Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 765 - Ước Nguyện Xưa (21) - Hồi Ức Tuyết (1)



Chương 765 - Ước Nguyện Xưa (21) - Hồi Ức Tuyết (1)




Chương 765: Ước Nguyện Xưa (21) - Hồi Ức Tuyết (1)
Vô số cảm xúc đen tối tụ lại, cuộn trào trong đôi mắt đỏ sậm đó, khí huyết mơ hồ tỏa ra, như những hoa văn dữ tợn, lan tràn trên khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Nhất Tửu.
Cuối cùng Dư Hạnh cũng hiểu tại sao dù Triệu Nhất Tửu có vẻ bề ngoài rất đẹp, nhưng luôn mang theo một cảm giác u ám không thể xua tan, khiến người bình thường phải kinh sợ.
Đôi mắt này khi hiện lên sắc đỏ mới thực sự là diện mạo thật của Triệu Nhất Tửu, khí chất âm u trời sinh, dường như vốn dĩ đã như vậy.
Chỉ có điều khác với lệ quỷ, đôi mắt của Triệu Nhất Tửu ngoài những điều đó còn có sự tỉnh táo rất rõ ràng thuộc về con người, không hề mờ mịt.
Dư Hạnh không nói gì, cúi đầu nhìn xuống, chọn một mảnh vải sạch nhất trên người mình rồi xé ra, cầm trong tay một dải dài.
“Không cần lo.” Hắn kéo tay Triệu Nhất Tửu ra, lấy mảnh vải che lên đôi mắt của Triệu Nhất Tửu, buộc lại phía sau đầu hắn: “Nghe thấy ai nói gì cũng đừng để ý, ở đây, chỉ có cậu và tôi là thật mà thôi.”
Tự: "Còn có tôi... Nhóm."
Dư Hạnh liếc nhìn cô ấy và Phương Phiến: “Còn có Tự và Phương Phiến nữa.”
Giống như hai người họ là quà tặng kèm khi mua hàng vậy: "..."
Triệu Nhất Tửu không cần phải tự mình che mắt nữa, nghe vậy thì dần thả tay xuống.
Hắn ta biết Dư Hạnh đã nhìn thấy, chắc chắn Dư Hạnh biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng Dư Hạnh không tỏ ra ghét bỏ hắn ta.
Không thể phủ nhận, hắn ta đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, dù bên tai vẫn còn văng vẳng những lời thì thầm, dù cảnh quay trong buổi trực tiếp có lẽ vừa kịp quay cảnh đôi mắt của hắn ta, nhưng hình như hắn ta cũng không quan tâm lắm.
“Tôi biết rồi, yên tâm, tôi không dễ bị lay động như vậy đâu.” Triệu Nhất Tửu đứng dậy, dù đã mất đi thị giác nhưng dường như hắn ta không bị ảnh hưởng chút nào, giọng nói trở lại vẻ bình tĩnh vốn có: “Giờ phải làm sao đây? Còn chỗ của Triệu Nho Nho...”
Dư Hạnh nói: "Có lẽ cô ấy không sao đâu, bây giờ quan trọng nhất vẫn là tìm cách đảo ngược sự ăn mòn của màu trắng.”
Hắn thực sự cần phải xem xét tình hình của Triệu Nho Nho, trên thực tế, có đại huyết trận ở đây, sinh mạng của vật tế sống vẫn chưa có biến cố gì, hắn lại chưa bị Đại sư bắt giữ, hơn nữa vẫn chưa tập hơn đủ năm vật tế sống, tính mạng của Triệu Nho Nho vẫn có thể được bảo đảm.
Nhưng nếu màu trắng tiếp tục lan tràn, bọn họ sẽ trở nên giống như xung quanh, đặc biệt là Triệu Nhất Tửu, dường như thể chất của hắn ta khiến hắn ta dễ mất màu hơn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, màu trắng lại tăng thêm một chút.
Dư Hạnh bình tĩnh lại, ánh mắt lại chuyển về phía hai thi thể.
Dù sao đi nữa, rượu giao bôi của bọn họ uống là giả, không thể nào hoàn toàn vô dụng được?
Lưu Tuyết và Phương thiếu gia trông vô cùng thê thảm, mấy suy diễn giả theo bản năng không muốn đụng đến hai thi thể này, sợ rằng chỉ một chút quấy rầy cũng có thể đánh thức hung tính của chúng, khiến oán khí đổ dồn về phía mình.
Dư Hạnh tiến lên phía trước, Tự còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy hắn ngồi xổm xuống, giữ chặt con dao rọc giấy mà Lưu Tuyết dùng để tự làm hại.
“Tuyết Nhi, tỉnh táo lại đi.” Hứn nắm lấy tay của Lưu Tuyết, Lưu Tuyết liếc nhìn hắn ta, sự xa lạ trong đôi mắt dường như liên tục thay đổi giữa tan biến và gia tăng, cuối cùng nàng vẫn đẩy hắn ta ra, hét lên rồi tiếp tục đâm dao vào tay mình.
Máu tươi đẫm trên con dao rọc giấy, chỉ nhìn thôi, mấy suy diễn giả cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Lưu Tuyết khi tự sát.
“Thôi bỏ đi, Hạnh, bây giờ dường như bọn họ không còn tỉnh táo nữa, đừng lãng phí thời gian trên người họ...” Phương Phiến không nhịn được, lên tiếng khuyên can.
Triệu Nhất Tửu hơi nghiêng đầu, dường như đang chăm chú lắng nghe.
Ánh mắt của Dư Hạnh lóe lên, nhìn chăm chú vào vết thương của Lưu Tuyết.
Không đúng, không phải là lãng phí thời gian.
Khi mọi thứ đều đang chuyển sang màu trắng, có một thứ không phải.
Máu, máu trên cổ tay của Lưu Tuyết.
Lúc này máu của nàng đỏ tươi đến chói mắt, là màu đỏ duy nhất mà mắt thường có thể nhìn thấy, ngoại trừ huyết trận.
“Tuyết Nhi, không phải lỗi của nàng, nạn nhân vô tội.” Dư Hạnh một lần nữa tiến lại gần Lưu Tuyết, Lưu Tuyết như không nghe thấy, khi nàng lại giơ dao đâm mạnh xuống...
Dư Hạnh đưa tay chắn phía trên cổ tay của Lưu Tuyết.
Con dao đâm vào mu bàn tay hắn, xuyên qua lòng bàn tay. Hắn rên khẽ một tiếng, có vẻ rất đau.
Triệu Nhất Tửu vừa nhúc nhích bước chân, liền bị Phương Phiến chặn lại, cậu ta nói nhỏ: "Hình như Hạnh đã phát hiện ra gì đó rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận