Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 755 - Ước Nguyện Xưa (18) - Quỷ Nhập Tràng (1)



Chương 755 - Ước Nguyện Xưa (18) - Quỷ Nhập Tràng (1)




Chương 755: Ước Nguyện Xưa (18) - Quỷ Nhập Tràng (1)
“Xin lỗi, phu nhân, đã làm phiền người.” Tự tự trách lùi sang một bên rồi im lặng.
Phu nhân không nói thêm gì, chỉ nghe tiếng kêu sợ hãi và tiếng bước chân liên tục truyền ra từ trong trận lụa đỏ, còn có tiếng dao nhọn của đại sư xuyên qua lụa đỏ mà tính toán thời gian.
Lụa đỏ nơi Lưu Tuyết đang ở là do đại sư bố trí, trong trận này Lưu Tuyết rất yếu đuối, chỉ tuân theo bản năng.
Vì vậy, đây gần như là cuộc tấn công không có chủ đích, vốn dĩ khi các suy diễn giả đi qua sẽ không quá nguy hiểm, nhưng khi đại sư vào thì sự thù hận tiềm ẩn trong Lưu Tuyết bị kích thích, làm cho những đòn tấn công của lụa đỏ trở nên sắc bén và dữ dội, mức độ nguy hiểm tăng cao, đồng thời giam giữ tất cả những người vào trận, khiến họ khó tìm ra lối thoát.
Đại sư ở bên trong đang lợi dụng trận địa sưn giết thiên nhiên để thực hiện một cuộc giếc chóc những “Phản đồ” và “Người xâm nhập”
Nhưng điều kỳ lạ là, đến giờ phu nhân vẫn chưa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cái chết, những người này lại có thân thủ tốt như vậy sao?
Bà ta đã ở Phương gia nhiều năm, sao chưa từng biết những người hầu trong nhà toàn là ngọa hổ tàng long như vậy?
Sau một lúc nhẫn nhịn, phu nhân lên tiếng: “Để họ bị vây trong đó trước đi, đã đến lúc rồi, ngươi cần phải làm việc chính trước.”
“Vù——”
Con dao nhọn được đại sư ném ra, cắm xuống mặt đất phát ra tiếng rít nhẹ.
Đại sư bước ra ngay sau đó, sắc mặt tối sầm như thể có thể nhỏ nước, rõ ràng là tức giận vì không thể giết chết những người kia.
Mặc dù lụa đỏ đã tạo thành trận giam giữ nhưng điều đó không giống, vì những người đó vẫn đang trốn trong trận, hắn ta khó có thể bắt được họ.
Hừ, chỉ có thể để họ sống thêm một thời gian nữa, khi hắn ta hoàn tất nghi thức bái đường thì Phương phủ sẽ biến thành một nơi…
Đại hung.
Không ai có thể trốn thoát.
Vừa chui vào hỷ đường, Dư Hạnh lập tức nhìn lướt qua xung quanh.
Hắn có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa phu nhân và Tự, biết rằng nếu phu nhân không ngốc, chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó không ổn trong lời nói của Tự.
Dù Tự có hợp vai Tiểu Mộng đến đâu, dù cô ấy có thông minh đến mức nào, những lời nói bịa đặt tạm thời cuối cùng cũng sẽ để lộ sơ hở, khiến mọi thứ trở nên gượng gạo.
Để không hại Tự, cũng không tự hại bản thân, hắn phải nhanh chóng tìm chỗ trốn trước khi phu nhân nhận ra điều gì đó.
Nếu không, khi phu nhân vừa quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau với anh chàng cao 1m85 này, thì sẽ rất ngượng ngùng.
Ồ, không thể nói như vậy, hình như TIểu Cận không cao đến 1m85.
Trong khoảng thời gian rất ngắn, Dư Hạnh không kịp nhận ra trong phòng có những gì, ánh mắt lướt qua từng món đồ lớn nhỏ, rồi dừng lại trên một cái bàn thờ để đặt lư hương.
Bàn thờ có bốn góc, phía trên được phủ một tấm vải đỏ dày, kéo dài xuống tận mặt đất, rất thích hợp để che giấu một người bên trong.
Dư Hạnh lập tức khom người, bước đến bên bàn thờ, vén tấm vải đỏ lên rồi chui vào trong.
Nến đỏ chói mắt, cũng may là Dư Hạnh thường bị bao quanh bởi nến trong các màn suy diễn, nên thích nghi khá tốt, hắn thả tấm màn xuống, suy nghĩ một lúc, rồi lại vén một góc nhỏ khó phát hiện để nhìn ra ngoài.
Gần như ngay khi ánh mắt hắn vừa chạm đến cửa, liền thấy phu nhân quay đầu lại, mặt đầy u ám nhìn vào hỉ đường một hồi lâu.
"Chậc, canh thời gian chuẩn đấy chứ, kế hoạch suôn sẻ." Dư Hạnh thầm nghĩ.
Với góc nhìn này, hắn sẽ không bị phát hiện, bèn nằm bò xuống sàn, chống cằm, thoải mái chờ đợi.
Hắn định cứ ở trong đây, đợi Đại Sư hoàn thành cái gì gọi là Quỷ Nhập Tràng rồi rút lui, lúc đó hắn sẽ chui ra can thiệp vào lễ bái đường.
Tuy nhiên, chưa kịp buông tấm vải đỏ xuống, Dư Hạnh đã thấy một bóng đen lặng lẽ bước vào khi phu nhân đang chất vấn Tự, rồi người này quét mắt nhìn quanh một vòng, cũng để ý đến bàn thờ mà Dư Hạnh đang trốn, rồi tiến về phía này!
Dư Hạnh: “…”
Hắn chu đáo dịch vào trong một chút, định khi đối phương chui vào, trước tiên sẽ bịt miệng đối phương để không làm người đó hoảng sợ mà kêu lên, sau đó tốt bụng chia một nửa chỗ cho người ta trốn cùng.
Bóng người nhanh chóng đến trước bàn thờ, nhẹ nhàng vén tấm vải lên, nhưng không chui vào ngay, mà cảnh giác nhìn trước một cái.
Vừa nhìn đã thấy tên Tiểu Cận đang tùy ý nằm bò trên mặt đất.
Bóng người: “…”
Dư Hạnh nhép miệng nói: “... Hi? Thì ra là anh Tửu à~”
Vì nhân vật đang đóng có diện mạo và vóc dáng khác biệt khá nhiều so với bản thân, nên Triệu Nhất Tửu không nhận ra Dư Hạnh ngay, cơ thể của Triệu Nhất Tửu khựng lại một chút, sau đó không nói gì, chui vào dưới gầm bàn thờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận