Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 76. TA LÀ KHÁCH VỚT XÁC SÔNG DƯƠNG!

Chương 76. TA LÀ KHÁCH VỚT XÁC SÔNG DƯƠNG!


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Đường Hải ngẩn người nhìn Trần mù, sau đó lắc lắc đầu, môi mấp máy mấy cái, nói nhỏ một câu: “Tôi cũng chẳng biết... Ban nãy vô duyên vô cớ khoác lên người tôi... Sau đó tôi nhìn thấy một khuôn mặt quỷ vô cùng khủng khiếp... Chỉ to bằng từng này thôi.”

Đường Hải làm động tác, đại khái tầm bằng vòng tròn do ngón trỏ và ngón cái tạo thành, vừa hay bằng với kích thước của hài linh.

Tôi rùng mình, hài linh ở trong cái áo, có lẽ là Đường Hải nhìn thấy khi mặc cái áo lên, sau đó bị dọa cho thành như thế.

“Vậy à?” Trần mù đột nhiên lại nói một câu.

Tiếp đấy lão lại lắc lắc đầu: “Người nếu nói tiếng quỷ, thì tý nữa không ra khỏi con đường này được đâu, hài linh hành hung, xác mẫu hóa sát, hôm nay dưới sông Dương quỷ quái tung hoành, trên bờ cũng sẽ có tiểu quỷ chắn đường.”

“Không làm chuyện khuất tất, không sợ quỷ gõ cửa, nếu như mày bị lôi đi, thì chẳng ai cứu được mày.”

Những lời này khiến đồng tử tôi co mạnh lại.

Ngao sói cũng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm Đường Hải.

Lưu Văn Tam đột ngột châm một điếu thuốc, cũng nheo mắt nhìn Đường Hải.

Trần mù tuyệt đối là một người thông minh, Lưu Văn Tam cũng không ngu, chứ không một người dẫn đường âm bao nhiêu năm không chết, người kia cũng chẳng biết vớt bao nhiêu hài cốt từ sông Dương lên.

Còn về tôi, vẫn có rất nhiều thứ không hiểu, tất nhiên là không phát hiện được nhiều vấn đề.

“Tôi... Tôi đúng là không nói dối....” Đường Hải đột nhiên phịch một cái quỳ xuống đất, một phát túm lấy chân Lưu Văn Tam, mặt như đưa đám nói: “Lưu tiên sinh, tôi thực sự không hề nói dối, cái áo đó tự nhiên xuất hiện trên người tôi thật! Chuyện gây chết người như vậy, tôi làm sao mà dám lừa dối mấy anh?”

Lưu Văn Tam nhìn Trần mù một cái, trong ánh mắt có vài phần dò hỏi.

Ít thấy lão với Trần mù có ánh mắt nghiêm chỉnh như vậy.

Trần mù thì cúi đầu châm một điếu thuốc lá cuộn, vỗ vỗ đầu ngao sói: “Lên xe đi ngủ đi, đêm nay hết việc của mày rồi.” Ngao sói liền nhảy lên sàn gỗ phía sau của cái xe ba bánh cũ nát.

Tiếp đấy lão nói với Lưu Văn Tam một câu: “Hài linh bị ngao sói nuốt rồi, xác nữ vốn chỉ là mẫu sát thông thường, bây giờ có lẽ đã mọc lông trắng rồi, oán khí trong người nó không ít, vớt chắc chắn là không vớt lên được rồi, kể cả có vớt lên được, cũng không chôn nổi, phải đánh gãy xương chặt đứt đầu rồi thiêu thành tro, nếu không, là thành đại họa.”

“Để lại dưới sông Dương, thì tàu thuyền qua lại cũng không được yên ổn, hai chuyện này bất kể là chuyện nào, chúng ta đều là kẻ khơi mào một nửa, sẽ phải chịu báo ứng.”

Tim tôi đập thịch một cái.

Những lời này của Trần mù tôi nghe hiểu hết, ý là, vớt xác thất bại, hài linh bị ăn, xác nữ sẽ ở dưới sông Dương làm loạn hại người, những báo ứng này đều là của chúng tôi, chắc chắn cũng là của Đường Hải.

Nếu như cưỡng chế lôi xác nữ lên, cũng bắt buộc phải xử lý, nhưng như thế cũng sẽ có báo ứng, đại khái là thương hồn tổn mệnh, khiến người ta không được đầu thai, cả hai cách đều chẳng tốt chỗ nào cả.

Sắc mặt Lưu Văn Tam rất khó coi, mặt mũi sầm xì, lão cũng châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nheo mắt nhìn mặt nước sông Dương.

Đường Hải vẫn quỳ ở chỗ cũ, sắc mặt gã đầy đấu tranh và do dự, giống như đang suy nghĩ chuyện gì vậy.

Im lặng phải đến cả chục phút, dưới chân Lưu Văn Tam đã có cả đống đầu lọc thuốc, Trần mù thì đã ngồi lên chiếc xe ba bánh cũ nát, hút hết hai ba điếu thuốc lá cuộn.

Tôi nhịn không nổi bầu không khí ngột ngạt này, mới rụt rè mở mồm nói.

“Chú Trần, chú Văn Tam, hai chuyện này đều rất khó làm, nhưng cháu so sánh giữa lợi và hại... chuyện đằng nào cũng phát sinh rồi, nếu như cứ để dưới sông Dương không quản, về sau lại có người chết thì cũng là trách nhiệm của chúng ta. Nếu hôm nay chúng ta không đến đây vớt xác, thì chắc chắn chẳng liên quan gì đến chúng ta, về sau chắc chắn cũng chỉ là chuyện của ông chủ Đường, hoặc là chiếc tàu khiến cô ta mất mạng.”

“Giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi, hay là cứ lôi thẳng lên đi? Chúng ta làm như vậy đúng là có chút không nhân đạo, cũng hơi tàn nhẫn, nhưng chung quy cũng không thể để cô ta đi hại mạng của người khác được đúng không?”

Đàn bà nổi điên rất đáng sợ, một con quỷ đàn bà nổi điên thì càng khỏi phải nghĩ luôn.

Nói xong những lời này, tôi cũng nhìn chằm chằm Đường Hải.

Gã chắc chắn cũng có chút vấn đề.

Chứ không Trần mù cũng chẳng chĩa mũi nhọn vào gã như thế.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Đường Hải lại gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng! La âm bà nói rất đúng! Vợ tôi chết đã rất đáng thương rồi, không được để cô ấy hại người nữa....”

“Lưu tiên sinh, anh cứ ra tay thêm lần nữa, tiền, tôi trả thêm cho các anh mười vạn! Tổng cộng hai mươi vạn, có được không?”

Đồng tử tôi co mạnh lại, chỉ một câu nói như thế này, tôi đã có thể lập tức khẳng định Đường Hải có vấn đề.

Lúc trước đến vớt xác, Đường Hải chỉ trả mười vạn.

Tuy rằng cũng không đến mức keo kiệt bủn xỉn, nhưng mười vạn đúng là chẳng nhiều, đây là làm ăn phải dùng đến tính mạng.

Lúc Lưu Văn Tam ở trên thuyền, cũng nhắc đến hai lần, mười vạn rất ít, nhưng gã cũng không có ý trả thêm.

Bây giờ phải đem vợ gã đi thiêu thành tro bụi, gã ngược lại muốn trả thêm tiền?

Thậm chí còn có một điểm rất quan trọng.

Tôi đột nhiên phản ứng lại.

Hài linh bị nuốt rồi, dù gì cũng là cốt nhục của Đường Hải, gã đến một chút đau lòng thương xót cũng chẳng có sao?

Trừ lúc trên thuyền có cái bộ dạng bi thương ra thì bây giờ ngược lại trở nên bình thường hơn nhiều...

Tôi không tin nguyên nhân là sự sợ hãi khiến gã tỉnh táo cho lắm.

Phải biết là, bộ dạng của xưởng trưởng Châu lần trước là không vớt lên được thì nhảy xuống chết theo!

Nếu có thể bỏ ra một món tiền lớn để đi vớt xác thật, thì tuyệt đối không thể chỉ có chút tình cảm ít ỏi như thế...

Biểu hiện của Đường Hải, quá bất thường.

“Tiền, thì không cần trả thêm nữa, đây coi như phục vụ hậu mãi, cũng là để cho sông Dương được yên ổn hơn chút, Lưu Văn Tam tôi cũng không thể phá hỏng thanh danh của mình được.”

Lưu Văn Tam vứt nốt ba cái đầu lọc thuốc xuống đất, rồi nhổ một miếng nước bọt lên tay xoa xoa, xong đi thẳng ra thuyền.

Trần mù không có ý định lên thuyền, còn tôi thì chuẩn bị lên thuyền.

Kết cục Lưu Văn Tam lại gào một tiếng: “Thập Lục, mày không cần thiết phải lên thuyền, chú Văn Tam mày phải xuống nước đấu xác, mày lên cũng chẳng giúp được gì.”

Lão vừa nói, vừa lật một tấm ván thuyền lên, lấy từ trong ra một cái bè tre nhỏ, toẹt một cái vứt luôn xuống sông, khiến cả mảng bọt nước bắn tóe lên.

Tim tôi đập điên cuồng, nhưng ngoài câu nói chú Văn Tam nhớ cẩn thận ra, thì cũng chẳng còn gì khác để nói.

Ngay sau đó, tôi chợt nhớ ra cái chuông đồng và cổ ngọc, liền đi nhanh ra phía rìa cầu tàu đưa cho lão.

Kết quả đến lúc lôi cái chuông đồng ra tôi mới phát hiện nó đã hỏng hẳn rồi, nứt tận mấy đường, mấy thứ bên trong cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Lưu Văn Tam phẩy phẩy tay, nói: “Lần trước đã cầm về dùng một lần rồi, đấy đã là chú Văn Tam phá quy tắc, chẳng có lý gì cứ cầm về dùng mãi, thế chẳng thành chỉ gửi nhờ ở chỗ mày thôi à.”

“Chẳng qua chỉ là một cái xác nữ bạch sát cỏn con, chú đi diệt nó, chứ không phải vớt nó, không làm chú Văn Tam mày bị thương nổi tý nào đâu!”

Những lời này của Lưu Văn tam phải nói là mười phần hào khí, lão cầm lấy cái sào tre có móc câu lên, cứ thế đẩy thẳng xuống nước.

Bè tre liền trôi hướng về phía giữa sông Dương.

Ánh trăng lạnh lẽo, phản chiếu lên mặt sông, ánh sóng lung linh.

Lúc này là tầm chín giờ hơn, lúc nãy chúng tôi ở dưới sông cũng tốn không ít thời gian.

Lưu Văn Tam mặc một chiếc áo ngắn bằng vải gai màu vàng đậm, kết hợp với quần vải thô màu xanh đen, cái bè tre có hơi khác một chút so với loại bè thường, trước sau đều có hơi cong lên đôi phần, tôi ngẩn người cúi đầu nhìn mảnh cổ ngọc.

Mảnh ngọc màu đen thẫm, phù điêu sống động tầng lớp rõ ràng.

Trên dòng sông sóng nước cuồn cuộn, con thuyền độc mộc trôi theo dòng nước!

Người vớt xác vai cuốn cuộn thừng, mồm ngậm dao găm, xác sát hung hồn nhe nanh giương vuốt chìm chìm nổi nổi trong dòng nước!

Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn mặt nước sông Dương một cái...

Chỉ nhìn một cái thôi, mà khiến tôi không rét mà run.

Nước sông ban nãy còn phẳng lặng, giờ nãy đã bị một màn sương trắng bao trùm, vốn dĩ mặt nước đã tĩnh lặng giờ lại nổi sóng.

Rõ ràng chẳng hề có gió! Nhưng sóng sông giống như nước bị đun sôi lên ùng ục vậy, chiếc bè tre của Lưu Văn Tam trông như một chiếc lá giữa dòng, lay lắt chực chìm!

Mí mắt tôi giật tưng bừng, phía dưới sóng nước còn có thể mập mờ nhìn thấy một vài cái bóng, có xác chết thì dựng đứng, trôi theo dòng nước, giống như đang đi đi lại lại dưới nước vậy!

Còn một số thì trôi nổi, lúc lại xuất hiện trên mặt nước, nhưng chỉ một con sóng qua lại chìm xuống dưới.

Bè tre đã ra đến giữa sông Dương, nhưng lại bắt đầu xoay vòng tròn!

Tôi toát mồ hôi thay cho Lưu Văn Tam.

Cũng vào lúc này, những tàu thuyền khác vẫn còn qua lại trên mặt sông, cũng dừng lại một cách kì dị, thân tàu không ngừng rung lắc trong làn sóng, dường như có thể tàu vỡ người chết bất cứ lúc nào!

Sự yên tĩnh bị phá vỡ một cách triệt để, trên mặt sông toàn là tiếng khóc lóc, gào thét đầy hoảng sợ.

Thậm chí tôi cũng không biết, đây rốt cục là tiếng cầu cứu của người trên những chiếc thuyền kia, hay là tiếng của những oan hồn chết oan uổng bên dưới lòng sông Dương! Hay là của những người chết đuối đáng thương nữa....

Trần mù cũng ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn về một hướng trên mặt sông, trong con ngươi màu trắng xám, chất chứa nỗi đau buồn không nói ra được.

Còn Đường Hải, lần này tôi cảm giác gã bị dọa cho đần người luôn.

Ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, quần ướt nhẹp, chỗ ống quần không ngừng rớt ra thứ dịch thể màu vàng, rõ ràng là mất kiểm soát....

Cũng vào lúc này, ở giữa sông, Lưu Văn Tam đột nhiên gầm lên một tiếng.

Lão giơ cao cây sào tre trong tay lên, đập mạnh một phát xuống mặt nước!

Bốp!

Âm thanh giòn tan lại vọng lên tới tận bờ!

“Chết đổ không đổ oán không tan, xác nổi không nổi có người thân!”

“Ta là khách vớt xác sông Dương, chuyên đoạn hung sát ác quỷ hồn!”

Giọng nói thê lương của Lưu Văn Tam phải chói tai hơn nhiều so với tôi, thậm chí là so cả với bà nội tôi!

Màu máu trong ánh trăng, dường như cũng bị lão trấn lùi!

Khắp người tôi nổi da gà dày đặc, xoa mạnh bắp tay mấy phát, nhưng sống lưng vẫn cứ thấy lạnh buốt!

Lão gầm xong mấy câu kia, những cơn sóng cuộn trên mặt sông Dương đột ngột dừng cả lại!

Cây sào tre kia của Lưu Văn Tam đập bắn ra cả một mảng lớn bọt sóng!

Tiếp đó, cây sào tre bị nhấc lên, nguyên cả cây sào tre cong đến mức gần gãy.

Phía trên móc câu, treo một cái xác chết nữ, phần ngực có một vết thương cực lớn, bị ánh trăng chiếu xuyên qua.

Móc câu móc đúng vào vị trí vết thương bị xuyên thấu ấy.

Chiếc bè tre của Lưu Văn Tam, chầm chậm trôi về phía cầu tàu bên này.

Chỉ có điều trên mặt sông có rất nhiều trở ngại.

Lúc này sóng nước tuy đã ngừng lại, nhưng vây chi chít quanh bè tre là từng lớp từng lớp tóc đen, trong đó còn lẫn cả màu vàng trắng, và một số màu tóc nhuộm đặc thù.

Da gà trên người tôi càng nhiều hơn....

Nếu như tôi đoán không nhầm, thì đám tóc dày đặc kia đều là đỉnh đầu của xác chết.

Chắn đường bè tre, đều là chết đổ!

Bọn chúng muốn Lưu Văn Tam đưa bọn chúng lên thuyền!

Cây sào tre đung đưa treo xác chết nữ, dưới ánh trăng trông càng thê thảm kinh khủng, trên người nó mọc đầy lông trắng, móng cũng vô cùng dài, dường như cây sào tre có thể gãy bất cứ lúc nào.

Trần mù đột nhiên đứng dậy, nói: “Thập Lục, bây giờ mày phải đi làm một việc.”

Tôi vội ngoảnh đầu nhìn sang lão.

Trần mù trịnh trọng nói: “Đi kiếm một hũ rượu, nhất định phải là rượu trắng độ cao, với một cái sủ lợn, một con gà, một con vịt.”

“Tốc độ phải nhanh! Lưu Văn Tam làm to chuyện rồi! Nguyên cả sông chết đổ đều đòi lên thuyền, không cho lên thì nó không lên nổi bờ!”

“Nó bắt buộc phải theo quy tắc một lần! Mấy thứ này, mày đi kiếm nhanh! Nếu không sợ là sẽ mất mạng!”

Tôi rùng mình, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng giờ nửa đêm nửa hôm, đi đâu kiếm sủ lợn, gà vịt, với cả rượu nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận