Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 764 - Ước Nguyện Xưa (20) - Tang Lễ Trắng (4)



Chương 764 - Ước Nguyện Xưa (20) - Tang Lễ Trắng (4)




Chương 764: Ước Nguyện Xưa (20) - Tang Lễ Trắng (4)
Ngay cả hai bộ quần áo cưới của hai thi thể cũng trắng nhợt như tuyết, phu nhân bên ngoài cũng vậy, bà ta đột nhiên cứng đờ, chiếc váy đỏ mà bà đặc biệt mặc vào trở nên trắng bệch, khiến bà ta trông giống như một hình nhân giấy trong tang lễ.
Chỉ trong chớp mắt, cả thế giới dường như biến thành một cảnh tang lễ, chiếc quan tài cuối cùng cũng không còn cảm giác bất hợp lý ở đây. Hai xác chết ngẩng đầu nhìn sự thay đổi này, Phương thiếu gia tiếp tục leo vào quan tài, còn Lưu Tuyết thì điên cuồng đâm vào cổ tay của mình.
Cảnh tượng dần trở nên hỗn loạn.
[Đã giết hết tất cả ác quỷ, nhiệm vụ đặc biệt đã hoàn thành.]
Đúng lúc này, hệ thống thông báo bất ngờ hiện ra, trong mắt Dư Hạnh thoáng qua một tia sáng tỏ.
Đại sư không có ở bên ngoài, có lẽ đã đi truy đuổi Lạc Lương và đồng đội của anh ta, mà hai người đó vẫn có thời gian để bắt ác quỷ, có lẽ bọn họ đã tìm ra cách tránh né Đại sư, về mặt an toàn thì không cần lo lắng.
Sự thay đổi màu trắng vẫn chưa dừng lại.
Dư Hạnh đứng dậy, hắn phát hiện ra rằng ngoài những thứ vốn có màu đỏ, ngay cả những màu sắc khác cũng không thoát khỏi, bàn ghế, cây cối, tất cả đều dần dần trở nên trắng bệch, hơn nữa một khi hoàn toàn biến thành màu trắng, chúng sẽ có vẻ ngoài cũ kỹ và mong manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn.
Đây có phải là kết cục mà Đại sư muốn thấy?
Lưu Tuyết và Phương thiếu gia bị quỷ khí bao quanh, ngoài quần áo ra thì tạm thời không thấy sự thay đổi nào khác, Dư Hạnh vừa di chuyển, dưới tấm vải trắng dưới bàn cuar Tự và Phương Phiến cũng lập tức chui ra.
Phương Phiến hốt hoảng nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người này... thành thân lại có sức phá hoại lớn thế sao?"
"Có lẽ là do Đại sư giở trò, hắn ta muốn lấy thứ gì đó, Phương phủ chẳng phải là nơi cực kỳ xui xẻo sao? Nếu không có gì bất ngờ, toàn bộ Phương phủ từ nay về sau sẽ biến thành quỷ trạch." Tự vừa nói vừa vô thức nhìn về phía phu nhân, hành động của bà ta cực kỳ cứng ngắc, có lẽ đã bị ảnh hưởng bởi màu trắng, trong mắt hiện lên sự lo lắng: "Phu nhân..."
Là tỳ nữ của phu nhân, dù là tỳ nữ nhị thất của bà ga, nhưng cô ấy vẫn không muốn phu nhân chết.
Dường như khi biến thành màu trắng, người sống sẽ ở trong trạng thái cận kề cái chết. Phu nhân vốn muốn lao tới chất vấn Tiểu Cận, nhưng lại đứng sững sờ tại chỗ, mọi động tác đều có cảm giác trì trệ rõ rệt.
Dư Hạnh thấy quần áo của Tự và Phương Phiến ở phần chân cũng đã bắt đầu trắng xóa, màu trắng dần dần lan lên trên, có vẻ như vì họ là "người ngoài", nên sự lan truyền diễn ra chậm hơn đáng kể.
Hắn cũng vậy, nên không quá lo lắng, thời gian của bọn họ vẫn còn đủ.
Hắn hỏi: "Khi cô ở bên phu nhân, bà ta và Đại sư có nói về thời gian kéo dài của cuộc hôn lễ này không?"
Tự suy nghĩ một lúc: "Tôi cũng không rõ lắm, anh cũng thấy rồi đấy, phu nhân cũng đã bị Đại sư tính kế, Đại sư không hề có ý định để phu nhân sống, làm sao có thể nói cho phu nhân biết sự thật chứ?"
Dư Hạnh gật đầu, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, hắn quay người lại.
[Rượu giao bôi có độc] Được đặt trên chiếc ghế gỗ đã cũ kỹ, nó cũng là một loại vật phẩm ngoại lai, cũng bị ảnh hưởng rất chậm, lúc này chỉ có phần dưới chai bị đổi màu.
Điều không đúng là... Động tĩnh lớn thế này, Tự và Phương Phiến đều đã chui ra, tại sao Triệu Nhất Tửu vẫn còn ngồi ở đó!?
Triệu Nhất Tửu không chỉ vẫn ngồi đó mà còn dùng tay che mắt, điều đáng sợ nhất là màu trắng trên người hắn ta đã lan đến ngực!
"Anh Tửu!"
Dư Hạnh lập tức nắm lấy cổ tay Triệu Nhất Tửu, thực lòng mà nói, biến cố không làm hắn hoảng sợ, nhưng Triệu Nhất Tửu thì đã làm hắn hoảng sợ: "Anh Tửu, cậu sao thế?"
"Không sao đâu..." Triệu Nhất Tửu cảm nhận được Dư Hạnh muốn kéo tay hắn ta ra, liền cố gắng chống cự, kiên quyết che mắt lại, hắn ta thở dốc một hơi, nói khẽ: "Buổi bái đường này, có lẽ phải đợi tất cả mọi người đều biến thành màu trắng mới kết thúc."
"Sao anh biết?" Phương Phiến đã từng ở cùng một phòng với Triệu Nhất Tửu một thời gian, nên không xa lạ như Tự, nghe vậy liền hỏi thẳng.
"Tôi đã nghe thấy..." Triệu Nhất Tửu lẩm bẩm: "Chúng nó nói..."
"Chúng nó?" Dư Hạnh không nói gì, nhưng Phương Phiến lại nhíu mày, trong mắt hiện lên sự khó hiểu và nghi ngờ: "Chúng nó là ai?"
Tự cũng lo lắng hỏi: "Có phải anh đã bị quỷ vật ảnh hưởng rồi không, màu trắng tràn lan có làm người ta sinh ra ảo giác không?"
Dư Hạnh im lặng, ánh mắt dần trở nên tối tăm.
"Chúng nó nói..."
Triệu Nhất Tửu không giải thích thêm, vừa thì thầm vừa lén nhìn Dư Hạnh, khi phát hiện Dư Hạnh đang nhìn mình, hắn ta đẩy Dư Hạnh ra: "Cậu đi xem Triệu Nho Nho thế nào đi, tôi không sao đâu."
Trong quá trình này, Dư Hạnh đã nhìn thấy mắt của Triệu Nhất Tửu.
Đó là một đôi mắt đỏ thẫm, thuộc về lệ quỷ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận