓA BỤA CÔ ĐỘC


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Mụ âm thầm lặng lẽ đến trước mặt tôi, khiến tôi sợ hết hồn.

Hét to một tiếng, vụt lùi lại tận mấy bước, khiến mông đập bịch xuống đất, đau xuýt xoa.

Tôi càng kinh sợ, hoảng loạn nhìn mụ.

Tay cuống quýt mò lấy cái búa và đinh sắt ra!

“Bà... bà là người hay là quỷ! Đừng có lại gần! Nếu không, tôi mà đục một cái là bà không chịu nổi đâu!” Tôi uy hiếp nói.

Mụ đứng nguyên tại chỗ, không tiến lên trước, chỉ có điều biểu cảm trên mặt trở nên thờ ơ hơn nhiều.

Mép mụ hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười kiểu da cười cơ không cười, khiến người ta thấy lạnh sống lưng.

Mắt mụ láo liên quay một vòng, rồi mới mở mồm nói: “Nhóc đẹp trai, đi với lão mù, mà sao không hiểu nhân tình thế thái như thế này?”

“Cũng may có nhóc chỉ đường cho chị, nên chị mới đi ra ngoài được, đưa nhóc đi hưởng thụ giải sầu nhé.”

Ngữ điệu của mụ có phần ỏn ẻn đùa cợt.

Nhưng kết hợp với khuôn mặt ngựa và mắt một mí kia, thêm với kiểu hóa trang cho người chết, khiến tôi chỉ có cảm giác rợn người và kì dị.

Lúc này tôi cũng đã trấn tĩnh lại không ít.

Trong tay vẫn nắm chặt cái búa và đinh sắt, bất biết mụ đàn bà mặt ngựa này là người hay quỷ, đều không cần phải sợ mụ!

Sau khi tôi đứng dậy xong, liền nói một câu lạnh băng: “Tránh xa tôi ra chút! Trên người tôi không có thứ bà cần, bà cũng chẳng kiếm chác được gì từ tôi đâu!”

Da mặt mụ đàn bà mặt ngựa lại co giật kiểu da cười cơ không cười.

“Nhóc đẹp trai, nhóc không muốn uống rượu mời, thì chỉ còn cách uống rượu người chết thôi.”

“Chị sẽ còn đến tìm nhóc nữa.”

Dứt lời, mụ bắt đầu lùi lại, động tác cũng vô cùng kì dị, cũng chẳng quay đầu, cứ thế nhìn tôi mà đi giật lùi về phía sau.

Một lát sau, bóng dáng mụ mất hút bên đường.

Tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này trong lòng càng trấn tĩnh hơn, mụ cứ thế đi thẳng, ngược lại khiến tôi càng rõ hơn.

Chuyện này chẳng có gì đáng sợ hết!

Cúi đầu, tôi mới phát hiện wechat cũng đã có tin nhắn mới.

Là Cố Nhược Lâm trả lời tin nhắn của tôi, nói tình trạng nhà họ Cố rất tồi.

Cô ta gọi bố cô ta về rồi, bố cô ta cũng tin tôi, đứng về phía tôi.

Kết quả ông nội cô ta rất cứng đầu, vô cùng kiên định tin lời Lý Đức Hiền, lại còn đóng cọc móng luôn.

Cô ta với bố cô ta còn bị đuổi ra khỏi khu nhà chính, hiện giờ đang ở trong khu nhà cổ ở thị trấn.

Xem xong tin nhắn, đầu mày tôi nhíu chặt lại, nắm chặt điện thoại, nhất thời cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.

Cố Nhược Lâm lại gửi hai tin nhắn mới, hỏi tôi có cách giải quyết nào không, cho dù không giữ được gia nghiệp nhà họ Cố, thì cũng cố gắng bảo đảm an toàn cho người trong gia tộc.

Thậm chí cô ta còn gửi tin nhắn kiểu như cầu xin tôi nhất định phải nghĩ cách giúp đỡ.

Tôi do dự một lát, trước mắt tôi đúng là chẳng có biện pháp gì, chỉ bảo cô ta trước tiên không cần phải quá sợ hãi, phong thủy đổi mệnh gây ra ảnh hưởng tới gia tộc cũng chẳng phải chỉ một hai ngày mà hình thành nên được, sẽ cần một khoảng thời gian nhất định.

Núi Nội Dương cũng sẽ chẳng biến thành núi chết chỉ trong vòng một hai ngày, có điều bây giờ phải ghi nhớ kỹ một điều là, nếu có hoàn thành căn nhà phong thủy trên đỉnh núi, thì tuyệt đối không được để Cố lão gia vào đó ở!

Nếu như mà, Lý Đức Hiền nhất quyết bảo Cố lão gia dọn vào đó ở, thì gã Lý Đức Hiền đó chắc chắn có tư tưởng hại người.

Căn nhà phong thủy trên đỉnh núi, ai vào ở người đó chết!

Còn về phương pháp giải quyết khác, còn phải để tôi suy nghĩ đã mới biết có hay không.

Gửi đoạn tin nhắn trả lời này đi xong, Cố Nhược Lâm nhắn lại cho tôi không phải tin nhắn chữ nữa, mà là tin nhắn thoại.

Giọng điệu chỉ còn lại toàn là hoảng loạn và lo lắng, có điều cô ta nói sẽ cố hết sức ngăn Cố lão gia lại.

Tiếp đó cô ta nói với tôi, phải đi tìm bố cô ta, đem nội dung tin nhắn với tôi nói cho bố cô ta biết, xong việc sẽ nhắn lại với tôi.

Tôi cất điện thoại đi, xoa xoa tay.

Sau lưng vọng lại tiếng bước chân, và cả âm thanh cót két.

Ông già bảo vệ kia đi ra, so vai rụt cổ bước về phòng bảo vệ.

Trần mù cũng đạp xe đi ra, ngao sói thì nằm bò trên sàn xe, gà gật như đang ngủ vậy.

Chúng tôi về đến đường Hàng Giấy, thời gian cũng chỉ vừa mới đến mười hai giờ.

Đi theo Trần mù vào trong nhà, ngao sói thì đi về vị trí mà nó nằm lúc trước, cắn xé ăn nốt nửa còn gà còn lại.

Căn âm hồ trạch này cũng không nhỏ, phòng ngoài chỉ là chỗ mở cửa, phía trong vẫn còn một lối đi vào nữa.

Sau khi đi vào trong, thì có một mảnh sân nhỏ.

Có điều mảnh sân này được xây theo kiểu rất lạ.

Tường bao hai bên dạng vòng cung, từ nhỏ đến lớn, đây là đặc tính của âm hồ trạch,cái cửa mặt bên ngoài kia, là lối vào miệng hồ lô và nửa bầu hồ lô nhỏ phía trước, còn mảnh sân nhỏ phía sau, thì là sân hồ lô.

“Miệng hồ lô nạp âm, nội phủ giấu quỷ, đường của người âm, người sống chớ vào.” Tôi vô thức lẩm nhẩm nói.

Trần mù đi phía trước, tôi đi theo sau, bước trên lối đi được lát bằng thanh tre.

Dưới bờ tường trồng cây đào khá lớn tuổi, mấy cây chuối tây và còn một cây đa già, nguyên cái sân đem đến cho người ta một thứ cảm giác u ám ẩm ướt.

“Chú Trần, căn âm hồ trạch này là ai xây cho chú vậy?” Tôi vô thức hỏi một câu như vậy.

Còn Trần mù đã dẫn tôi đi đến trước một cánh cửa.

Cánh cửa này cũng làm bằng tre, trên mặt còn phết sơn đỏ, đính vải trắng, nếu đổi một người hơi nhát đến đây, sợ là chưa cần bước vào trong, đã bị bầu không khí rợn người này làm cho chạy mất dép.

Trần mù quay đầu nhìn tôi một cái, lão im lặng một lúc, rồi nói: “Chú tự xây đấy.”

Tim tôi đập thình thịch, xong rồi cũng thấy bình thường.

Trần mù chắc cũng hiểu một ít thuật phong thủy kham dư, nếu không cũng chẳng biết cách dùng âm hồ trạch gọi hồn, càng không thể nhắc đến tên triều dương trạch.

Tôi hỏi như vậy cũng chỉ thuần túy là hiếu kì, xem ra thuật pháp phong thủy chắc chắn còn có những sách khác, chứ không chỉ hoàn toàn dựa vào Trạch kinh.

“Có điều, phương pháp này là do người khác dạy cho chú, người đó còn bói cho chú một quẻ, ông ta nói chú trời sinh góa bụa cô độc, đáng ra không có con cháu hậu duệ, nếu như có, thì con cháu cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.”

“Thậm chí con gái chú sau khi chết, hồn phách cũng không được yên ổn, không được về nhà!”

“Ông ta sợ chú về già cô quạnh không có chỗ dựa, nên bảo chú xây một căn âm hồ trạch, hoặc là sau này khi người nhìn biết được đây là âm hồ trạch, đồng thời còn biết cách xây triều dương trạch xuất hiện. Mệnh số này của chú sẽ bị phá vỡ, khi đó con cháu của chú sẽ nhanh được về nhà.”

Đột nhiên, Trần mù cười cười.

“La Thập Lục, người đó chính là mày!” Nói rồi, Trần mù đẩy cửa ra.

“Mày đi nghỉ đi, ngày mai còn phải xuống sông Dương, đỡ âm linh chỉ biết trông chờ vào mày thôi.”

“Chú cũng chuẩn bị lần sau xuống nước, thì đưa mày đi gặp con gái chú.” Trần mù đẩy lưng tôi vào trong nhà.

Ngay sau đó, lão đóng cửa lại rời đi.

“Chú Trần... Chú...” Lúc này tôi cũng mới phản ứng lại.

Có điều trong phòng, đã chỉ còn lại mình tôi.

Ánh sáng có phần hơi tối, trong phòng có ánh nến leo lét, cũng còn có ánh sáng mù mờ của một chiếc đèn bàn.

Những lời Trần mù nói, chứa lượng thông tin quá lớn!

Rất lâu trước đây đã có người bói cho Trần mù một quẻ, nói lão sẽ góa bụa cô độc! Thậm chí còn bói ra lão sẽ gặp được tôi!

Chuyện này quả thực quá sức tưởng tượng.

Nhưng giờ rõ ràng lão không muốn nói chuyện thêm, nên tôi cũng chẳng có cơ hội hỏi tiếp.

Tôi đến bên cạnh giường ngồi xuống, mới phát hiện ga giường hóa ra là màu hồng.

Đây có lẽ là phòng của phụ nữ.

Bên dưới chiếc đèn bàn ở đầu giường có một khung ảnh, trong đó có một tấm ảnh.

Tôi bèn cầm lên xem.

Cô gái trong ảnh, chẳng phải chính là người con gái trong tấm di ảnh đặt ở căn phòng cửa mặt của Trần mù sao!

Đây hóa ra là phòng của con gái Trần mù!

Thực ra cũng chẳng phải trong lòng tôi có cảm giác ghét bỏ gì, cũng chẳng phải là bởi đây không phải phòng của người sống, mà là vì tôi cảm thấy nghỉ ở đây thì có phần mạo phạm.

Trần mù dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này, tôi đi vào sẽ lưu lại vết chân, hơn nữa căn phòng này chắc cũng là sự tưởng niệm của Trần mù...

Tôi đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng.

Thì cũng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy mở.

Trần mù đi vào trong, trên tay lão cầm một bộ quần áo, nói: “Thập Lục, mày thay bộ quần áo, mở cửa kia ra, bên trong có chỗ tắm rửa, gột cho sạch cái mùi xác thối trên người đi.”

“Chú Trần, hay là cháu đổi qua phòng khác đi? Đây là phòng con gái chú, có chút không tiện.”

Tôi đón lấy bộ quần áo, nghiêm túc nói.

Trần mù lắc lắc đầu: “Không phải là không tiện, bảo mày nghỉ ở đây, cũng là vì ngày mai đưa mày đi gặp nó, trên người mày có mùi của nhà.”

“Con gái chú tính ương bướng, nếu là người lạ, sợ là nó sẽ không chịu gặp.”

“Ngoài ra, bộ quần áo này là của con rể chú, mày mặc vào, thì ngày mai mới gặp được nó.”

“Nó giờ là xác lâu năm, mày chắc chắn chưa biết xác lâu năm trông như thế nào, Lưu Văn Tam cũng chẳng mấy khi gặp.”

Tim tôi đập thình thịch.

Trần mù chỉ vào trong phòng, tôi cũng nhìn thấy phía đó có một cánh cửa.

“Rồi, chú Trần cháu hiểu ý chú, ngày mai cứ đi gặp con gái chú trước đã, nếu như có cơ hội, hoặc có cách gì, chúng ta cứ vớt con gái chú lên trước cũng được.” Tôi hít sâu một hơi, nói thẳng.

Thần sắc Trần mù rõ ràng rất ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi cười nhe răng, nói: “Chú Trần, lần trước chú Văn Tam đưa cháu đến gặp chú là để tìm chú giúp đỡ, giữa hai chúng ta là giao dịch, chú giúp cháu, rồi cháu giúp lại chú.”

“Bây giờ cháu cảm giác giữa hai chúng ta, không đơn thuần là quan hệ như thế nữa, những gì chú dặn cháu đều giúp cứu mạng cháu, mà đi giúp mẹ cháu, tiễn mẹ cháu đi đầu thai, cũng là chuyện cần liều mạng.”

“Đã là quan hệ sống chết, thì còn phân trước sau làm gì?” Trần mù trầm xuống, lão nhìn tôi chằm chằm, mãi một lúc sau mới gật gật đầu.

Thậm chí lão cũng nở một nụ cười.

Chuyện này đúng là hiếm đến mức khiến tôi không thể tin nổi, Trần mù mà cũng biết cười?!

“Tắm một cái, rồi nghỉ ngơi cho tử tế, làm chuyện gì đi nữa, thì cũng phải tính toán lâu dài.”

Trần mù vỗ vỗ vai tôi, sau đó ngừng lại một chút, rồi nói: “Ngoài ra, chú còn có một thứ tặng cho mày, sáng mai trời sáng cái, là mày sẽ thấy.”

Nói xong, Trần mù lại đi ra.

Cái thứ áp lực kia trong lòng tôi, cũng hoàn toàn biến mất.

Nghỉ ở căn phòng này là có nguyên nhân, cũng là điều bắt buộc, thế thì tôi có gì mà phải ngại.

Đẩy cánh cửa kia ra, bên trong là một căn phòng tắm nhỏ hẹp, đúng chuẩn chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Tôi gột rửa sạch sẽ mùi xác thối trên người, cũng giặt sạch quần áo của mình, rồi mới mặc bộ quần áo của con rể Trần mù vào, sau đó lên giường nằm xuống.

Sự mệt mỏi khiến tôi chạm xuống giường là ngủ.

Đợi ngày hôm sau lúc tôi tỉnh dậy, ánh nắng đã chiếu rọi vào trong phòng.

Dụi dụi mắt, tôi rời khỏi giường đi ra ngoài.

Trần mù đã đứng ở trong sân, lão quay đầu nhìn tôi trân trối, dường như còn có chút thất thần.

Môi lão mấp máy mấy cái, sau đó gật gật đầu: “Rất giống, rất giống, hôm nay nhất định sẽ gặp được nó!”

Nói xong lão giơ tay lên, đưa cho tôi một cái bọc nhỏ.

“Thập Lục, đây là thứ mà chú bảo cho mày!”

“Hoặc là ông ta để thứ này ở đây, là để đợi một ngày nào đó, có thể mày sẽ đến lấy đi!”

Tim tôi chợt đập điên cuồng, càng hiếu kì bên trong cái bọc vải này là thứ gì...

Hơn nữa, ông ta là ai?

Là cái người đã bói quẻ cho Trần mù sao?

.............................................

Giải thích từ dịch giả: “kham” chỉ địa hình, “dư” chỉ nghiên cứu, “kham dư” = nghiên cứu địa hình, một cách nói khác hay một phần của thuật phong thủy. Trong truyện, “phong thủy” bao gồm xem địa thế, quan sát vị trí trăng sao, tính ngày giờ... còn “kham dư” chỉ thiên về xem địa thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận