Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 725. KHẮP PHÒNG TÀNG THƯ

Chương 725. KHẮP PHÒNG TÀNG THƯ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

“Việc gì khiến cậu rất hiếu kỳ?” Liễu Dục Chú làm một động tác mời, đưa tôi đi sang mạn bên trái.

“Thôn Kế Nương, Kế Nương.” Tôi không hề giấu Liễu Dục Chú, đương nhiên, tôi vẫn không có dự định Họa thủy Đông dẫn.

Bởi vì hai ngày nay tôi càng hiểu Liễu Dục Chú hơn, tính cách của gã đã có sự thay đổi.

Bước chân Liễu Dục Chú rõ ràng cứng đờ một phát, tiếp đấy gã bình tĩnh trả lời: “Tôi không biết tại sao còn có người ngoài biết Táng ảnh quan sơn, có điều, bà ta không thể là do cướp đoạt, vậy nên thôn Kế Nương có, tôi không hề qua thu. Không biết là Tiên sư đời nào của tộc Khương truyền nó ra ngoài, nhưng nhất định có nguyên nhân của người đó.” Lời của Liễu Dục Chú, lại khiến tôi ngẩn ra một phát.

Tôi nhíu mày nói: “Những người khác cũng có ý nghĩ này? Bọn họ cũng biết?”

Liễu Dục Chú gật gật đầu nói: “Không sai.”

Tôi trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Các anh không qua thôn Kế Nương tìm Âm tiên sinh đương nhiệm, không để người đó tới tộc Khương, cũng là vì nguyên nhân này?” Lời này tôi bèn chỉ rõ ra mà hỏi.

Bởi vì trước đây tôi không muốn nói, là vì sợ Họa thủy Đông dẫn, nhưng không ngờ rằng, là do đạo sĩ nhà họ Liễu tuân thủ một quy tắc nào đó, không đi tìm thôn Kế Nương gây chuyện...

“Tiên sư của tộc Khương có một truyền thống, bắt nguồn từ Tiên sư Khâu Xử Đạo. Đó chính là việc bọn họ làm nhất định có nguyên nhân, nếu đi phá, thì nhất định sẽ dính đến thị phi, liên hoàn thành cục, đây cũng là nguyên nhân khi đó tôi không liều lĩnh vào thôn Kế Nương.”

Phần sân không lớn, trong lúc nói chuyện chúng tôi đã vòng qua đầm nước, rồi tiến vào trong một lối đi nhỏ, đến tận cùng của lối đi, bèn là một cánh cửa gỗ có thể đẩy mở được.

Trên hành lang ở đây có thắp đèn, ánh sáng rõ ràng hơn không ít.

Sau khi cửa mở, bèn là một thứ mùi mực thơm.

Căn phòng không nhỏ, nhưng không gian lại có vẻ rất nhỏ hẹp, nguyên nhân đơn giản, trong phòng bày tận mấy cái giá sách, trên mỗi một giá sách, đều đầy ắp toàn sách.

Lúc đó mặt tôi lập tức liền hơi biến sắc, số sách này đều là sách cổ? Vậy xem hết chẳng biết phải đến đời nào rồi. Nhỡ đâu số không may, quyển cuối cùng mới tìm thấy cách phá giải Xác âm luyến dương thì sao?

Còn chưa đợi tôi hỏi ra miệng, Liễu Dục Chú đã giơ tay chỉ vào trong phòng, tôi mới chú ý đến, vị trí ở giữa để trống, hơn nữa không để giá sách, mà ngược lại có một chiếc ghế, bên trên đặt một bức tượng điêu khắc...

Tượng điêu khắc bằng chất gỗ, khoác Đường phục của Phong thủy sư, từ trên ngũ quan của nó, lờ mờ còn có thể nhìn thấy bộ dạng đại khái của Thiện thi lần đó sau khi mở quan.

“Tượng điêu khắc của Khâu Xử Đạo...” Tôi hạ giọng dò hỏi.

Liễu Dục Chú gật gật đầu nói: “Sau khi tế bái, tôi lấy lệnh bài cho cậu, sách cổ nằm ở chỗ này.”

Gã đưa thẳng tôi đi vào trong, tôi bước theo sau gã, rất nhanh hai người đã đến trước mặt tượng điêu khắc.

Liễu Dục Chú hơi chắp tay cúi người, cung kính nói: “Liễu Dục Chú, đệ tử hiện thời của nhà họ Liễu, bái kiến Tiên đạo.”

Tượng điêu khắc của Khâu Xử Đạo thì cứng đờ hơn không ít, bức tượng bằng gỗ cho dù tay nghề có tốt đến đâu, cũng hoàn toàn không bằng được với cái cảm giác chân thực như Dương Hạ Nguyên dùng da người bọc lên.

Trong lúc tôi suy tư, Liễu Dục Chú đã đứng thẳng dậy, ngoảnh đầu nhìn sang tôi, tiếp tục trầm giọng nói: “Người khác họ La Thập Lục, cơ duyên trùng hợp được kế thừa Táng ảnh quan sơn, nhiều năm trước phản đồ Khâu Thiên Nguyên rời khỏi tộc Khương, dẫn đến việc thuật phong thủy của tộc Khương đứt đoạn, nay Khâu Thiên Nguyên đổi tên thành Dương Hạ Nguyên, càng vọng tưởng đánh cắp hài cốt của Tiên đạo, tộc Khương nhất định ngăn cản, nhà họ Liễu nhất định thanh tẩy môn phái, vì để tiếp diễn thuật phong thủy của tộc Khương, nay mời La Thập Lục vào tộc Khương, nhận chức Phong thủy Tiên sư.”

“Nay thế sự cấp bách, không có thời gian tổ chức nghi lễ tế bái, nên giao lệnh bài cho hắn trước, đổi ngày hành lễ sau.” Lúc nói nửa đoạn trước, ánh mắt Liễu Dục Chú vẫn còn đang nhìn tôi, đến nửa đoạn sau, thì quay lại lên trên bức tượng.

Đồng thời gã hơi hơi lên trước, mò mẫm ở trong áo chỗ thắt lưng bức tượng một hồi, tiếp đấy bèn rút ra một tấm thẻ bài bằng gỗ, đưa cho tôi.

Cầm vào trong tay cho một cảm giác nhẵn ấm, giống như sờ vào chất ngọc vậy.

Tấm thẻ bài gỗ này niên đại không ngắn, rõ ràng đã bao sáp rồi, bên trên có phù điêu Cửu tinh liên châu, được khắc hai chữ “Cổ Khương”.

“Tạm thời bỏ qua lễ nghi, cầm tấm thẻ bài này, người của tộc Khương nhìn thấy cậu đều sẽ nhún nhường, cậu cố nhanh tìm ra sách cổ đối phó với Xác âm luyến dương, tôi không được ở lại đây lâu.” Liễu Dục Chú lại lần nữa trầm giọng mở miệng.

Tôi ngẩn ra một phát, nói: “Phải tìm từng quyển một? Các anh không có phạm vi đại khái à?”

Lúc nói lời này, trên trán tôi đã rỉ mồ hôi rồi, nhìn thẳng thì trong đó ít nhất có bốn dãy giá sách, cùng với càng nhiều sách nữa ở trên tường.

Vẻ mặt Liễu Dục Chú lại rất bình thản, gã gật gật đầu nói: “Theo lẽ thường, chúng tôi đều không được phép tùy ý ra vào trong này, đây là tình huống đặc thù, tôi mới có thể đưa cậu tới lấy lệnh bài, tộc Khương quy tắc nghiêm minh, chỉ có Tiên sư mới có thể xem sách cổ, cậu đã gặp tượng Tiên đạo, cầm lệnh bài cậu bèn là Tiên sư, đương nhiên chỉ có cậu có thể xem.”

“...” Tôi lập tức toát mồ hôi, cả nửa ngày không rặn ra được một câu.

Liễu Dục Chú trực tiếp đi ra phía ngoài.

Tôi lập tức nhấc chân, giơ tay định chặn trước mặt gã.

“Thế này... nhiều quá đi, một mình tôi không biết phải tìm đến lúc nào, lấy đâu ra thời gian dài như thế? Không nói phải thêm bao nhiêu người, nhưng ít nhất tính cả anh vào, tối thiểu cũng phải cần năm người, chúng ta cùng tìm!” Tôi trực tiếp biểu thị yêu cầu của mình.

Nhưng Liễu Dục Chú lại lắc lắc đầu, nói việc này không thể được, đây là quy tắc không thay đổi.

Rõ ràng, vân ngang trên trán gã lại lần nữa sinh ra, hơn nữa còn rất sâu...

“......” Tôi còn định nói nữa.

Nhưng Liễu Dục Chú đã trực tiếp nói thẳng: “Sáng mai tôi sẽ tới gặp cậu, đưa đồ ăn, đồng thời nói với cậu tình hình của bọn Dương Hưng, nếu như thời gian cậu cần rất dài, chuyện của Trương Nhĩ bèn không cần cậu nhúng tay. Tôi sẽ bàn bạc với các sư bá, thái độ của các sư bá là nhà họ Liễu có thể giải quyết, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất cứ lòng dạ mưu kế nào đều không có tý chút tác dụng gì.”

“Giữ Dương Hưng và Cố Nhược Lâm lại đây, không sợ Trương Nhĩ không tới.”

Lúc Liễu Dục Chú nói những lời này, người đã gần như biến mất khỏi tầm nhìn của tôi rồi.

Bên tai loáng thoáng còn nghe thấy một hồi âm: “La Thập Lục, chỗ sách cổ này là bảo vật cất giữ bao nhiêu năm nay của tộc Khương, nếu cậu đã định giúp tộc Khương, thì tộc Khương sẽ không bạc đãi cậu.” Lúc dứt lời, đã sớm không còn thấy bóng dáng Liễu Dục Chú.

Tôi ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, mãi hồi lâu sau mới ngoảnh đầu lại nhìn.

Trái tim đang đập thình thịch, Liễu Dục Chú thế này là đang làm khó tôi, nhưng gã cũng đang giúp tôi?!

Tôi sốt ruột, sốt ruột đối phó Dương Hạ Nguyên, nhưng tôi lại đột nhiên tỉnh táo lại, nếu không phải là bị chuyện của Trương Nhĩ ép buộc, chúng tôi làm sao lại đến vùng đất Tam Tần này nhanh như vậy?

Nói về lý, chỉ cần không trả lại Thiện thi đan, Dương Hạ Nguyên liền không có cơ hội ra ngoài, Phị Phát Quỷ bèn sẽ không có chuyện.

Nếu Cố Nhược Lâm và Dương Hưng ở tộc Khương, Trương Nhĩ bèn nhất định sẽ tới.

Nếu như thế này, chúng tôi ngược lại thành nắm quyền chủ động....

Chỉ có điều cả quãng đường vừa nãy, nào là đi trên phạm vi Phong thủy trạch bố trí Táng ảnh quan sơn, nào là vào trong xong nhìn thấy đầm nước có Cửu tinh liên châu, rồi đến bao nhiêu sách cổ lúc này, tôi đều không có cơ hội nói chuyện về tướng quẻ của Dương Hạ Nguyên với Liễu Dục Chú.

Càng quan trọng hơn là, thời gian của tôi không hề gấp gáp như trong tưởng tượng, cho dù là cần tìm từ từ, tôi cũng có đủ thời gian để tìm...

Sưu tầm cất kỹ cả một đời của Đại sư phong thủy sáng tạo ra Táng ảnh quan sơn, Khâu Xử Đạo, thu thập bao năm qua của tộc Khương! Nếu tôi có thể xem hết, ít nhất về mặt Âm thuật Phong thủy này, tôi đúng thật sẽ có tiến bộ vượt bậc!

Không có sư phụ truyền dạy theo đúng nghĩa, nhưng sách lại hơn cả sư phụ!

Tĩnh tâm lại, tôi đi đến trước một cái giá sách, cầm lấy quyển sách cổ đầu tiên lên, sau khi lật ra, bên trên bèn là một đoạn tạp ký dân dã.

Không khéo không thành sách... Đoạn ngay đầu tiên, hóa ra vừa hay lại viết rằng: “Từng vào rừng núi vô số, gặp kỳ thi cả trăm, đương thời xác hung dữ nhất, duy có Xác âm luyến dương...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận