Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 726. ĐƯƠNG THỜI KỲ THI

Chương 726. ĐƯƠNG THỜI KỲ THI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tim tôi vụt đập nhanh lên, bàn tay cầm sách vô thức nắm chặt hơn nhiều, theo bản năng tôi lại ngẩng đầu lên nhìn bức tượng điêu khắc ngồi ở giữa phòng một cái.

Tuy là tượng gỗ, nhưng tôi có thứ cảm giác, hai mắt nó dường như đang chăm chú nhìn tôi.

Hít sâu một hơi, tôi định thần lại tiếp tục đọc.

Đây rõ ràng là tạp ký do Khâu Xử Đạo ghi chép, chữ viết tuy nhỏ, nhưng lờ mờ toát lên một luồng khí thế cuồn cuộn, cực gì giống với tấm biển Khâu Xử Đạo Quan Tinh Trạch bên ngoài.

“Từng vào rừng núi vô số, gặp kỳ thi cả trăm, đương thời xác hung dữ nhất, duy có Xác âm luyến dương.”

“Táng giả, hưởng sinh khí, kẻ chết khi sinh khí đoạn tuyệt, táng vào huyệt nguồn sinh khí, xác không rữa.”

“Xác sống không vong, khí oán niệm giữ trong lồng ngực, như xác chết di động, dần dần thối rữa, hoặc giả oán khí càng mạnh, hóa thành bạch hắc huyết thanh, thông thường hung dữ một thời, thành họa một phương.”

“Xác âm luyên dương là hài cốt đế vương, sinh thời tìm kiếm bốn phương, mưu cầu trường sinh.”

Lúc đọc đến đây, cả người tôi càng thấy kinh hãi.

Từ cổ chí kim đích thực có không ít đế vương đều muốn trường sinh bất tử, thực sự được như bách quan triều bái, sống đến vạn năm.

Thiên cổ đệ nhất Đế chết trên đường Đông tuần cầu thuốc, Thái Tông Hoàng Đế nuốt đơn dược mà chết, Huy Tông thì tự xưng Đạo giáo Đạo Quân Hoàng Đế...

Tôi vạn lần không ngờ rằng, Xác âm luyến dương hóa ra lại là di hài của bậc đế vương, việc này há chẳng phải nói lên rằng Khâu Xử Đạo từng vào trong một lăng mộ Hoàng đế?

Cố nén hơi thở gấp gáp, tôi tiếp tục đọc tiếp.

Phía dưới nữa, bèn là miêu tả tường tận về Xác âm luyến dương.

“Y vì cầu trường sinh, lệnh Phương sĩ luyện đan, hoặc dùng mỡ, xương, thịt của kỳ thi xác cũ, thậm chí máu của xác ướt, Đan của Thiện thi.”

“Ăn Đan, nuốt thịt, kẻ quá hơn còn giết con lấy tim làm tá dược mà ăn, nhưng thông thường đều mang tác dụng ngược, Phương sĩ không thông thuật phong thủy.”

“Thiên hạ Phong thủy, Âm Dương bổ trợ lẫn nhau, xác Đại âm, quanh năm hấp thụ khiến Âm thân thành cực âm, trong lòng cầu sinh, trong tâm luyến dương. Lúc chết đau đớn vạn phần, hơi thở khó tắt, vậy nên ăn tinh hoa dương khí người sống, một ngày thiếu hụt bèn lộ hết hung tàn.”

“Ta gặp xác y, bèn sinh ý tưởng, xác này nếu thành xác canh mộ, có thể khiến phần mộ ta không ai phá được, phần mộ không phá, bèn phù hộ tộc Khương ngàn năm, tộc ắt sinh kẻ mạnh hơn, nghiên cứu thấu thuật phong thủy tộc Khương, mạnh hơn Táng ảnh quan sơn.”

“Xác âm luyến dương lấy sinh khí để ăn, khí tàn trong ngực không tan, ta ngược lại tác thành ý niệm cầu trường sinh năm đó của y, cũng coi như là giải quyết tâm niệm của đế vương, tâm ta vui sao.”

Hai trang đầu của tạp ký bèn ghi chép những nội dung này, tôi tiếp tục lật ra sau, thì bèn là ghi chép về những xác chết khác rồi.

Vốn tâm trạng tôi khá tốt, ngay quyển sách đầu tiên liền tìm thấy ghi chép về Xác âm luyến dương, nhưng bây giờ xem xong, trong lòng tôi lại cảm thấy rất bức bối ngột ngạt.

Lai lịch của Xác âm luyến dương, chỗ hung tàn của nó, trên cơ bản trong tạp ký được viết rất rõ ràng rành mạch.

Nhưng về việc làm sao để đối phó với nó, thì Khâu Xử Đạo lại không viết...

Nghĩ lại một chút, ông ta không viết cũng bình thường, ông ta dùng Xác âm luyến dương canh mộ, lại dùng phong thủy phần mộ của mình phù hộ tộc Khương, nếu như ông ta viết ra rồi, vậy nếu trong tộc Khương có phản đồ, há chẳng phải là trực tiếp phá luôn phần mộ của ông ta sao?

Càng huống hồ, trong tộc Khương đúng thật có phản đồ, bèn là Dương Hạ Nguyên hiện giờ...

Nếu như ghi chép của ông ta có viết ra, sợ rằng liền không còn khả năng để hôm nay tôi lại tới đây đọc những sách cổ này nữa, Dương Hạ Nguyên sớm đã lấy được Thiện thi đan, đồng thời cũng có được Táng ảnh quan sơn của Khâu Xử Đạo rồi.

Đương nhiên, tuy tôi có thể nghĩ thông được, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút thất vọng.

Đặt quyển sách này xuống xong, qua một hồi lâu, tôi mới chỉnh đốn xong tư duy, bắt đầu mở đọc những cuốn sách cổ khác.

Lúc này ý nghĩ của tôi rất đơn giản, không có cách gì, vậy thì chỉ có thể cố gắng phá xác nó, không biết tôi và Trần mù, cộng thêm đạo sĩ nhà họ Liễu có đủ dùng hay không, hiện giờ đọc thêm một số sách của Khâu Xử Đạo, nói không chừng có thể tìm ra một số phương pháp, ít nhất khiến tôi càng hiểu thấu triệt hơn đối với Âm thuật Phong thủy, việc này nhất định cũng sẽ khiến Âm dương thuật của tôi mạnh hơn không ít.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, khi tôi đọc đến mức miệng khô mắt mỏi, thậm chỉ cảm giác trong bụng trống rỗng, tôi mới tỉnh người lại.

Lúc này bên cạnh tôi đã đặt một chồng sách đã mở.

Số sách này đều là sách cổ, không giống với sách hiện giờ là, sách cổ mỏng hơn rất nhiều, hơn nữa nội dùng một trang kỳ thực không nhiều, cộng thêm thuật phong thủy tôi đại bộ phận đều hiểu, nên đọc lên ngược lại nhanh hơn so với tưởng tượng.

Lúc này tôi mới phát hiện, cửa phòng không biết từ lúc nào đã mở hé một khe, ở đó kẹp một hộp cơm kiểu cũ.

Liễu Dục Chú từng qua đây rồi? Vậy mà tôi không chút phát giác...

Lúc tôi qua cửa lấy hộp cơm mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng rồi, không hay không biết hóa ra đã thức trắng cả một đêm...

Liễu Dục Chú chắc là đặt hộp cơm lại xong liền rời đi rồi, cũng chẳng biết Dương Hưng và Cố Nhược Lâm đưa đã bị đưa về chưa.

Tôi nghĩ nhiều vô ích, dù sao có người của cả đạo sĩ nhà họ Liễu gánh vác, chắc sẽ không có rắc rối gì.

Đói meo mở hộp cơm ra, đồ ăn bên trong được cái thịnh soạn, nấm xào chay, thậm chí còn có cả nấm thông, một số loại thịt tôi không biết tên, chung quy không phải lợn cá gà vịt, cũng không phải thịt bò thịt dê.

Sau khi ăn một bữa no xong, tôi ra khỏi phòng, cùng việc thả lỏng tinh thần, cũng đồng thời đi một vòng quanh khu nhà này, ngoài chỗ cất giữ sách ra, gian chính phòng khách, phòng ngủ nghỉ ngơi, nhà xí độc lập bên ngoài, đình đọc sách lục giác bên cạnh đầm nước trong sân, tất cả kiến trúc ở đây mới đúng là mang vẻ cổ kính.

Giải quyết nỗi buồn xong, đầu óc tôi mê mê man man, buồn ngủ không chịu được, bèn vào trong phòng ngủ nằm xuống, ngủ một giấc.

Giấc ngủ này tôi ngủ một cách thư thái khác thường, khi tôi tỉnh lại, càng cảm giác tinh thần tràn trề, đi ra khỏi phòng, không hay không biết, đã sắp đến lúc mặt trời xuống núi rồi.

Lần này tôi không liên tục đọc sách ở trong căn phòng đó nữa, mà ôm một đống lớn sách ra ngoài, đi đến cái đình đọc sách bên cạnh đầm nước kia ngồi xuống.

Đây hoàn toàn là hành vi vô thức của tôi, đồng thời tôi còn có ý nghĩ, bởi vì đêm qua trong số sách đã đọc, không chỉ thu thập một số thuật phong thủy thông thường, mà còn có một số miêu tả về tướng sao, không chỉ là một số điển tịch bàng môn, cũng có sổ tay ghi chép của Khâu Xử Đạo.

Đương nhiên, chúng cần phải phối hợp với Táng ảnh quan sơn mới có thể đọc hiểu được.

Nếu không có Táng ảnh quan sơn, thì đọc sổ tay giống như ở trên mây vậy.

Đồng thời, trong đầu tôi còn có một thắc mắc và suy đoán.

Tôi biết hai mục đích vào núi của Dương Hạ Nguyên, một là Thiện thi đan, y cầu bất tử, mục đích còn lại chính là Táng ảnh quan sơn.

Khâu Xử Đạo chết rồi, nhưng lại đem Táng ảnh quan sơn vào trong phần mộ, không để ở tộc Khương, việc này bản thân đã là một chỗ không bình thường.

Nếu như thế này, việc kế thừa Táng ảnh quan sơn của tộc Khương chẳng phải đã sớm đứt đoạn rồi sao?

Nhưng việc này cũng không thể nào, Khâu Xử Đạo lưu tâm đến tộc Khương như vậy, chết xong phần mộ đều phải phù hộ tộc Khương nghìn năm, ông ta quyết không thể nào để cho kế thừa Táng ảnh quan sơn mà mình vất vả nghiên cứu ra đứt gãy từ đây.

Trong lòng tôi có hai suy đoán...

Thứ nhất, kế thừa Táng ảnh quan sơn này với Kế Nương có liên quan...

Thứ hai, bèn là Liễu Dục Chú có thể tự do ra vào Khâu Xử Đạo Quan Tinh Trạch này, nói không chừng phần mộ trong Phị Phát Quỷ của Khâu Xử Đạo, cũng có phương pháp ra vào!

Mỗi một đời, chắc chỉ có một người có thể biết làm sao vào trong, đó chính là Phong thủy Tiên sư đương nhiệm của tộc Khương!

Dương Hạ Nguyên ngày đó phản bội, hoặc giả y còn chưa biết làm sao để vào trong.

Hai suy đoán này, đều có khả năng cực lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận