Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 773 - Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (3)



Chương 773 - Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (3)




Chương 773: Ước Nguyện Xưa (23) - Kết thúc (3)
“Mặc kệ ông có nghe hay không, dù sao ta cũng phải nói.” Dư Hạnh rảo bước về phía đám người Triệu Nhất Tửu, phất tay: “Tuy rằng tai họa tồn tại ngàn năm, nhưng phần lớn đều không được chết tử tế, ta đã đoán trước được kết cục của ông rồi, ông sẽ chẳng được yên thân đâu.”
“Chỉ có thế thôi sao?” Có vẻ đại sư chẳng để ý đến chút nào, đối với hắn ta mà nói, mấy lời này cũng chẳng đáng là gì. Trong suy nghĩ của gã, đây chỉ là mấy lời nguyền rủa ác ý mà Tiểu Cận để lại trước khi đi mà thôi.
Dư Hạnh nhún vai, bước chân càng lúc càng nhanh, hắn tiến tới gần Triệu Nhất Tửu, thở phào nhẹ nhõm.
“Đại sư không ngăn cản chúng ta sao?” Tự tò mò.
“NPC này thực tế thật đấy, sau khi cân nhắc lợi hại xong, hắn ta đã từ bỏ.” Dư Hạnh đáp lại một câu đơn giản, sau đó liếc mắt nhìn Lạc Lương: “Đi nhanh thôi.”
Bọn họ không nhiều lời nữa, xôn xao đi về phía cổng lớn của Phương Phủ.
Lạc Lương đi ngay đằng trước, vừa đi vừa cất lời: “Hạnh, mạng của Triệu Nho Nho là do Bùa Hộ Mệnh Đỏ cứu về đấy.”
“Ừ, dễ đoán mà.” Dư Hạnh đáp lại.
Lạc Lương thấy hắn không tỏ thái độ gì, ngữ khí lại càng dồn dập: “Lãnh Tửu nói, đợi đến khi gặp được cậu, cậu sẽ nói với tôi phần cốt truyện mấu chốt mà tôi chưa biết.”
Dư Hạnh sửng sốt: “Anh Tửu… Tự anh ta nói cho cậu không phải là được rồi hay sao?”
Tuy Lạc Lương không có Chỉ Giác Phiến, anh ta vốn có thể trực tiếp rời khỏi Phương phủ, nhưng lại bằng lòng lãng phí thời gian, hơn nữa còn cống hiến Bùa Hộ Mệnh Đỏ. Chỉ có một lý do, đó là anh ta sợ rằng phần cốt truyện mà bản thân nắm trong tay vẫn còn chưa được đầy đủ.
Nhưng Dư Hạnh đã cho Triệu Nhất Tửu biết phần cốt truyện mình nắm giữ từ trước, khi ở hỷ đường, Triệu Nhất Tửu cũng tham gia, chẳng có thông tin gì mà chỉ mình hắn tiết lộ được với Lạc Lương cả.
Triệu Nhất Tửu dừng bước, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Dư Hạnh: “…”
Ồ, quên béng mất anh Tửu ngày thường chẳng nói được mấy câu.
Hắn bèn thực hiện lời hứa hẹn của Triệu Nhất Tửu, làm một khóa chia sẻ kiến thức với Lạc Lương, Tự và Phương Phiến cũng có lòng chêm vào dăm bao câu để bổ sung.
Ở giai đoạn này, cả ba đội bọn họ vẫn chưa nảy sinh ý định xấu gì với nhau, cũng coi như đã ra tay giúp đỡ nhau không ít lần. Tuy rằng khi trước mọi người chẳng thân quen gì, nhưng sau lần phát sóng trực tiếp suy diễn xảy ra đột ngột này, tất cả bọn họ cũng xem như có tình có nghĩa với nhau. Vậy cho nên muốn cùng nhau đi ra ngoài, chia sẻ với nhau chút điểm khám phá cũng chẳng có gì to tát.
Mọi người bước đi thong thả, từ từ hoàn thiện cốt truyện, bấy giờ Lạc Lương và đồng đội mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”
Triệu Nho Nho đã tỉnh dậy, tuy rằng thương thế không nhẹ, nhưng lại hết sức kiên cường, ló đầu ra từ đằng sau lưng Triệu Nhất Tửu: “Tôi cũng… Cảm ơn mọi người.”
Dư Hạnh nhìn cô gái trước mắt đau đớn đến mức ứa lệ. Đúng lúc phía trước là khu vực hỷ đường, tất cả những người còn lại ở Phương phủ hiện giờ đều mặc đồ trắng, ngồi ngây ngốc trên ghế, đã mất hết lý trí.
Hắn sờ soạng tìm một viên kẹo trên bàn, quay lưng lại, nhét vào miệng Triệu Nho Nho: “Ăn chút đồ ngọt này, sẽ không đau đến thế nữa.”
“Ừm.” Triệu Nho Nho khí sắc nhợt nhạt, mệt mỏi tựa đầu vào lưng Triệu Nhất Tửu, chẳng còn sức mà lên tiếng.
Đi qua hỷ đường là khoảng sân thứ nhất của Phương phủ, cánh cổng gần ngay trước mắt. Bọn họ có thể trông thấy tòa lầu son từ phía bên kia bức tường. Mặc dù hiện giờ là ban đêm, cảnh sắc khá tối tăm, nhưng vẫn tạo ra sự tương phản rõ nét với màu trắng nhợt nhạt trong sân. Trên cùng của Biểu mẫuDưới cùng của Biểu mẫu
“Cuối cùng kết thúc…” Phương Phiến không nhịn được mà cảm thán, cậu ta bước tới, nhấc chân đá văng cánh cửa, sau đó ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Đám người đằng sau lục tục đuổi theo, vừa ra khỏi cửa phủ, bọn họ đã có thể cảm nhận được nhiệt độ không khí lập tức tăng trở lại, tiếng kèn xô na văng vẳng bên tai biết bao lâu cũng im bặt, bị chặn đứng bởi bức tường Phương phủ kia.
Được hít thở không khí tươi mới bên ngoài, bọn họ mới nhận ra áp lực của Phương phủ này lớn đến mức nào.
Quay đầu lại quan sát, Phương phủ quả thực giống một con quái thú ăn thịt người đang nằm ngủ đông.
Phương Phiến không khỏi nghĩ đến đội trưởng đã qua đời của mình. Vẻ mặt cậu ta trở nên buồn bã, trong lúc thất thần cậu ta lại nghĩ, bọn họ có thể xem là những đội có thực lực tổng hợp mạnh nhất trong lần phát sóng trực tiếp này, mà còn gặp phải tình trạng thê thảm như vậy. Vậy thì những đội không nhận được Bùa Hộ Mệnh Đỏ và Bình Rượu Giao Bôi sẽ vượt qua chuyện này thế nào đây?
Biết đâu… Nhiệm vụ cụ thể không giống nhau thì sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận