Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 751 - Ước Nguyện Xưa (16) - Cắn cậu! (3)



Chương 751 - Ước Nguyện Xưa (16) - Cắn cậu! (3)




Chương 751: Ước Nguyện Xưa (16) - Cắn cậu! (3)
Dư Hạnh không muốn quản chuyện của Lương ma ma nữa, kết cục đã được định sẵn, hắn đã đưa ra sự giúp đỡ với lòng thương hại, giờ thì không thể lãng phí thời gian vào đó nữa.
Hắn thật cẩn thận tránh khỏi vết máu trên đất, đi đến trước mặt Triệu Nho Nho.
Thế giới này đã trải qua một tháng, nhưng đối với các suy diễn giả nó chỉ là một cái chớp mắt.
Triệu Nho Nho vẫn ngồi dựa vào đó, đôi mắt lúc thì mơ màng, thỉnh thoảng lại tỉnh táo lại, chỉ có một chút phản ứng với sự xuất hiện của anh.
Tình trạng thần trí của cô ấy so với lần trước không khác là bao, nhưng tình trạng cơ thể lại hoàn toàn khác, Dư Hạnh rõ ràng đã nhận ra Triệu Nho Nho bây giờ gầy hơn nhiều so với trước, làn da dưới lớp da như thật sự bị rút hết máu, hiện ra một màu trắng xanh giống như xác chết.
“Triệu Nho Nho, cô còn tỉnh táo không?” Do đại sư và phu nhân đang ở cách vách nên Dư Hạnh rất cẩn thận, ghé vào tai Triệu Nho Nho với tâm trạng hơi phức tạp, chỉnh lại tóc tai cho cô ấy.
“…” Triệu Nho Nho không trả lời hắn, cô ấy hơi run rẩy, cô cảm thấy như thể mình có thể nghe hiểu người thanh niên trước mặt đang nói gì, nhưng lại không thể phản ứng lại, giống như đầu bị bao phủ bởi một lớp kính mờ, chặn đứng sự giao tiếp bình thường với thế giới bên ngoài.
Hơn nữa, cô ấy cũng không cảm nhận được cơ thể của mình nữa, không có đau đớn, không có sự thoải mái, chỉ có sự tê liệt kéo dài.
Đối với cô, cảm giác trực quan nhất bây giờ là cảm thấy mình giống như một bộ não, được người ta đóng gói cẩn thận đặt vào trong một cái bình, suy nghĩ trì trệ, không thể động đậy, không thể nói chuyện, không thể phản ứng, dường như cũng không thể nhìn rõ.
Sợ cái chết và sự đau đớn nên Triệu Như Như phản kháng một cách tiêu cực...
Dư Hạnh nghĩ một chút, đổi cách hỏi: “Cô có thấy choáng váng không?”
Triệu Nho Nho vẫn không đáp lại hắn.
“Sắp kết thúc rồi, cô đừng để lại di chứng gì nhé.” Dư Hạnh véo vào chỗ không có vết thương trên mặt Triệu Nho Nho, véo mạnh một cái, hy vọng thông qua xúc giác có thể khiến cho Triệu Như Như tập trung tinh thần lại một chút.
Bởi vì lần trước lúc Triệu Nho Nho bị thị nữ bên cạnh đại sư đá vào người, cảm giác đau đớn do tác động ngoại lực đã khiến Triệu Nho Nho có phản ứng.
Triệu Nho Nho cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, không biết nghĩ gì, trong ánh mắt ngạc nhiên của Dư Hạnh, cô ấy cắn mạnh vào ngón tay của Dư Hạnh.
Cái cắn này không có chút mập mờ nào, cô ấy cắn rất mạnh, gần như ngay lập tức, Dư Hạnh đã cảm thấy ngón tay của mình bị rách ra, máu chảy ra từ miệng vết thương.
Hắn vốn định rút tay lại, rồi kích thích hệ thống thần kinh của cô gái này thêm chút nữa, nhưng thấy Triệu Nhho Nho đã rưng rưng nước mắt, hai hàng nước mắt không quá rõ ràng chảy từ mắt cô ấy.
“…”
Cảm giác này rất đau khổ, trong tiềm thức, cô gái tinh quái như Triệu Nho Nho không thể chịu đựng được việc bản thân mình trở nên ngu dại.
Mặc dù hiện tại Triệu Nho Nho không thể suy nghĩ, nhưng tiềm thức của cô ấy vẫn còn, cô ấy cảm thấy hành động véo mặt cô ấy của Dư Hạnh rất quá đáng, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, nên cô ấy mở miệng cắn, coi như là một cách để phát tiết.
Dư Hạnh im lặng một chút, cũng cảm thấy cô gái này thật sự đã phải chịu khổ rồi.
Triệu Nho Nho vốn không giỏi chiến đấu, cô là người cần được đồng đội bảo vệ, kết quả trận suy diễn lần này lại chia cắt tất cả mọi người, dù có yêu cầu phòng bị rồi nhưng gặp phải ải này thì đúng là Triệu Nho Nho kém may mắn quá.
Trên sóng bình luận có một số người xem có vẻ không đành lòng.
[Sau lần này Triệu Nho Nho có lẽ sẽ tự kỷ một thời gian dài.]
[Đúng rồi, tôi luôn xem phòng phát sóng trực tiếp của Triệu Nho Nho, quá trình cô ấy bị bắt vào đây thật sự rất thảm.]
[Tôi thấy Dư Hạnh cũng khá là dịu dàng mà?]
[Tôi cũng muốn có một đồng đội như vậy, đáng tiếc mỗi lần tôi cùng đồng đội tham gia suy diễn, đều là người ta bị mắng.]
[Bị mắng thì đã sao, tôi còn là quân tốt này, tôi tự biết lấy mình, họ căn bản không coi tôi là đồng đội.]
[Chờ đã, không phải chứ, ai lại chỉ vì Dư Hạnh chỉ véo mặt Triệu Nho Nho hai cái mà cảm thấy hắn dịu dàng chứ? Lúc hắn nhét Triệu Nho Nho vào quan tài thì dịu dàng chỗ nào?]
[Có sao đâu, việc Dư Hạnh nhét Triệu Nho Nho vào quan tài cũng là vì tốt cho cô ấy, không phải chỉ có ôn tồn mới là dịu dàng đâu.]
[Tôi chỉ nhắc nhở các bạn, đừng bị vẻ bề ngoài của Dư Hạnh lừa, các bạn quên rằng đã rất nhiều lần hăn giống như một tên lệ quỷ vậy, nói không chừng người ta là tuyến Dị Hóa, tuyến Sa Ngã gì đó đấy.]



Bạn cần đăng nhập để bình luận