Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 760 - Ước Nguyện Xưa (19) - Cao Đường (*) (3)



Chương 760 - Ước Nguyện Xưa (19) - Cao Đường (*) (3)




Chương 760: Ước Nguyện Xưa (19) - Cao Đường (*) (3)
Đột nhiên, sắc mặt Tự thay đổi, liều lĩnh đưa tay ra ngoài khăn trải bàn, nhanh chóng thu lại trước khi hai thi thể phát hiện, khi rút tay về, đầu ngón tay của cô ấy kẹp một lá bài.
Một lá bài bích số 9.
"Phương Phiến có thể di chuyển thông qua lá bài này." Hiện tại nơi này ngập tràn tiếng ồn, Tự nghĩ có lẽ hai thi thể đó không thể nghe thấy được, nhỏ giọng giải thích với Dư Hạnh và Triệu Nhất Tửu: "Cậu ta muốn vào đây."
Triệu Nhất Tửu cúi xuống nhìn vị trí hiện tại của ba người, lạnh lùng nói: "Đối diện có một cái bàn khác, bảo cậu ta sang bên đó trốn."
Tự cười: "Tôi cũng định vậy, nếu không thì sắp bị chèn chết rồi."
Cô ấy nhắm chuẩn thời điểm Lưu Tuyết bước qua lò lửa và Phương thiếu gia đang đứng xem, rồi búng ngón tay, bắn lá bài sang gầm bàn đối diện. Do tốc độ quá nhanh, lá bài suýt nữa cắt rách một góc khăn trải bàn, may mà khăn dày, chỉ bị chấn động nhẹ, lá bài mất đà, rơi xuống đất, sau đó bị khăn trải bàn hạ xuống che phủ.
Cái bàn nhanh chóng dịch chuyển một chút, Tự nói: "Cậu ta đã vào dưới gầm bàn rồi."
Cô ấy lẩm bẩm: "Thêm được một người là tốt, còn nhóm của Lạc Lương... Có vẻ tạm thời chúng ta không có cơ hội kéo họ vào đây rồi."
"Dù sao ra ngoài rồi, nhân lúc suy diễn chưa kết thúc, chúng ta sẽ tóm tắt những điểm quan trọng cho họ, ít nhất cũng kiếm được chút điểm." Dư Hạnh thấy Tự và Triệu Nhất Tửu đều khá nhiệt tình, liền nói lời an ủi. Đột nhiên, hắn bị Triệu Nhất Tửu vỗ nhẹ vào tay.
"Nhìn kìa!" Giọng Triệu Nhất Tửu có vẻ khác lạ.
Dư Hạnh nhìn theo hướng ánh mắt của hắn ta, thấy trên bàn giữa hai chiếc ghế gỗ nơi "Phụ Mẫu" đang ngồi, bỗng xuất hiện thêm hai món đồ.
Bên trái là một bình rượu, bên phải là một ấm trà, các chén tương ứng được đặt bên cạnh, cả hai đều được khảm ngọc, trông rất sang trọng.
Sỡ dĩ Dư Hạnh có thể nhận ra sự khác biệt giữa trà và rượu là nhờ vào kiểu dáng của ấm trà. Dù gì hắn cũng đã sống qua thời đại này, có những thứ bình thường không nhớ ra, nhưng khi nhìn thấy cụ thể, lại cảm thấy rất quen thuộc.
Dư Hạnh nói: "Bên trái là rượu giao bôi."
Nói đến rượu giao bôi, đạo cụ mà họ rút được lần thứ hai chính là "Rượu giao bôi có độc!"
Triệu Nhất Tửu nhíu mày: "Cho đến giờ, quá trình bái đường đều diễn ra suôn sẻ, muốn làm cho Đại Sư thất bại, e rằng phải đổi rượu giao bôi."
"Đúng vậy, mọi thứ ở đây đều do Đại Sư chuẩn bị, nếu có một thứ nào đó gặp trục trặc, kết quả sẽ không hoàn hảo. Rượu giao bôi chính là cơ hội." Dư Hạnh hoàn toàn đồng ý.
Tuy Tự không rõ họ đang nói về thứ gì cụ thể, nhưng cũng đoán được đó là một loại đạo cụ. Đạo cụ mà cô ấy rút được ở chiếc bàn dài đầu tiên đã giúp cô ấy sống sót trong tay Linh Nhân ở giai đoạn thứ hai.
Đạo cụ chắc chắn là thứ tốt.
Trong phòng, Lưu Tuyết và Phương thiếu gia đã đứng ở giữa quan tài và ghế gỗ.
Hai thi thể cứng đờ quay người lại, hướng về phía quan tài đen, chậm rãi cúi chào.
Vì cơ thể khó khăn trong việc di chuyển, hành động của bọn họ rất chậm, giống như đang cố gắng chống lại một thứ gì đó.
“Phải làm sao đây? Các người có đạo cụ, đây là cơ hội tốt nhất, nếu đợi họ bái đường xong, sẽ bắt đầu uống rượu giao bôi đấy!” Tự hối thúc.
Mắt Dư Hạnh khẽ lóe lên, Tự nói đúng, cái bàn cách gần ghế gỗ hơn, khi hai thi thể quay mặt về phía quan tài, bọn họ có thể ra ngoài mà không bị phát hiện.
Nếu là lễ vái cuối cùng giữa cặp phu thê, chắc chắn sẽ có một người trong số Phương thiếu gia và Lưu Tuyết nhìn thấy họ di chuyển.
"Bây giờ chúng ta đi đổi rượu đi." Dư Hạnh nói.
Lúc này, hai thi thể đã từ từ đứng thẳng dậy.
Tự ngập ngừng một chút, định nói rằng với khoảng cách này, ngay cả khi Triệu Nhất Tửu chạy nhanh nhất cũng không kịp quay lại, thì đã thấy Dư Hạnh kéo Triệu Nhất Tửu ra, cả hai không chút chần chừ mà bò ra khỏi bàn.
"Quyết đoán thật..." Tự có chút kính nể, hiện tại cô ấy đang suy nghĩ như Tiểu Mộng, chỉ cảm thấy hai người này thật gan dạ.
Bởi vì nếu bỏ qua cơ hội đổi rượu, có thể sẽ còn những cơ hội khác để phá hỏng kế hoạch của Đại Sư, nhưng nếu ra ngoài đổi rượu ngay bây giờ, gần như chắc chắn là sẽ bị phát hiện.
Bị hai thi thể đầy oán khí này phát hiện chắc chắn là một điều cực kỳ đáng sợ!
Triệu Nhất Tửu bị Dư Hạnh kéo theo, không hiểu sao, rõ ràng là trong tình huống nguy cấp, nhưng hắn ta lại không cảm thấy lo lắng, bởi vì hắn ta nhận ra rằng, chỉ cần Dư Hạnh đã làm thì nhất định là có thể nắm chắc.
Không biết từ lúc nào, sự tin tưởng của hắn ta đối với Dư Hạnh đã trở nên gần như mù quáng, có lẽ đây là kinh nghiệm vô lý mà hắn ta đã tích lũy sau nhiều lần bị Dư Hạnh lừa nhưng vẫn không chết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận