Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 731. NÓNG VỘI

Chương 731. NÓNG VỘI


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi cũng im lặng, không chỉ là cần diệt Xác âm luyến dương để diệt trừ hậu hoạn, mà còn ẩn họa của Dương Hạ Nguyên, cùng với cánh tay của Dương Hạ nguyên ở trong tộc Khương kia nữa.

Lần này nếu như thành công, tộc Khương thanh tẩy môn tộc, dọn sạch tất cả, tôi có thể truyền thụ bọn họ Táng ảnh quan sơn, nói không chừng tộc Khương còn sẽ tiếp tục phồn vinh vài trăm năm thậm chỉ là cả ngàn năm.

Nhưng nếu như thất bại, không chừng sẽ là tộc Khương lụi bại, thậm chí là khởi nguồn của việc bị diệt tộc.

“Thời vậy, Mệnh vậy, tộc Khương xuất hiện tên phản đồ Dương Hạ Nguyên này, đi đến ngày hôm nay cũng là do Mệnh số gây nên, cháu sẽ cố hết sức.” Tôi thở hắt ra một hơi dài, trả lời.

“Ừ, việc này, chú thấy là không nên chậm trễ, ngoài ra bèn là việc bứt hồn mà Thập Lục mày vừa nói lúc nãy, cần chú phối hợp thế nào?” Trần mù tiếp tục nói: “Vừa nãy chú không kịp hỏi mày, trước đây mày chắc có nói qua là không được để Dương Hưng tùy tiện bứt hồn, ngộ nhỡ khiến nó hồn phi phách tán, thì sẽ ép Trương Nhĩ phát điên, mày có nắm chắc không?”

Tôi gật gật đầu, nói: “Trước đây không chắc, có điều sau khi đọc số sách kia của Khâu Xử Đạo xong, thì chắc chắn một chút rồi.”

Tôi vừa nói xong, thì phát hiện con ngươi màu xám trắng của Trần mù, tầm nhìn liên tục hướng lên trên người tôi.

Ánh nhìn của lão tản mác, kỳ thực không có trọng tậm, có điều lại liên tục nhìn sang tôi.

“Chú Trần... Có vấn đề gì à?” Tôi hơi có chút mất tự nhiên hỏi.

Trần mù vẫn không trả lời tôi, Lưu Văn Tam thì bất mãn mở miệng.

“Lão mù, Thập Lục, hai người nói chuyện kiểu gì cứ úp úp mở mở, tôi nghe cứ như đánh đố ấy, có thể nói rõ ràng nhanh gọn luôn được không?”

Tôi đem tình trạng vừa nãy của Cố Nhược Lâm kể ra, hơn nữa cũng nói dự tính của tôi, định bứt hồn của con gái Trương Nhĩ ra, đồng thời cũng có thể nhằm vào Trương Nhĩ.

Lưu Văn Tam thì lại châm một điếu thuốc, nhíu mày hút thuốc.

Lão bất chợt nhìn sang Trần mù, nói một câu: “Lão mù, chuyện này, ông đồng ý?”

Trần mù nhất thời không trả lời.

Ánh mắt của Lưu Văn Tam lại lần nữa hướng lên trên người tôi: “Thập Lục, chuyện này Dương Hưng làm là bình thường, nhưng mày làm thì lại không ổn thỏa. Chuyện mà Trương Nhĩ làm, lão đáng chết, mày có không muốn giết lão thì chú cũng muốn chém đầu lão xuống, có điều dù gì lão cũng từng giúp đỡ mày không ít.”

“Nhưng việc nào đi việc ấy, dù sao Cố Nhược Lâm là giao dịch giữa Trương Nhĩ và Cố Khai Dương, là người lẽ ra đã chết từ hai mươi năm trước mà còn sống đến tận bây giờ. Trương Nhĩ dưỡng hồn cho con gái hai mươi năm, lão có mục đích không sai, nhưng đấy là con gái lão. Mày bứt hồn ra rồi thì sao, uy hiếp Trương Nhĩ rồi thì sao? Trừ phi mày giết chết lão, nếu không chuyện này sẽ không có hồi kết.”

Nói đến đây, Lưu Văn Tam lại châm một điếu thuốc, lão trực tiếp nhét đến tận miệng tôi.

Lưu Văn Tam trịnh trọng nhìn tôi, nói: “Thập Lục, thành thực nói xem, mày không tư lợi sao?”

“Chú Văn Tam vốn không muốn vạch trần mày, chỉ có điều, một bước sai, bước bước sai, đừng có do dự thiếu quyết đoán, bởi vì mày chẳng làm được gì cả, cũng chẳng giải quyết được gì cả, Âm dương tiên sinh chúng mày cứ hay nói mệnh số, đây chắc chính là mệnh số của Cố Nhược Lâm rồi nhỉ?”

Lời của lão, khiến thân người tôi càng không khống chế được mà trở nên cứng đờ.

Thuốc lá trên môi toát ra một thứ vị đắng ngắt, trước khi Lưu Văn Tam đứng dậy, tôi kỳ thực đều là bản năng vô thức.

Đương nhiên tôi không phủ nhận, lúc trước khi tôi vừa biết chuyện hồn Đồng nhân cũng từng nghĩ qua, Cố Nhược Lâm không được chết, thế nhưng khi đó tôi vẫn còn được coi là kiên định đem quyền quyết định giao cho Trương Nhĩ. Thế nhưng đến bây giờ, tôi lại bất giác dao động rồi...

Tôi rít thật mạnh một hơi, một điếu thuốc bị rít hết quá nửa.

Khói thuốc cay nồng tràn qua lồng ngực, tôi bắt đầu ho sặc sụa.

“Ban đầu tiên, chú Văn Tam ủng hộ mày với Cố Nhược Lâm đấy, chỉ là sau đó nhận thức rõ ràng rồi, bây giờ trong chuyện này lão mù ngược lại thành bắt đầu cùng hồ đồ như mày rồi, chú không biết là lão thấy mày khổ quá, cố ý dung túng mày một lần, hay là lão rất muốn khống chế Trương Nhĩ, nên mới bảo mày làm thế này.”

“Tuy chú Văn Tam bây giờ bản lĩnh không bằng mày, nhưng vẫn phải nói, nên là của ai, thì là của người ấy, cần bứt hồn của con gái Trương Nhĩ, tại sao không lựa chọn bứt bỏ hồn của Cố Nhược Lâm, thứ cần trả cho nó thì trả cho nó, nếu như mày cảm thấy nội tâm áy náy, thì lại tìm một người, nạp hồn vào trong?”

“Nếu như thế này, mày chẳng phải cũng vẫn có thể nhắm vào Trương Nhĩ sao? Mày chắc chắn không thể giết lão, tới lúc đó đem con gái lão trả cho lão, thứ cần lấy từ người lão thì lấy đi, cho lão không còn khả năng hại người, há chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”

“Người trong cuộc u mê mà.” Lưu Văn Tam lại lần nữa vỗ vỗ mạnh lên vai tôi.

Lão lại đưa cho tôi một điếu thuốc, tôi đón lấy xong, kẹp vào giữa hai ngón tay, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Trần mù không nói gì nữa, mà ngược lại đi vào trong phòng mình, lúc đến cửa phòng, lão ngừng lại một lát.

“Khó được hồ đồ, có điều đã bị thằng Lưu Văn Tam hồ đồ gọi tỉnh, thì chắc là sai rồi, Thập Lục, mày quyết định xong thì gọi chú, chuyện này, tự mày làm chủ.”

Cửa phòng mở ra, cửa phòng đóng lại.

Lưu Văn Tam được cái cứ đứng cạnh tôi, lão chẳng đi đâu hết.

Ít nhất chúng tôi phải đứng đến tận mười mấy phút, tôi mới gật gật đầu nói: “Đa tạ chú, chú Văn Tam, cháu biết nên làm thế nào rồi.”

Lưu Văn Tam lại vỗ vỗ vai tôi, lão hơi có chút nghi hoặc: “Mày dự định làm thế nào?”

Tôi lắc lắc đầu, không có câu trả lời rõ ràng, tiếp đây khẽ nói: “Bứt hồn cần một chỗ có đủ sinh khí, nếu không, cháu không giữ lại được linh hồn bị bứt ra, còn cần chú Trần phối hợp dùng một ít thủ đoạn của Thần bà, lúc vào núi còn cần đưa theo Cố Nhược Lâm.”

“Chú Văn Tam chú nói không sai, là cháu làm không thỏa đáng, ngoài ra chuyện của Dương Hưng cũng tương đối phiền phức, chuyến đi này nguy hiểm không nhỏ.”

Lưu Văn Tam không tiếp tục truy hỏi về Cố Nhược Lâm nữa, trong mắt lão lại có vẻ nghi hoặc.

Tôi bèn đem chuyện lúc trước phát sinh trên người Dương Hưng ra kể một lượt.

Lưu Văn Tam đầu tiên là khạc nhổ một tiếng, tiếp đấy lão lại lắc lắc đầu, nói: “Nó cũng đáng thương thật, nhìn vẻ như nở mày nở mặt sống hai ba mươi năm, nhưng đích thực là bi ai, Dương Thanh Sơn không quản con trai, chuyện này chú vẫn không đồng ý.”

Đúng vào lúc này, ngoài cổng đột nhiên vọng lại tiếng bước chân gấp gáp.

Âm thanh này vô cùng hỗn tạp, số người rõ ràng không ít.

Giây tiếp theo, bèn là tiếng gõ cửa cồng cộc.

Lưu Văn Tam đang định đi mở cổng, thì cửa cổng đã trực tiếp bị đẩy mở ra rồi.

Xuất hiện ở cổng, không phải là Liễu Dục Chú, mà hóa ra là Nhị sư bá của Liễu Dục Chú, Liễu Hóa Đạo!

Liễu Hóa Đạo lúc này mặc một bộ đạo bào vô cùng trang trọng, trong tay lão cầm phất trần, thắt lưng giắt không ít kiếm đồng thau, kiếm gỗ đào.

Tôi đang hơi hơi cúi người, định lên tiếng chào hỏi.

Thì Liễu Hóa Đạo đã trầm giọng mở miệng: “La Thập Lục, sách cổ xem xong rồi, về chuyện của Xác âm luyến dương, cậu cũng đều hiểu rõ rồi? Dục Chú mãi không đến tìm chúng tôi, tộc Khương sớm đã chuẩn bị xong, mấy thân già chúng tôi cũng không đợi nổi nữa rồi.”

“Sư huynh tôi đã hạ lệnh, không cần tiếp tục trì hoãn nữa, cần nhanh chóng xuất phát, tôi đã cho người đi gọi Dục Chú qua đây, các cậu đều đi theo tôi đi.”

Mặt tôi hơi hơi biến sắc một phát.

Bây giờ liền xuất phát luôn?

Tuy là việc không nên chậm trễ, trễ là sinh biến, nhưng mấy lão tiền bối nhà họ Liễu này, không khỏi có chút quá nóng vội rồi...

[Tác giả có lời muốn nói]

Hôm nay muộn một chút. Hôm qua tất niên tan xong nói chuyện với mấy bạn tác giả đến tận khuya. Mọi người thông cảm, ngày mai tôi sẽ cố gắng đăng sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận